Sau khi Ứng Hạo Vũ biết rõ chuyện này, trong lòng cậu ta vô cùng kinh ngạc, mặc dù chuyện hạng mục khách sạn Hoàng Hậu lần này rất nghiêm trọng, nhưng cũng không thể nghiêm trọng đến mức đóng băng toàn bộ quỹ tài sản do tập đoàn đứng tên được.
Trực giác của Ứng Hạo Vũ cảm thấy chuyện đóng băng quỹ tài sản lần này có thể có liên quan gì đó đến chuyện trong nhà của Thời Ngọc ȶᏂασ.
Thời Ngọc ȶᏂασ nghe thấy Ứng Hạo Vũ nói thì nhíu chặt lông mày, đưa tay lên nhéo nhéo ấn đường, chuyện tập đoàn xảy ra chuyện đã nằm trong dự tính của Thời Ngọc ȶᏂασ.
Dù sao bây giờ cha và ông nội của anh đều bị đưa đi để tiến hành điều tra kín, tiếp theo tất nhiên là đến anh – người nắm giữ tập đoàn Thời thị rồi.
“Ừ, tôi biết rồi, chuyện này cậu cũng đừng nhúng tay vào.” Thời Ngọc ȶᏂασ vừa nói vừa nhéo ấn đường, anh nói tiếp: “Cậu hãy giải quyết xong khoản bồi thường cho gia đình người đã mất ở hải thành rồi hãy quay lại đây.”
“Mặt khác chuyện ngân quỹ của tập đoàn bị đóng băng, vậy thì cho nhân viên của tập đoàn nghỉ phép đi, bọn họ cũng lâu rồi không có kỳ nghỉ, thừa dịp chuyện này hãy để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút.”
Ứng Hạo Vũ nghe thấy giọng nói bình tĩnh trầm ổn của Thời Ngọc ȶᏂασ, lo lắng trong lòng cũng đã giảm bớt mấy phần, vội vàng cung kính đáp lại: “Vâng cậu Thời, tôi sẽ làm ngay.”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Ứng Hạo Vũ, Thời Ngọc ȶᏂασ vội vàng lái xe đến nhà hàng Kim Ngọc.
Advertisement
Sau khi Thời Ngọc ȶᏂασ đến nhà hàng Kim Ngọc, thì mọi người vẫn chưa đến.
Thời Ngọc ȶᏂασ đặt một phòng bao, sai đó gửi số phòng bao cho cậu Trần.
Đợi khoảng hơn hai mươi phút thì đám người cậu Trần cũng lần lượt đến.
Thời Ngọc ȶᏂασ mời tổng cộng bảy người, nhưng cuối cùng tính cả cậu Trần thì chỉ có ba người đến.
Ba người này bình thường đều chơi tương đối thân với Thời Ngọc ȶᏂασ.
Bốn người ngồi xuống, cậu Trần nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ rồi dẫn đầu lên tiếng: “Cậu Thời, những người khác nói không có thời gian nên không tới, nên sau này sẽ lại mời cậu ăn cơm.”
Advertisement
Trong giới cậu ấm ở Diệu Thành thì hai người cậu Trần và Thời Ngọc ȶᏂασ có gia thế hiểm hách nhất.
Hai người Thời Ngọc ȶᏂασ và cậu Trần vẫn luôn qua lại không tệ, trong giới cậu ấm nhà giàu thì Thời Ngọc ȶᏂασ và cậu Trần là hai người đứng đầu.
Chuyện tốt không ra tới cửa chuyện xấu thì truyền xa vạn dặm, nhất là những nhà có địa vị cao nhiều năm như nhà họ Thời, có vô số con mắt đã âm thầm nhìn chằm chằm rồi.
Bây giờ nhà họ Thời xảy ra chuyện lớn, chỉ sợ tất cả những gia đình có địa vị cao ở Diệu Thành đều đã nhận được tin tức rồi.
Trong lòng hai người Thời Ngọc ȶᏂασ và cậu Trần đều hiểu rõ, lúc trước khi trong nhà Thời Ngọc ȶᏂασ còn chưa xảy ra chuyện, bốn người kia trong sáng ngoài tối đều ước gì có thể qua lại với Thời Ngọc ȶᏂασ nhiều hơn.
Nhưng bây giờ nhà họ Thời vừa xảy ra chuyện, những người đó lại lập tức tránh như tránh tà, sợ có dây dưa gì với Thời Ngọc ȶᏂασ và nhà họ Thời.
Trong vòng luẩn quẩn này không có kẻ nào là kẻ ngốc, cho nên mọi người đều biết, hôm nay Thời Ngọc ȶᏂασ mời bọn họ ăn cơm là vì chuyện của nhà họ Thời.
Thời Ngọc ȶᏂασ và đám người cậu Trần gọi món xong còn yêu cầu phục vụ mang lên một chai lafite 82 năm.
