Đường Du Nhiên thấy giám đốc Lý không có động tĩnh gì, lại tiếp tục mỉm cười với ông ta, vừa thở gấp vừa làm nũng nói: “Giám đốc Lý, ngài đi tắm đi, nhanh lên, xong sớm làm sớm, tôi sẽ nằm đây chờ ngài.”
Lúc này Đường Du Nhiên làm nũng như vậy, quả thực là muốn mạng của người khác, không một người đàn ông nào có thể chống cự nổi.
Giọng nói quyến rũ kia khiến cho đến cả xương cốt của giám đốc Lý cũng muốn mềm nhũn.
Giám đốc Lý hận không thể ngay lập tức làm Đường Du Nhiên, nhưng lại muốn lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng Đường Du Nhiên, dù sao cũng là một báu vật, nếu chỉ có thể ngủ một lần thì cũng quá đáng tiếc.
Giám đốc Lý trong lòng hơi do dự một chút, lại nghĩ bây giờ Đường Du Nhiên cũng đã như vậy rồi, tác dụng của thuốc nhìn qua khá mạnh, Đường Du Nhiên đến giường cũng khó mà xuống được, cho nên căn bản không cần phải lo lắng cô sẽ chạy mất.
Nếu đã không chạy được, vậy thì hiện tại cũng không cần phải vội, trước tiên cứ chiều theo ý Đường Du Nhiên một chút, nếu chọc cho Đường Du Nhiên không vui thì lần sau ông ta có muốn cũng không được nữa.
Nghĩ vậy, giám đốc Lý nhếch miệng nở nụ cười dung tục với Đường Du Nhiên, lưu luyến đứng dậy, nhìn Đường Du Nhiên nói: “Được được được, tôi đều nghe theo người đẹp. Cô Đường, cô phải ngoan ngoãn chờ tôi đó, bây giờ tôi sẽ đi tắm rửa, tắm xong sẽ ra ngay, lúc đó nhất định sẽ làm cô suиɠ sướиɠ.”
Nói xong cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của giám đốc Lý vội vàng đi về phía phòng tắm.
Nhìn thấy cửa phòng tắm đóng lại, Đường Du Nhiên nhíu chặt mày, cắn răng dùng sức ngồi dậy, nhặt cái túi bị rơi ở mép giường lên, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.
Vào thời khắc nguy cấp như vậy, người đầu tiên Đường Du Nhiên nghĩ đến chính là Thời Ngọc ȶᏂασ, cô lập tức bấm số của Ngọc ȶᏂασ không chút do dự.
Cũng may Thời Ngọc ȶᏂασ không làm cho Đường Du Nhiên phải thất vọng, điện thoại kêu vài tiếng đã kết nối được.
Không chờ Thời Ngọc ȶᏂασ kịp lên tiếng, Đường Du Nhiên vội vàng khó khăn mở miệng nói: “Thời Ngọc ȶᏂασ, mau đến phòng 1018 khách sạn Quân Di!”
Đầu bên kia điện thoại, Thời Ngọc ȶᏂασ thật vất vả mới đợi được Đường Du Nhiên chủ động gọi đến, lại nghe được giọng nói vô cùng không thích hợp của Đường Du Nhiên trong điện thoại, tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ, đôi mắt tối sầm lại, lập tức nói: “Chờ, tôi lập tức đến ngay!”
“Thời Ngọc ȶᏂασ, anh phải nhanh lên!” Khi nói chuyện với Thời Ngọc ȶᏂασ, trong giọng nói của Đường Du Nhiên không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên cô lâm vào tình cảnh như vậy, từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn được nâng niu trong lòng bàn tay, được chiều chuộng mà lớn lên, trước nay chưa từng sợ hãi như vậy.
Trong lúc Đường Du Nhiên gọi điện thoại, ánh mắt vẫn luôn cẩn thận chú ý đến động tĩnh trong phòng tắm, lúc này không còn nghe thấy tiếng nước chảy nữa thì đoán được giám đốc Lý nhất định đã tắm xong rồi, cô lập tức cho điện thoại di động vào trong túi rồi ném xuống mặt đất.
Đường Du Nhiên vừa mới nằm xuống, quả nhiên đã nhìn thấy giám đốc Lý nửa thân trên cởi trần, nửa thân dưới không mặc gì, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, vội vàng bước nhanh về phía Đường Du Nhiên.
Hai cánh tay cứng rắn đem Đường Du Nhiên ôm vào trong lồng ngực, giám đốc Lý hưng phấn đến nỗi toàn thân thịt mỡ run lên vì phấn khích, ánh mắt si mê nhìn chằm chằm vào cơ thể Đường Du Nhiên, vội nói: “Cô Đường, hiện tại tôi đã tắm rửa sạch sẽ rồi, chúng ta bắt đầu thôi. Cô không cần phải căng thẳng, tôi sẽ thật nhẹ nhàng mà yêu thương cô, đảm bảo làm cho cô suиɠ sướиɠ.”
Nói xong, giám đốc Lý lại đè Đường Du Nhiên dưới thân một lần nữa.
Đường Du Nhiên cắn chặt đầu lưỡi để giữ cho bản thân mình tỉnh táo, cả người lấy hết sức lực đột nhiên giãy dụa.
Tay chân hết cào lại đá lên người giám đốc Lý đang đè ở phía trên mình.
“Buông tôi ra… đừng chạm vào tôi… cút ra cho tôi…”
Đường Du Nhiên giãy dụa dữ dội như vậy, cơ thể mập mạp của giám đốc Lý không thể linh hoạt được, nên bị trúng vài cú đá của Đường Du Nhiên, còn suýt nữa bị đá trúng vào chỗ hiểm.
