Khoảnh khắc cửa phòng bệnh sắp bị đẩy ra, đã được Đường Du Nhiên kịp thời kéo lại, Đường Du Nhiên khóc đến mơ hồ, lắc đầu nhìn Quý Viêm Phong.
Bây giờ cô chẳng muốn gặp Thời Ngọc ȶᏂασ một chút nào, càng không muốn nói chuyện với Thời Ngọc ȶᏂασ.
“Viêm Phong, xin anh đó, đẩy em về phòng đi, bây giờ em không muốn gặp anh ấy.”
Quý Viêm Phong thấy nước mắt trên khuôn mặt của Đường Du Nhiên, khó chịu thu hồi lại động tác chuẩn bị đẩy cửa ra: “Được, anh đẩy em về.”
Nói xong Quý Viêm Phong một tay nắm xe lăn đẩy Đường Du Nhiên về phòng bệnh.
Đường Du Nhiên chật vật vội vàng lau nước mắt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quý Viêm Phong, Đường Du Nhiên miễn cưỡng nở nụ cười với Quý Viêm Phong: “Viêm Phong, em không sao….”
Quý Viêm Phong nghe Đường Du Nhiên nói không nhịn được thở dài, sắc mặt dịu lại, nâng tay xoa đầu Đường Du Nhiên vào lúc cô thấy buồn giống như lúc nhỏ.
“Viêm Phong, em muốn đổi phòng bệnh, có được không?” Đường Du Nhiên lại nhìn Quý Viêm Phong.
Bây giờ chỉ cần cô vẫn còn ở phòng bệnh này, sợ rằng trong đầu sẽ không ngừng nhớ đến An Lâm và Thời Ngọc ȶᏂασ đang ôm ôm ấp ấp trong phòng bệnh cách vách.
Advertisement
“Được, anh sẽ đi sắp xếp, em ở phòng bệnh đợi anh một chút.” Quý Viêm Phong nói xong vội vàng ra khỏi phòng bệnh, còn chưa đến năm phút, Quý Viêm Phong đã sắp xếp xong, theo Quý Viêm Phong về còn có một y tá khác.
Quý Viêm Phong cùng nhau chuyển Đường Du Nhiên đến phòng bệnh đơn ở lầu dưới.
Đồng thời, trong phòng bệnh của An Lâm lầu trên, Thời Ngọc ȶᏂασ không hề hay biết tất cả vừa xảy ra.
Sau khi An Lâm được đẩy từ phòng phẫu thuật về phòng bệnh thì đã tỉnh rồi.
Thời Ngọc ȶᏂασ không biết nên giấu diếm An Lâm thế nào, cũng rất rõ chuyện này không thể giấu An Lâm cả đời, hơn nữa bản thân An Lâm cũng có quyền biết rõ.
Toàn bộ cắt hết… Vậy nên… Vậy nên sau này cả đời cô ta không thể có con của mình nữa sao?
An Lâm run tay đặt lên bụng mình, chỉ sờ được một lớp vải dày.
Nước mắt lập tức ứa ra, ánh mắt An Lâm có sự điên cuồng nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ giọng khàn khàn nói: “Tại sao… Tại sao phải đối xử với em như vậy… Em mới hai mươi sáu tuổi! Nhưng sau này em không thể có con của mình nữa…”
Thời Ngọc ȶᏂασ nhìn An Lâm sụp đổ khóc lớn, nhíu mày: “Xin lỗi An Lâm… Xin lỗi…”
An Lâm nghe thấy Thời Ngọc ȶᏂασ nói thì không khống chế được nữa vươn tay ôm chặt Thời Ngọc ȶᏂασ khóc lớn.
Lúc Thời Ngọc ȶᏂασ thấy An Lâm nhào vào lòng mình, toàn thân lập tức cứng đờ, theo bản năng vươn tay muốn đẩy An Lâm ra, nhưng mắt lại nhìn thấy những dấu vết xanh xanh tím tím lộ ra trên cánh tay An lâm, và sắc mặt trắng như tờ giấy kia.
Cánh tay mới dơ lên lập tức cứng đờ, nếu không phải vì lòng riêng của anh, có lẽ An Lâm căn bản sẽ không gặp phải những thứ bây giờ.
Bây giờ An Lâm đã đau khổ thương tâm như thế này, trong lòng Thời Ngọc ȶᏂασ áy náy thật sự không nhẫn tâm đẩy An Lâm ra, chỉ đành gượng gạo vỗ nhẹ lên lưng An Lâm an ủi
An Lâm ôm chặt Thời Ngọc ȶᏂασ khóc lớn một hồi, cảm xúc cuối cùng cũng ổn định lại.