Bốn người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, uống ba tuần rượu, mấy người kia cũng ăn gần xong rồi, lúc này Thời Ngọc ȶᏂασ mới buông đôi đũa xuống, ánh mắt hướng về phía cậu Trần nói: “Cậu Trần, không biết mấy ngày nay chú Trần có rảnh không?”
“Nếu rảnh thì tôi muốn tự mình đến chào hỏi chú Trần một chút.”
Cậu Trần nghe thấy Thời Ngọc ȶᏂασ nói mấy câu này, ngay lập tức hiểu được ý tứ của Thời Ngọc ȶᏂασ.
Từ trước đến nay cậu Trần là người ngay thẳng, cũng không muốn vòng vo, nhìn thẳng vào Thời Ngọc ȶᏂασ nói trực tiếp: “Cậu Thời, tôi biết rõ hôm nay cậu gọi chúng tôi đến đây ăn cơm là có ý gì.”
“Nhưng chuyện của bác Thời liên quan quá rộng, bây giờ bên trên đã nổi trận lôi đình, đã tự mình thành lập một tổ điều tra đặc biệt đề điều tra chuyện này.”
“Chuyện này chỉ sợ rằng dù có là cha tôi đích thân nhúng tay cũng không thể làm được gì, càng huống chi, tình huống bây giờ, bản thân cha tôi cũng không thể nhúng tay vào.”
Thời Ngọc ȶᏂασ nghe thấy vậy không nhịn được cau chặt lông mày, định nói cái gì đó, sắc mặt cậu Trần đột nhiên trở nên nghiêm túc vài phần, nhỏ giọng nói với Thời Ngọc ȶᏂασ: “Cậu Thời, chuyện này tôi chắc là không giúp được, nhưng mà có một chuyện tôi có thể nói cho cậu.”
Cậu Trần đang nói thì giọng nói đè thấp mấy phần, nói với Thời Ngọc ȶᏂασ: “Tôi đã nghe cha tôi nói qua một lần, lần này chuyện của bác Thời thực ra là có người cố ý đối phó với bác Thời.”
Thời Ngọc ȶᏂασ nghe thấy vậy lông mày nhíu chặt lại, giọng nói cũng hạ thấp mấy phần nói với cậu Trần: “Cậu Trần, cậu có thể nói rõ hơn không, là ai vậy?”
“Là nhà họ Thẩm.”
Cậu Trần nói nhỏ bên tai của Thời Ngọc ȶᏂασ.
Thời Ngọc ȶᏂασ nghe thấy thì mười đầu ngón tay rũ hai bên người nắm chặt thành nắm đấm.
Thời Ngọc ȶᏂασ hiểu rõ cậu Trần, dù sao hai người là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ, cậu Trần vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, trong lòng cũng không có nhiều khúc mắc như vậy, cho nên Thời Ngọc ȶᏂασ tin tưởng những gì cậu Trần nói.
Trong Diệu Thành, nɠɵạı trừ nhà Thẩm Khánh Huy, thì không còn nhà họ Thẩm nào khác có năng lực lớn như vậy để trêu chọc nhà họ Thời.
Thời Ngọc ȶᏂασ nhớ rõ anh cả của Thẩm Khánh Huy.
Đang làm trong quân đội, hơn nữa chức vị cũng ngang ngửa với chức vị của cha anh, mấy lần trước anh còn nghe cha anh nhắc đến vài lần, bây giờ quân đội có dịp thăng cấp, anh và anh cả của Thẩm Khánh Huy cũng có thể.
Thời Ngọc ȶᏂασ lại nghĩ đến lần trước Ứng Hạo Vũ nói Thẩm Khánh Huy và Aker dùng bữa với nhau, nên cũng không quá khó hiểu khi chuyện lần này là do nhà họ Thẩm gây ra.
Bây giờ nhà họ Thẩm đã bắt tay với Aker để đối phó nhà họ Thời.
Nghĩ đến đây đôi mắt Thời Ngọc ȶᏂασ trầm xuống, sắc mặt âm u, anh nói với cậu Trần: “Cậu Trần, lần này cảm ơn cậu.”
Cậu Trần vỗ vỗ bả vai của Thời Ngọc ȶᏂασ: “Không có gì, đều là anh em của nhau mà.”
Cơm cũng đã ăn xong, chuyện nên nói cũng đã nói, cậu Trần cầm khăn lên lau khóe miệng, giơ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó lập tức nói với Thời Ngọc ȶᏂασ: “Được rồi, cậu Thời, nếu không còn chuyện gì, lúc nữa tôi có chuyện tôi phải đi trước, cũng không lãng phí thời gian của cậu nữa.”
Cuối cùng cậu Trần nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ rồi nói thêm một câu: “Nếu có chuyện gì thì cậu có thể gọi điện cho tôi, đều là anh em cả, nếu có thể giúp thì tôi chắc chắn sẽ giúp.”
“Cảm ơn.” Thời Ngọc ȶᏂασ gật đầu, đúng là một lúc nữa anh có việc phải làm, mấy người kia đứng dậy rời khỏi nhà hàng.