Sắc mặt của giám đốc Lý đột nhiên tối sầm lại, ông ta nhíu chặt mày, giơ tay hung ác tát một cái lên mặt Đường Du Nhiên.
Chát một tiếng, trên da thịt trắng nõn ở má trái Đường Du Nhiên lập tức hiện lên dấu tay năm ngón đỏ bừng.
Giám đốc Lý hung tợn nhìn chằm chằm vào Đường Du Nhiên, cảnh cáo: “Đường Du Nhiên, cô đừng có ở chỗ này của tôi giả vờ thuần khiết trong trắng.”
“Tôi đã ký vào hợp đồng của công ty các cô, thì cô phải trả giá cho điều đó. Nếu cô ngoan ngoãn phối hợp với tôi, hầu hạ tôi thật tốt, một khi tôi vui vẻ, chỗ tốt đương nhiên sẽ không thiếu phần của cô. Nếu cô còn tiếp tục như vậy, tôi cũng không ngại dùng sức mạnh mà cưỡng ép, đến lúc đó xem xem ai là người chịu thiệt.”
Đường Du Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm giám đốc Lý, cố gắng giữ tỉnh táo, môi run run nói: “Ông làm vậy là cưỡиɠ ɦϊế͙p͙, là phạm pháp. Tôi sẽ tố cáo ông!”
Giám đốc Lý nghe những lời này của Đường Du Nhiên thì cười rộ lên.
“Cưỡиɠ ɦϊế͙p͙? Vậy cô tố cáo đi, tôi cũng chẳng có gì phải sợ, là chính cô cam tâm tình nguyện uống rượu ăn cơm cùng tôi, ăn xong cũng chính cô là người nhất định kéo tôi tới căn phòng này, tôi không hề cưỡng ép cô làm gì.”
Nói xong, vẻ mặt giám đốc Lý đầy âm hiểm nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên: “Chỉ bằng cô, một người dân thường không có lai lịch bối cảnh gì mà cũng đòi kiện tôi? Cũng không tự lượng sức mình xem được mấy cân mấy lạng. Ngoan ngoãn mở chân ra, hầu hạ tôi cho thật tốt, tôi sẽ không trách tội cô, nếu không tôi sẽ khiến cho cô không thể tiếp tục làm việc ở Diệu Thành này nữa.”
Giám đốc Lý kiêu căng như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân, ông ta có một người chú là cục trưởng ở Diệu Thành, ngày thường rất chiếu cố ông ta.
Trước kia giám đốc Lý cũng đã từng cưỡиɠ ɦϊế͙p͙ một nữ sinh đại học, nữ sinh đại học kia cũng kêu gào đòi vạch trần và tố cáo giám đốc Lý, về sau chuyện này cuối cùng cũng bị chú của ông ta đè ép xuống, dùng tiền để giải quyết một cách dễ dàng, cho nên hiện tại giám đốc Lý không sợ một chút nào.
Nói xong cơ thể mập mạp của giám đốc Lý lại tiếp tục đè lên người Đường Du Nhiên, thấy Đường Du Nhiên vẫn giãy dụa kịch liệt, ông ta dứt khoát nhặt thắt lưng ở trên mặt đất lên trói hai tay Đường Du Nhiên vào đầu giường. Như vậy cho dù Đường Du Nhiên có sức lực hơn nữa cũng không thể giãy dụa được.
Đường Du Nhiên sợ hãi mở to hai mắt, lắc đầu nhìn giám đốc Lý đang càng ngày càng đến gần mình.
Giám đốc Lý nở nụ cười bỉ ổi, ông ta vươn tay vén chiếc váy trên người Đường Du Nhiên lên, bàn tay mập mạp sợ loạn khắp nơi.
Đường Du Nhiên bị dọa cả người đều run lẩy bẩy, ghê tởm đến buồn nôn, đôi mắt vì sợ hãi mà đỏ lên, Đường Du Nhiên kiên quyết cắn chặt môi mới không để mình bật khóc.
Giờ khắc này, Đường Du Nhiên thật sự hy vọng Thời Ngọc ȶᏂασ đột nhiên xuất hiện.
Thời Ngọc ȶᏂασ, anh đang ở đâu, mau đến cứu tôi đi! Cầu xin anh, anh mau xuất hiện đi!
Bên kia, Lý Nhược Tuyết một mình bắt taxi về công ty, dọc đường có chút bất an, trong đầu toàn hiện lên hình ảnh giám đốc Lý ôm Đường Du Nhiên rời đi.
Đường Du Nhiên hôm nay sợ là khó thoát được một kiếp.
Cô ta cũng không có cách nào, nếu Đường Du Nhiên không gặp hoạ thì người gặp hoạ sẽ chính là cô ta.
Con người đều ích kỷ như vậy.
Lý Nhược Tuyết gạt đi những suy nghĩ miên man trong lòng, vừa mới trở lại bộ phận tài vụ liền bị Bạch Tiên Nhi gọi vào trong văn phòng.
Bạch Tiên Nhi nhìn thấy Lý Nhược Tuyết liền vội vàng hỏi: “Sao rồi? Chuyện tôi bảo cô đi làm đã làm xong chưa?”
Tối hôm đó, Khâu Thiếu Trạch không có trở về khách sạn, bị Bạch Tiên Nhi quấn lấy không thể rời khỏi bệnh viện.