“Vâng, ông chủ, giờ tôi đi làm.” Rayder gật đầu đáp, vết thương do đạn bắn ở chân trước đó là: đã hoàn toàn lành lặn, Rayder vội vã bỏ đi.
Kiểm tra những chuyện này rất dễ dàng, Rayder mất chẳng mấy thời gian đã kiểm tra xong toàn bộ những thứ Aker vừa giao.
Rayder đứng trước mặt Aker, cung kính báo lại với Aker: “Ông chủ, chuyện anh vừa sắp xếp đã tra rõ rồi.”
Nói xong, Rayder thấy Aker gật đầu, lúc này mới cung kính nói tiếp: “Ông chủ, mối quan hệ của Du Thanh Uyển đó rất đơn giản, quen biết bạn bè không phải phú cũng là quý, lúc nào bên cạnh cũng có nữ vệ sĩ bảo vệ, cũng rất ít ra cửa, ra tay không dễ.”
Đôi mắt của Acker chìm xuống một chút, sau đó liếc nhìn Rayder hỏi: “Vậy Đường Du Nhiên thì sao?”
“Đường Du Nhiên đó thì dễ hơn Du Thanh Uyển, ngày nào cô ấy cũng đến công ty Đường thị làm việc, có điều đi làm hay tan sở đều có Thời Ngọc ȶᏂασ đích thân đưa đón.”
“Quan hệ bạn bè rất đơn giản, chỉ có thư ký ở công ty cô ấy là có quan hệ gần một chút, có điều cô thư ký đó gia thế trong sạch, cũng không có cái gì có thể nắm trong tay”
“Vậy bảo mẫu, giúp việc trong nhà là loại người nào? Đều tra hết rồi chứ?”
Advertisement
Aker chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy hỏi.
“Giúp việc trong nhà Du Thanh Uyển đều đã theo bên cạnh Du Thanh Uyển mấy mươi năm rồi, rất trung thành.”
“Bây giờ Đường Du Nhiên và Thời Ngọc ȶᏂασ sống chung, trong nhà cũng có người làm, nhưng đều đã theo Thời Ngọc ȶᏂασ mấy năm rồi, rất được Thời Ngọc ȶᏂασ tin tưởng.”
“Bảo mẫu gọi là dì Linh đó, trong nhà vốn còn có mổ cậu con trai, nhưng vì quan hệ với Thời Ngọc ȶᏂασ nên con trai bà ta cũng đã vào làm việc cho tập đoàn Thời thị.”
Nói rồi, Rayder ngưng một chút, mới lại nói tiếp: “Cơ mà cậu con trai đó của bà ta có tật cá cược, đã vậy còn chơi rất lớn, trước có đợt thua mất không ít tiền.”
Nghe được lời này của Rayder, khóe môi Aker lộ ra một cái ý cười đầy ẩn ý, sờ sờ đốt ngón tay, trong lòng cười nhạo, tiếp theo đây nhất định sẽ có trò hay để xem!
Advertisement
Rayder thấy nụ cười trên khóe môi Aker không dám nhìn nhiều, chỉ cảm thấy một luồng mát lạnh len lỏi trên lưng, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
“Qua đây!” Aker nói với Rayder.
Rayder có phần nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Aker, giọng nói lạnh lùng nham hiểm của Aker chậm rãi vang lên bên tai.
Aker nói xong kế hoạch xong thì liếc nhìn Rayder lạnh như băng, nói từ câu từng chữ kèm theo cảnh cáo: “Rayder, chuyện này cậu lập tức đi làm, càng nhanh càng tốt! Nhớ kỹ, nhất định phải làm thỏa đáng cho tôi! Nếu không hậu quả thế nào cậu biết đấy.”
Rayder nghe được nửa câu cảnh cáo [email protected] trụi phía sau của Aker, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, không dám chậm trễ vội nói: “Ông chủ, tôi nhớ rồi, tôi nhất định sẽ làm thật tốt những gì anh dặn dò.”
“Được rồi! Mau đi xuống làm đi! Tôi muốn nghe tin tốt từ cậu càng sớm càng tốt.”Aker khoát tay với Rayder.
Rayder vội vàng lui xuống.
Tuy rằng Thời Ngọc Thoa và ông cụ Thời đã được thả ra an toàn, có điều chức quan của Thời Tuấn Đình vẫn chưa được khôi phục, cục diện tập đoàn Thời thị rơi vào tình thế khó khăn vẫn chưa được xoay chuyển.
Tạm thời coi như là gió êm sóng lặng qua hai ngày, Đường Du Nhiên vẫn đi đi lại lại giữa công ty và Đế Đình sơn trang như cũ, Thời Ngọc ȶᏂασ còn bận hơn Đường Du Nhiên một chút, Ứng Hạo Vũ bị sắp xếp qua Hải Thành, đến giờ vụ bồi thường người chết ở khách sạn Hoàng Hậu bên Hải Thành vẫn chưa được bàn bạc thỏa đáng, Thời Ngọc ȶᏂασ trực tiếp cử Ứng Hạo Vũ đến tòa án, mời tòa án mở phiên tòa phân xử.
