Thời Ngọc ȶᏂασ giữ vẻ mặt điềm tĩnh, anh đi thang máy xuống tầng 16, Thời Ngọc ȶᏂασ vừa bước vào thang máy, An Lâm đã không yên tâm mà ấn chuông gọi y tá qua, yêu cầu y tá mang xe lăn tới cho cô ta, y tá không thể ngăn cản được An Lâm, đành phải dìu An Lâm ngồi lên xe lăn, An Lâm lại ra lệnh cho y tá phải đẩy cô ta vào thang máy, đến tầng 16, nơi có phòng bệnh của Đường Du Nhiên.
Sau khi y tá đưa An Lâm đến đó thì rời đi ngay.
Cửa phòng bệnh chỉ khép hờ, An Lâm có thể thấy rõ Đường Du Nhiên đang nằm trên giường trong phòng qua khe cửa, và Thời Ngọc ȶᏂασ đang đứng trước mặt Đường Du Nhiên.
Cuộc nói chuyện của hai người cũng lọt vào tai An Lâm.
“Thời Ngọc ȶᏂασ, anh bị sao vậy? Em cứ có cảm giác từ tối qua sau khi anh trở về cứ có gì đó là lạ?” Đường Du Nhiên nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ, nhịn không được mà nói ra thắc mắc trong lòng.
Thời Ngọc ȶᏂασ nghe tiếng Đường Du Nhiên, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc ȶᏂασ định nói rồi lại thôi, anh không muốn khiến Đường Du Nhiên đau lòng…
Đường Du Nhiên nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ im lặng không nói lời nào, nỗi nghi ngờ của cô càng thêm mãnh liệt, sự mơ hồ trong lòng cô càng nặng nề hơn mấy phần, đôi bàn tay vô thức nắm chặt lấy ga giường.
Đường Du Nhiên không khỏi nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ và nói: “Thời Ngọc ȶᏂασ, có phải anh đang có chuyện gì giấu em?”
Advertisement
Đối mặt với câu hỏi của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc ȶᏂασ nhíu mày thật chặt, đôi môi mỏng mấp máy, vừa định nói thì một giọng nữ sắc bén từ đâu xen vào: “Đúng! Thời Ngọc ȶᏂασ quả thật có chuyện rất quan trọng muốn nói rõ với cô!”
Vừa nói, An Lâm vừa mạnh mẽ đẩy cửa ra, cô ta điều khiển xe lăn đi vào phòng bệnh.
Đường Du Nhiên và Thời Ngọc ȶᏂασ cùng lúc dời ánh nhìn về phía An Lâm.
Nhìn thấy nụ cười tự mãn trên khuôn mặt An Lâm, lồng ngực Đường Du Nhiên không khỏi vang lên những tiếng lộp độp khó hiểu, cô lo lắng mím chặt đôi môi, vô thức nhìn về phía Thời Ngọc ȶᏂασ đang đứng bên cạnh.
Thời Ngọc ȶᏂασ không ngờ rằng An Lâm lại đột nhiên xuất hiện ở đây, lông mày anh nhíu lại, anh nhìn An Lâm nói: “Sao em lại tới đây? Không phải anh đã nói em cứ ở trong phòng đợi sao? Anh sẽ xử lí mọi chuyện ổn thỏa.”
Advertisement
Nói rồi, Thời Ngọc ȶᏂασ đi tới chỗ An Lâm, đẩy xe lăn của An Lâm ra phía ngoài phòng bệnh.
Mới vừa đi được vài bước, An Lâm đã giơ tay nắm lấy lòng bàn tay to lớn của Thời Ngọc ȶᏂασ: “Ngọc ȶᏂασ, em sợ anh không giải thích rõ ràng được với cô Đường nên mới tới đây.”
“Dù sao thì em cũng đã tới đây rồi, chi bằng anh để em nói chuyện rõ ràng với cô Đường đi.”
An Lâm nói xong, cặp mắt khiêu khích của cô ta liếc nhìn về phía Đường Du Nhiên đang nằm trên giường bệnh.
Hai tay Đường Du Nhiên nắm chặt ga trải giường, hốc mắt cô bất giác đỏ ửng lên, Đường Du Nhiên không ngốc, chỉ cần nhìn hành động của An Lâm và Thời Ngọc ȶᏂασ, cô có thể đoán được giữa hai người này đang có chuyện gì.
Cô lại càng chắc chắn rằng Thời Ngọc ȶᏂασ đang có điều gì đó giấu cô, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến An Lâm.
“Thời Ngọc ȶᏂασ! Anh để cô An ở lại đây đi, em cũng muốn biết rốt cuộc anh và cô An có chuyện quan trọng gì muốn nói với em!”
Đường Du Nhiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thời Ngọc ȶᏂασ và nói lớn.
Nghe giọng nói lạnh lùng của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc ȶᏂασ dừng lại, cứng đờ đứng tại chỗ.
An Lâm tự điều khiển xe lăn, một lần nữa lăn tới trước mặt Đường Du Nhiên.