Thời Ngọc ȶᏂασ thấy An Lâm đã ổn định cảm xúc rồi, bàn tay gượng gạo nhẹ nhàng thả An Lâm trong lòng ra.
Lại không ngờ rằng, Thời Ngọc ȶᏂασ vừa thả An Lâm ra, An Lâm liền nhìn thấy những vết tích xanh xanh tím tím trên cánh tay mình.
Không chỉ trên cánh tay An Lâm, ngay cả những chỗ quần áo che khuất không nhìn thấy toàn bộ đều là những dấu vết xanh xanh tím tím này.
Những dấu vết này đối với An Lâm mà nói là lăng nhục, buồn nôn, bởi vì những dấu vết này toàn bộ đều là lúc ba người kia hành hung An Lâm để lại.
An Lâm cắn chặt môi đột nhiên ngước mặt nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ trước mặt nói: “Ngọc ȶᏂασ, có phải bây giờ anh cảm thấy em rất bẩn không?”
Nói xong An Lâm không đợi Thời Ngọc ȶᏂασ trả lời đã nhếch môi với Thời Ngọc ȶᏂασ: “Anh nhất định cảm thấy bây giờ em rất bẩn nhỉ! Bị ba người đàn ông ghê tởm làm chuyện như vậy, bản thân em còn cảm thấy em rất bẩn rất buồn nôn!”
Lời vừa dứt, động tác An Lâm điên cuồng vươn tay mở chăn muốn xuống giường.
Thời Ngọc ȶᏂασ nhìn dáng vẻ An Lâm kích động vội vươn tay nắm lấy cổ tay An Lâm, nhíu mày nhìn An Lâm: “An Lâm, em bình tĩnh chút, em bình tĩnh nào, anh không có cảm thấy em bẩn thỉu!”
“Đây không liên quan đến chuyện của em, An Lâm, em bình tĩnh lại được không?”
An Lâm không quan tâm trên tay vẫn còn kẹp kim tiêm, hốc mắt đỏ lên vươn tay vẩy tay Thời Ngọc ȶᏂασ ra: “Thời Ngọc ȶᏂασ, anh bỏ em ra…. em không cần anh lo!”
“Toàn thân trên dưới em bẩn như vậy, em phải đi tắm rửa, tắm rửa cho sạch sẽ!”
Cảm xúc của An Lâm rất không ổn định, Thời Ngọc ȶᏂασ chỉ đành vươn tay ôm bả vai An Lâm an ủi: “An Lâm, em không bẩn, đây không phải lỗi của em, em bình tĩnh một chút.”
Thời Ngọc ȶᏂασ nhẹ giọng nói nhỏ coi như cũng có chút tác dụng, cảm xúc của An Lâm không kích động như ban nãy nữa, đôi mắt sưng đỏ nhìn thẳng Thời Ngọc ȶᏂασ, tiếng khóc nức nở nói: “Ngọc ȶᏂασ, vậy anh còn cần em không?”
Thời Ngọc ȶᏂασ tránh ánh mắt An Lâm, giọng trầm hơn: “An Lâm, là anh không bảo vệ được an toàn cho em, chuyện này là lỗi của anh, anh có thể dùng cách khác để bù đắp cho em, chỉ trừ cái này…..”
Thời Ngọc ȶᏂασ dừng lại, giọng điệu vô cùng kiên định: “An Lâm, em biết, bây giờ anh yêu Đường Du Nhiên, cả đời này anh chỉ yêu mình cô ấy.”
An Lâm nghe thấy Thời Ngọc ȶᏂασ nói với giọng điệu kiên quyết, ngón tay nắm thành quyền hung hăng bấu vào lòng bàn tay, An Lâm lại giống như không cảm thấy đau đớn.
Đột nhiên An Lâm cảm thấy mình mệt rồi, ngay cả sức để ầm ĩ cũng không có, cô ta đã như thế rồi, nhưng Thời Ngọc ȶᏂασ ngay cả dỗ dành cô ta cũng không nói.
Cũng đúng…… lúc trước cô ta còn yên ổn, Thời Ngọc ȶᏂασ đã không cần mình nữa, càng huống hồ bây giờ cô ta đã bị người ta làm nhục, Thời Ngọc ȶᏂασ sao có thể cần mình nữa.
An Lâm chẳng còn sức lực dựa trên giường, nhếch miệng, cười tự giễu, đột nhiên dời ánh mắt sang phía Thời Ngọc ȶᏂασ hỏi: “Thời Ngọc ȶᏂασ, anh ngày ngày nhung nhớ Đường Du Nhiên sao?”
“Đường Du Nhiên cứu ra rồi sao?”