Ứng Hạo Vũ vừa đi, chuyện của tập đoàn Thời thị ở Diệu Thành hoàn toàn do bản thân Thời Ngọc ȶᏂασ đích thân làm, ngày nào cũng sáng sớm đã ra ngoài, đến nửa đêm mới về đến nhà.
Sáng sớm nay, Thời Ngọc ȶᏂασ khó có được hôm không phải rời giường sớm, mà ở trên giường bên Đường Du Nhiên, hai người rửa mặt, thay quần áo xong, Thời Ngọc ȶᏂασ nắm tay Đường Du Nhiên xuống tầng.
Vừa xuống tầng đã thấy dì Linh làm xong cả bàn đồ ăn sáng phong phú thịnh soạn.
Thời Ngọc ȶᏂασ nắm tay Đường Du Nhiên ngồi xuống, Đường Du Nhiên vừa ngồi xuống ánh mắt đã nhìn sang dì Linh bên cạnh.
Chỉ thấy dáng vẻ dì Linh như muốn nói lại thôi nhìn hai người Thời Ngọc ȶᏂασ và Đường Du Nhiên.
“Sao vậy dì Linh? Có chuyện gì sao?” Đường Du Nhiên tò mò hỏi dì Linh.
Dì Linh nghe thấy Đường Du Nhiên hỏi đến, lúc này mới nhìn hai người Thời Ngọc ȶᏂασ và Đường Du Nhiên nói hết ra: “Cậu chủ, cô Đường, tạm thời nhà tôi xảy ra chút chuyện gấp, cho nên, tôi muốn xin nghỉ một ngày về nhà, được không ạ?”
Nói xong dì Linh lại vội nói thêm một câu: “Cậu chủ, cô Đường, mai là tôi quay lại, chỉ cần một ngày hôm nay là được rồi.”
Ánh mắt Đường Du Nhiên vô thức nhìn về phía Thời Ngọc ȶᏂασ đang ngồi bên cạnh mình, thấy Thời Ngọc ȶᏂασ gật đầu với dì Linh: “Có thể, dì về lo việc đi.”
Nghe được lời Thời Ngọc ȶᏂασ nói, dì Linh vô cùng cảm kích nhìn về phía Thời Ngọc ȶᏂασ liên tục nói: “Cảm ơn cậu chủ, cảm ơn cậu chủ.”
“Trong nhà xảy ra chuyện gì rồi? Có gì cần tôi giúp không?” Thời Ngọc ȶᏂασ nhìn dáng vẻ tâm sự trùng trùng của dì Linh lại hỏi thêm một câu.
“Không… không có chuyện gì lớn, tự tôi có thể giải quyết đâu vào đấy được.” Nhà họ Thời xảy ra chuyện lớn như vậy, dì Linh cũng đã nghe nói qua, nào có không biết xấu hổ lấy chuyện nhỏ nhà mình ra làm phiền Thời Ngọc ȶᏂασ được nữa.
“Ừ, có chuyện gì thì dì cứ gọi điện cho tôi.” Thời Ngọc ȶᏂασ nhìn dì Linh lại nói thêm một câu.
Đợi Đường Du Nhiên và Thời Ngọc ȶᏂασ ăn sáng đi làm xong, dì Linh dọn dẹp bát đũa sạch sẽ mới rời đi.
Một ngày trôi qua trong nháy mắt.
Vốn là dì Linh đã nói đến sớm hôm sau sẽ quay lại, kết quả là đến trưa hôm sau dì Linh mới quay lại.
Cũng may hôm sau là cuối tuần, Đường Du Nhiên không cần đi làm, sáng ra tự mình xuống bếp làm đồ ăn sáng cho Thời Ngọc ȶᏂασ.
Thời Ngọc ȶᏂασ ăn sáng xong thì đến công ty bận bịu, bây giờ là thời kỳ đặc biệt của tập đoàn Thời thị, Thời Ngọc ȶᏂασ căn bản là có thể nói không có ngày nghỉ.
Hôm nay Đường Du Nhiên không phải đi làm nên ở nhà nghỉ ngơi, vừa nhìn thấy dì Linh trở về, cô đã nhìn ra được sắc mặt dì Linh có gì đó không ổn.
Nhìn sắc mặt dì Linh có chút tái nhợt, hai mắt lúng túng, trạng thái rất tệ, Đường Du Nhiên không khỏi đứng dậy đi về phía dì Linh, nhìn dì Linh quan tâm hỏi han: “Dì Linh, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Chuyện trong nhà vẫn chưa xử lý xong sao?”