An Lâm còn chưa kịp mở miệng, Thời Ngọc ȶᏂασ khẽ cau mày đi tới giữa An Lâm và Đường Du Nhiên, anh nhìn Đường Du Nhiên nói: “Du Nhiên, để An Lâm về phòng bệnh trước, anh sẽ nói rõ ràng với em…”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc ȶᏂασ nói, mười ngón tay buông thõng xuống bên cạnh nắm chặt thành nắm đấm, trên môi nở một nụ cười mỉa mai, cô nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ nói: “Thời Ngọc ȶᏂασ, anh cứ như vậy mà đưa cô An đi, là sợ em bắt nạt cô ấy đúng không?”
Đường Du Nhiên vừa cất giọng, Thời Ngọc ȶᏂασ chưa kịp trả lời, An Lâm ở bên cạnh đã nhếch môi, nở một nụ cười dịu dàng, cô ta đưa tay ra nắm lấy lòng bàn tay to lớn của Thời Ngọc ȶᏂασ: “Ngọc ȶᏂασ, em đã đến đây rồi, xử lí xong mọi chuyện rồi em sẽ về.”
Thời Ngọc ȶᏂασ nhìn An Lâm đang nắm tay mình, vẻ cau có trên mặt anh càng rõ hơn mấy phần, theo bản năng muốn hất tay cô ta ra, nhưng anh không còn cách nào khác, lại bị An Lâm siết chặt hơn.
Đường Du Nhiên nhìn bàn tay An Lâm và Thời Ngọc ȶᏂασ đang nắm lấy nhau, đồng tử cô co rút lại, ngón tay càng nắm chặt lấy ga trải giường, cố kìm nén không cho nước mắt rơi xuống.
Giọng nói của cô lạnh lùng và cứng rắn: “Thời Ngọc ȶᏂασ! Cô An, hai người muốn nói gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải nghỉ ngơi nữa!”
Cô không muốn thấy Thời Ngọc ȶᏂασ và An Lâm thể hiện tình cảm trước mặt cô.
An Lâm nghe giọng Đường Du Nhiên, cô ta nhìn Đường Du Nhiên bằng ánh mắt tươi cười, trước mặt Thời Ngọc ȶᏂασ, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Là thế này, sau chuyện lần này tôi và Ngọc ȶᏂασ đã phát hiện ra cả hai đều không từ bỏ được đối phương nên đã quyết định quay lại với nhau.”
“Ngọc ȶᏂασ muốn chia tay với cô.”
“Chia tay?” Đường Du Nhiên vô thức cắn chặt môi.
Môi cô mím chặt, hốc mắt cô lập tức đỏ lên.
Cô nhìn chằm chằm Thời Ngọc ȶᏂασ: “Thời Ngọc ȶᏂασ, lời cô An nói có đúng không? Anh định chia tay với em sao?”
Thời Ngọc ȶᏂασ thậm chí còn không có can đảm nhìn Đường Du Nhiên, anh mím chặt môi, tránh đi ánh mắt của Đường Du Nhiên, hàng chục giây sau mới lên tiếng: “Đúng vậy, điều tôi muốn nói là chia tay, hai chúng ta tốt nhất vẫn là nên tách ra.”
Thật ra không phải chỉ vì An Lâm đẩy anh vào đường cùng, mà Thời Ngọc ȶᏂασ còn có một suy nghĩ khác, hiện giờ Aker cũng đã cũng đã như nước với lửa, nếu Đường Du Nhiên vẫn ở bên cạnh anh, Thời Ngọc ȶᏂασ lo lắng Aker sẽ không buông tha cho Du Nhiên.
Chia tay với Đường Du Nhiên cũng là một cách tốt!
Đôi mắt ửng đỏ của Đường Du Nhiên nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ đầy hoài nghi, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Thời Ngọc ȶᏂασ sẽ thực sự nói lời chia tay với cô.
Nhưng bây giờ họ đã chia tay rồi, những lời ngọt ngào mà Thời Ngọc ȶᏂασ đã từng nói với cô trước đây là gì? Anh chỉ cố tình lừa dối cô cho vui thôi đúng không?
Đường Du Nhiên cắn môi cố nén nước mắt, cô lạnh lùng nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ, thẳng thắn nói: “Thời Ngọc ȶᏂασ, cho tôi hỏi một câu, anh thật sự muốn chia tay với tôi sao?”
“Tất nhiên đó là sự thật. Tôi và Thời Ngọc ȶᏂασ đã quay lại với nhau rồi.”
An Lâm lên tiếng trước.
Đôi mắt lạnh như băng của Đường Du Nhiên liếc nhìn An Lâm: “Cô An, tôi không hỏi cô! Phiền cô câm miệng lại!”
An Lâm nghe Đường Du Nhiên nói vậy, tức đến nóng hết cả mặt, cô ta nghiến răng nghiến lợi, đè nén lửa giận đang dâng lên trong lòng.
Nhất thời, ánh mắt của Đường Du Nhiên và An Lâm đều dừng lại trên người Thời Ngọc ȶᏂασ.