Ra đến cửa nhà hàng họ chia tay nhau rồi mỗi người lên ô tô riêng của mình.
Không đợi Thời Ngọc ȶᏂασ đi đến bên chiếc xe của mình thì một chiếc xe thương vụ màu đen đột nhiên chạy đến, dừng lại bên cạnh Thời Ngọc ȶᏂασ.
Thời Ngọc ȶᏂασ dừng lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ trên xe thương vụ màu đen đi xuống.
Hai người nhìn nhau chằm chằm hơn chục giây, cuối cùng vẫn là Aker thu hồi ánh mắt sắc bén lại, nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ cười như không cười lên tiếng chế nhạo: “Cậu Thời, vài ngày không gặp, sao anh lại cảm thấy cậu Thời gần đây gầy đi nhiều nhỉ.”
Aker không chờ Thời Ngọc ȶᏂασ trả lời, khóe miệng cong lên, tự nhủ: “À, đúng rồi, sáng sớm hôm nay anh nghe được chuyện xảy ra với nhà họ Thời, anh đoán chắc gần đây cậu Thời cũng rất bận rộn nhỉ.”
Giọng nói của Aker vừa dứt, trong nháy mắt, Thời Ngọc ȶᏂασ vươn tay ra nắm chặt cổ áo của Aker, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Aker, nghiến răng nghiến lợi nói: “Aker, chuyện này là do anh làm đúng không?”
Cổ áo Aker bị Thời Ngọc ȶᏂασ nắm chặt, nhưng không giận mà ngược lại bật cười, anh ta nhếch môi nói: “Cậu Thời, nếu không có chứng cứ thì đừng nói lung tung. Vẫn là tìm được chứng cứ rồi nói tiếp.”
Aker đang nói thì đột nhiên tiến lại gần Thời Ngọc ȶᏂασ, ghé sát vào tai Thời Ngọc ȶᏂασ, hạ giọng, nói với giọng mà chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Còn nữa nếu là tao làm thì làm sao?”
“Thời Ngọc ȶᏂασ, như tao đã nói, tao sẽ không bỏ qua cho toàn bộ người nhà họ Thời, tao nhất định phải khiến mày trở thành một con chó mất hết tất cả.”
Nói xong, Aker đứng thẳng người lên, vươn tay giật cổ áo của mình trong tay Thời Ngọc ȶᏂασ, động tác ưu nhã phủi phủi, lúc này mới ngước mắt nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười khinh thường nói: “Cậu Thời, một lúc nữa anh còn phải gặp khách hàng bàn chuyện làm ăn, anh đi trước nhé.”
Vừa nói xong, Aker cất bước bỏ đi.
Thế giới quyền lực là như vậy, khi Thời Ngọc ȶᏂασ đứng ở đỉnh cao quyền lực, mọi người đều phải nhìn sắc mặt của Thời Ngọc ȶᏂασ, tất nhiên không ai dám trêu chọc Thời Ngọc ȶᏂασ.
Bây giờ Thời Ngọc ȶᏂασ và nhà họ Thời đang lâm nguy, ở bên ngoài từ lâu đã có tin đồn rằng nhà họ Thời sắp xong đời rồi.
Những người trước kia không dám hợp tác với Aker, bây giờ nhìn thấy tình cảnh của nhà họ Thời, họ lập tức đổi ý, ngược lại đi hợp tác với Aker, suy cho cùng thì lợi ích của bản thân vẫn là quan trọng nhất.
Thời Ngọc ȶᏂασ nhìn bóng lưng tự đắc của Aker, lông mày cau chặt, đôi mắt chìm xuống, hai bàn tay rũ bên người nắm chặt lại.
Cùng lúc đó ở bên sơn trang Đế Đình, hôm nay là cuối tuần, Đường Du Nhiên không cần đi làm, sau khi ăn sáng xong, dì Linh nói với Đường Du Nhiên: “Cô Đường, lúc trước cậu Thời có căn dặn, hôm nay muốn đưa cô vào bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng đã liên hệ xong, tài xế cũng đang đợi cô ở bên ngoài.”
Đường Du Nhiên nghe thấy vậy thì gật đầu, nhéo nhéo ấn đường, không biết tại sao mới buổi sáng hôm nay còn ở bên nhau, mà trong lòng Đường Du Nhiên lại hoảng loạn không thôi, cứ cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Nghĩ tới đây Đường Du Nhiên vô thức cầm điện thoại lên nhìn, không có cuộc gọi nào của Thời Ngọc ȶᏂασ, cũng không có tin nhắn nào của Thời Ngọc ȶᏂασ, Đường Du Nhiên chỉ có thể mở weibo ra xem, ấn đổi mới tin tức để xem có tin tức gì về tập đoàn Thời thị hay không, lướt một hồi thì cô đã nhìn thấy một cái tin tức lớn.
Trong nháy mắt, bên tai như vang lên một tiếng nổ, điện thoại trong tay trực tiếp rơi xuống đất.
Đường Du Nhiên kinh ngạc đến mức hai mắt trừng lớn.