Dì Linh nghe được lời này của Đường Du Nhiên, ánh mắt có chút hoảng loạn thoáng nhìn Đường Du Nhiên rồi chuyển đi, khẽ cúi đầu miễn cưỡng nở nụ cười với Đường Du Nhiên: “Cô Đường… Tôi không sao…”
Đường Du Nhiên nói lại nhìn sắc mặt dì Linh vẫn có phần lo lắng, nói: “Dì Linh, nhìn sắc mặt của dì không được tốt cho lắm…”
“Dì Linh, có chuyện gì có thể nói với tôi một chút… có thể giúp được thì tôi nhất định sẽ giúp.”
“Không sao, cảm ơn cô Đường.” Dì Linh ngẩng mặt lên, gượng cười với Đường Du Nhiên, hai tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm nói với Đường Du Nhiên: “Chuyện trong nhà đã xử lý xong hết rồi.”
Nói rồi dì Linh ngưng giọng nói tiếp: “Cô Đường, thật ngại quá, vối đã nói là sáng sẽ qua, kết lại qua muộn đến vậy…”
Đường Du Nhiên thấy dì Linh không chịu nói, cũng không tiện hỏi tiếp.
Nghe được lời vừa rồi của dì Linh, Đường Du Nhiên không để ý cười nói với dì Linh: “Không sao.”
“Cô Đường, vậy tôi đi dọn vệ sinh.” Dì Linh vừa nói vừa đi vào phòng người làm, lấy dụng cụ dọn dẹp, quét dọn toàn bộ căn biệt thự từ trên xuống dưới, lại đi vào bếp dọn dẹp một lượt.
Bận bịu mất hai ba tiếng, dì Linh rốt cuộc cũng hoàn thành công việc, sau khi rửa tay thay quần áo xong, dì Linh đi tới trước mặt Đường Du Nhiên, bởi vì căng thẳng nên tay buông thõng nắm chặt lấy góc tay áo mình.
Trên mặt dì Linh vẫn bình tĩnh nhìn Đường Du Nhiên nói với giọng tự nhiên hết mức có thể: “Cô Đường, lát nữa cô có rảnh không? Tôi phải đến siêu thị nhập khẩu mua các loại đồ dùng, hơi nhiều chút, một mình tôi có lẽ là không cầm được nhiều đến vậy, cô Đường nếu có rảnh có thể đi cùng tôi một chuyến không?”
Đường Du Nhiên nghe được lời này của dì Linh, trong lòng không khỏi có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên dì Linh nhờ cô giúp đỡ, lúc trước dì Linh ra ngoài mua đồ ăn, Đường Du Nhiên muốn đi giúp, dì Linh đều không để cô đi.
Không biết có phải là Đường Du Nhiên nghĩ nhiều rồi hay không, cô luôn cảm thấy hôm nay dì Linh có chút không đúng lắm.
Còn đang nghĩ thì dì Linh lại ngượng ngùng không thôi nói với Đường Du Nhiên: “Cô Đường, không sao, cô không rảnh thì thôi… một mình tôi đi cũng được.”
Đường Du Nhiên nghe dì Linh nói, cảm giác kỳ quái vừa trỗi dậy trong lòng lại biến mất, cười nói với dì Linh: “Không sao, dì Linh tôi đi cùng với dì là được, dù sao tôi ở nhà cũng không có việc gì làm, ra ngoài đi dạo cũng tốt.”
Dì Linh nghe câu trả lời của Đường Du Nhiên, ngón tay góc áo cũng nới lỏng ra, mỉm cười với Đường Du Nhiên: “Vậy chúng ta đi thôi, lát nữa mua đồ về cũng đến lúc chuẩn bị bữa tối rồi.”
Đường Du Nhiên đồng ý, dì Linh vội gọi tài xế chở hai người đến chuỗi siêu thị nhập khẩu lớn mà dì Linh thường lui tới.
Đường Du Nhiên ngồi ở ghế sau, trong khi dì Linh lại vô cùng giữ quy tắc ngồi ở ghế phụ lái.
Trên đường đi, Đường Du Nhiên luôn cảm thấy dì Linh có điều gì đó không ổn với, cô không nhịn được nhìn dì Linh ngồi ở hàng ghế trước vài lần.
Có vài lần Đường Du Nhiên tình cờ bắt gặp ánh mắt dì Linh thỉnh thoảng nhìn về phía sau xe, cô cũng không biết là đang nhìn cái gì.
Chuyện sắp xếp vệ sĩ âm thầm bảo vệ cho Đường Du Nhiên, Thời Ngọc ȶᏂασ cũng không hề nói Đường Du Nhiên, cho nên bản thân Đường Du Nhiên cũng không biết.
Có điều chuyện này trong lòng dì Linh và tài đều biết rõ.
Xe còn chưa tới chuỗi siêu thị nhập khẩu, điện thoại Đường Du Nhiên đã đổ chuông, lấy ra nhìn màn hình thì là số của Thời Ngọc ȶᏂασ, trên môi Đường Du Nhiên bất giác nở nụ cười.
Vội bấm nút nghe, giọng nói trầm ấm dễ nghe của Thời Ngọc ȶᏂασ chợt vang lên bên tai: “Du Nhiên, nghe tài xế nói em ra ngoài với dì Linh?”