Ánh mắt của Thời Ngọc ȶᏂασ và Đường Du Nhiên chạm nhau, mười ngón tay buông thõng bên người anh nắm chặt thành nắm đấm, ngay sau đó, Thời Ngọc ȶᏂασ nhìn Đường Du Nhiên, cứng rắn nói ra từng câu từng chữ: “Đường Du Nhiên, tôi thực sự muốn chia tay với em.”
Đường Du Nhiên nghe những lời Thời Ngọc ȶᏂασ nói, cô từ từ nhắm hai mắt lại, trái tim trong phút chốc như rơi xuống đáy vực, cô cảm thấy toàn thân lạnh lẽo vô cùng!
Trái tim cô như bị chia thành vô số mảnh, ngón tay đau đớn của Đường Du Nhiên nắm chặt thành nắm đấm, ngón tay cũng trở nên run rẩy.
Đau đến mức cô như muốn chết đi.
Đường Du Nhiên không muốn nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ và An Lâm nữa, từ tốn nói: “Tôi biết rồi!”
“Thời Ngọc ȶᏂασ, anh yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy anh, từ nay về sau hai chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa!”
Vừa dứt lời, Đường Du Nhiên ngay lập tức cởi bỏ chiếc nhẫn mà Thời Ngọc ȶᏂασ tặng cho cô, đặt chiếc vòng ngọc mà mẹ Thời đưa cho cô lên tủ đầu giường, lạnh lùng nói: “Đem tất cả những thứ này đi đi, tôi không cần nữa!”
Thời Ngọc ȶᏂασ liếc nhìn Đường Du Nhiên, rồi nhìn chiếc nhẫn và chiếc vòng bằng ngọc trên tủ đầu giường, trong lòng như có lưỡi dao cứa vào.
Chiếc nhẫn đó là nhẫn cưới mà anh đặc biệt chọn cho Đường Du Nhiên, còn chiếc vòng ngọc là vật gia truyền của nhà họ Thời, nhưng bây giờ Đường Du Nhiên không cần nữa rồi!
Thời Ngọc ȶᏂασ hé môi, chỉ cảm thấy trong cổ họng như có một cục bông chặn lại, một lúc lâu sau mới khó khăn lên tiếng: “Không cần đâu, những thứ này tặng cho em rồi thì sẽ là của em, không cần trả lại tôi đâu.”
Nghe Thời Ngọc ȶᏂασ nói như vậy, Đường Du Nhiên không khỏi mang theo nụ cười châm chọc: “Không cần đâu, những thứ này quý giá như vậy, tôi không xứng, anh mang hết đi đi!”
Nghe Đường Du Nhiên nói, lông mày của Thời Ngọc ȶᏂασ nhíu chặt hơn một chút, lần này Thời Ngọc ȶᏂασ còn chưa kịp mở miệng đã bị An Lâm chen vào: “Chiếc vòng tay ngọc bích này không phải là chiếc vòng mà dì Du luôn đeo sao?”
“Nghe nói đây là vật gia truyền của nhà họ Thời, quả thực rất có giá trị.” An Lâm vươn tay cầm lấy chiếc vòng ngọc và chiếc nhẫn, mỉm cười nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ nói: “Ngọc ȶᏂασ, những vật này quý giá như vậy, hay là để em giữ nó giúp anh nhé.”
Thời Ngọc ȶᏂασ nhìn An Lâm lấy đồ đi, lông mày anh nhíu chặt lại, trong tiềm thức muốn lấy lại đồ từ tay An Lâm, nhưng chưa kịp nói gì, An Lâm đã mỉm cười nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ, lên tiếng trước: “Hơn nữa, tôi nghĩ những gì cô Đường nói không sai, vì cô Đường đã chia tay với Ngọc ȶᏂασ rồi, những thứ đồ quý giá như thế này đeo trên tay cô Đường quả thực không được hợp lí cho lắm!”
Nghe An Lâm nói vậy, Thời Ngọc ȶᏂασ định nói gì đó lại thôi, đúng vậy, anh đã chia tay với Du Nhiên, Du Nhiên đã không muốn thì anh có tư cách gì để ép cô phải nhận.
Đường Du Nhiên đang nằm trên giường bệnh, nghe Thời Ngọc ȶᏂασ và An Lâm đối thoại, lông mày cô nhíu chặt lại, mười đầu ngón tay sống chết nắm chặt lấy ga trải giường, không nhịn được mà lạnh lùng nói với Thời Ngọc ȶᏂασ và An Lâm: “Thời Ngọc ȶᏂασ! Cô An, bây giờ tôi rất mệt, mời hai người mang đồ đi cho, tôi muốn nghỉ ngơi!”
An Lâm cất vòng tay ngọc bích và nhẫn đi, rất tự nhiên kéo tay Thời Ngọc ȶᏂασ: “Được rồi, cô Đường cứ nghỉ ngơi cho tốt, tôi và Ngọc ȶᏂασ không quấy rầy cô nữa.”