“Đã cứu ra rồi, nhưng mà bây giờ vẫn đang ở bệnh viện ở nɠɵạı ô phía Đông, trên người chịu vài vết thương nhỏ, bây giờ đã không sao rồi.”
An Lâm nghe Thời Ngọc ȶᏂασ nói, trong thâm tâm không cam lòng cắn môi, nghĩ cũng phải rồi, nhất định là Đường Du Nhiên không sao, Thời Ngọc ȶᏂασ mới rảnh đến ở với mình, nếu không Thời Ngọc ȶᏂασ sao có thể ở bên cạnh mình được!
An Lâm nghĩ trong đôi mắt rủ xuống lóe lên một chút ác độc, lần này Aker điên rồi! Phí công bắt cóc Đường Du Nhiên, nhưng kết quả lại chỉ khiến Đường Du Nhiên chịu chút tổn thương nhỏ! Ngược lại là cô ta bị hai thành bộ dạng bây giờ!
Aker đúng thật là đáng bị chém thành trăm mảnh! Lúc đó cô ta nhất định là điên rồi mới đồng ý hợp tác với tên điên Aker này!
Thời Ngọc ȶᏂασ bên cạnh thấy cảm xúc của An Lâm đã bình thường trở lại, bèn nhìn An Lâm nói: “Bên bác gái cần anh gọi điện thông báo một tiếng cho họ không?”
Lúc đó chuyện xảy ra đột ngột, Thời Ngọc ȶᏂασ còn chưa báo cho cha mẹ An Lâm.
“Không cần đâu, em không muốn làm bọn họ lo lắng.” An Lâm lắc đầu từ chối thẳng, bộ dạng chật vật bây giờ của cô ta căn bản không muốn để cha mẹ cô ta nhìn thấy.
Thời Ngọc ȶᏂασ nghe thấy gật đầu lại tiếp tục nói: “Anh giúp em tìm nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp phụ trách chăm sóc em, cũng thông báo cho trợ lý của em Lâm Hiểu Hiểu.”
Nói xong Thời Ngọc ȶᏂασ nhìn thời gian trên đồng hồ: “Chắc là mấy phút nữa Lâm Hiểu Hiểu sẽ đến.”
Lời vừa dứt, Thời Ngọc ȶᏂασ dừng khoảng mười giây, rồi tiếp tục nói: “Lát nữa anh còn có chút việc, để nhân viên chăm sóc và trợ lý chăm sóc em trước, có chuyện gì em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.”
Thời Ngọc ȶᏂασ vừa nói xong, ánh mắt An Lâm đã nhìn thẳng vào Thời Ngọc ȶᏂασ nói tiếp: “Thời Ngọc ȶᏂασ, anh đang vội muốn đi gặp Đường Du Nhiên nhỉ.”
Thời Ngọc ȶᏂασ nghe An Lâm nói không có phủ nhận, quả thật anh vội vàng muốn đi gặp Đường Du Nhiên, từ khi xảy ra chuyện, Thời Ngọc ȶᏂασ đều không thấy Đường Du Nhiên, trái tim trong lồng ngực Thời Ngọc ȶᏂασ vẫn luôn treo trên cổ họng.
Anh hận không thể lập tức nhìn thấy Đường Du Nhiên, chỉ có tận mắt nhìn thấy Đường Du Nhiên, xác định cô ấy không sao, Thời Ngọc ȶᏂασ mới có thể yên tâm.
Lúc trước vì An Lâm vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, Thời Ngọc ȶᏂασ không đi được, bây giờ xác định An Lâm không sao, Thời Ngọc ȶᏂασ muốn qua đó gặp Đường Du Nhiên.
An Lâm thấy Thời Ngọc ȶᏂασ yên lặng không phủ nhận là biết bị mình đoán trúng rồi, nhếch miệng cười tự giễu, trong chớp mắt, An Lâm tuyệt vọng nhắm mắt nói: “Anh đi đi, vừa hay em cũng muốn yên tĩnh một mình.”
“Được, anh đi gọi nhân viên chăm sóc đến đây, em có chuyện gì thì gọi cho anh.” Nói xong Thời Ngọc ȶᏂασ nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh.
Chưa đến hai phút đã có một phụ nữ trung niên mặc quần áo nhân viên chăm sóc khoảng bốn mươi năm mươi vào phòng.
Còn Thời Ngọc ȶᏂασ không vào với nhân viên chăm sóc, mà nhắn nhủ xong cho nhân viên chăm sóc thì chạy thẳng đến bãi đậu xe của bệnh viện, lấy xe chạy đến nɠɵạı ô phía Đông.
Vừa lái xe vừa bấm số của Quý Viêm Phong.
Kết quả đúng như dự đoán, lần này Quý Viêm Phong không bắt máy.