Đường Du Nhiên cảm thấy nếu cứ tiếp tục chủ đề này, cô sẽ nhịn không được mà muốn tát cho Khâu Thiếu Trạch một tai. Ngay lập tức chuyển dời chủ đề, nhìn Khâu Thiếu Trạch nói: “Anh đói chưa? Em xuống lầu mua chút đồ ăn tối cho anh nhé.”
Bị Khâu Thiếu Trạch giày vò một trận như vậy, bây giờ đã là sáu giờ tối rồi.
Nói xong, Đường Du Nhiên không đợi Khâu Thiếu Trạch trả lời đã đứng dậy, đi ra khỏi phòng bệnh.
Đường Du Nhiên cũng đói rồi. Sau khi ăn xong bữa tối ở nhà hàng ngoài bệnh viện, lúc này mới đóng gói đồ ăn mang về phòng bệnh cho Khâu Thiếu Trạch.
Khâu Thiếu Trạch ở trong bệnh viện truyền nước một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, bác sĩ đến kiểm tra vết thương của Khâu Thiếu Trạch nói đã không có trở ngại gì lớn nữa, chỉ cần mỗi ngày nhớ phải bôi thuốc lên vết thương là được. Đường Du Nhiên bèn đi làm thủ tục xuất viện cho Khâu Thiếu Trạch.
Hai người trở về khách sạn. Vừa xuống xe đi vào khách sạn, trước mặt đã gặp phải Bạch Tiên Nhi và vài người đồng nghiệp trong công ty.
Bạch Tiên Nhi đi ở đằng trước, vừa nhìn đã thấy hai người Khâu Thiếu Trạch và Đường Du Nhiên.
Tầm nhìn rơi về phía hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Khâu Thiếu Trạch và Đường Du Nhiên.
Vừa xuống xe Khâu Thiếu Trạch đã nắm lấy tay của Đường Du Nhiên. Đường Du Nhiên vốn đang muốn giãy ra, nhưng vừa nhìn thấy Bạch Tiên Nhi, Đường Du Nhiên lập tức thay đổi chủ ý, mặc cho Khâu Thiếu Trạch nắm lấy.
Bạch Tiên Nhi thấy Khâu Thiếu Trạch đứng trước mặt cô ta, mà vẫn không buông cái tay đang nắm lấy tay Đường Du Nhiên ra, sắc mặt lập tức có chút cứng lại, nụ cười cũng sắp không duy trì được nữa. Cô ta nhìn Khâu Thiếu Trạch nói: “Thiếu Trạch, em và các đồng nghiệp đang tính đến bệnh viện thăm anh đây. Không ngờ là bọn anh đã về đây trước rồi.”
“Ừm, tôi đã không sao rồi, bác sĩ cũng đã đồng ý cho xuất viện.” Khâu Thiếu Trạch gật đầu với Bạch Tiên Nhi.
“Không sao thì tốt. Hôm qua anh thật sự làm cho mọi người đều bị dọa không nhẹ.” Bạch Tiên Nhi nói.
Trong công ty, Bạch Tiên Nhi thường dựa vào quan hệ của mình với Khâu Thiếu Trạch, trong sáng ngoài tối chèn ép các đồng nghiệp nữ khác.
Trong đó, Hứa Lạp Lạp trước kia cũng không ít lần bị Bạch Tiên Nhi ức hiếp.
Cho nên Hứa Lạp Lạp đã chướng mắt Bạch Tiên Nhi rất lâu rồi. Bây giờ nhìn thấy sắc mặt khó coi và kinh ngạc của Bạch Tiên Nhi, rất vui sướиɠ mà đâm thêm một nhát dao vào ngực Bạch Tiên Nhi. Nhìn thấy dáng vẻ Khâu Thiếu Trạch nắm chặt tay Đường Du Nhiên, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn hai người nói: “Tổng giám đốc Khâu, anh và cô Đường thật là tình cảm. Hơn nữa hai người đứng cùng một chỗ, quả thật là một đôi trời sinh mà!”
Quả nhiên Hứa Lạp Lạp vừa nói ra, sắc mặt Bạch Tiên Nhi càng khó coi hơn vài phần.
Khâu Thiếu Trạch nhìn sắc mặt Bạch Tiên Nhi càng ngày càng khó coi, không những không buông tay Đường Du Nhiên ra, ngược lại còn cười với Hứa Lạp Lạp.
Thấy nụ cười này của Khâu Thiếu Trạch, sắc mặt Bạch Tiên Nhi nháy mắt đen như đáy nồi.
Dường như còn sợ chưa đủ loạn. Ngay sau đó, có một giọng nói êm tai, trầm thấp và cực kỳ có từ tính truyền đến.
“Ồ, Khâu Thiếu Trạch, cô Đường, thật là trùng hợp, vừa đến đã gặp được mọi người.”
Đối với Đường Du Nhiên mà nói, giọng nói này đã quá mức quen thuộc. Thế cho nên khi nghe thấy giọng nói này, cả người Đường Du Nhiên vô ý thức cứng đờ, sửng sốt ngay tại chỗ. Cô nhìn qua nơi phát ra tiếng nói, thì thấy Thời Ngọc ȶᏂασ sau người mặc một bộ quần áo thường ngày, vẻ mặt cười như không cười nhìn cô và Khâu Thiếu Trạch.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Du Nhiên vô thức nhíu mày.
Nơi này chính là đảo Bali! Sao bỗng nhiên Thời Ngọc ȶᏂασ lại có thể xuất hiện ở nơi này?
Trước đó, lúc Thời Ngọc ȶᏂασ gọi điện thoại cho cô, không phải còn nói là đang đi công tác ở Mỹ sao?
Lúc đó cũng không nghe thấy Thời Ngọc ȶᏂασ nói muốn đến đảo Bali mà!
Khâu Thiếu Trạch cũng vô cùng kinh ngạc với sự xuất hiện của Thời Ngọc ȶᏂασ: “Cậu Thời! Sao bỗng nhiên cậu lại đến đảo Bali? Qua khi nào vậy? Sao trước đó cũng không nghe thấy cậu nói gì!”
Thời Ngọc ȶᏂασ cười nói: “Đã lâu rồi chưa có một kỳ nghỉ đàng hoàng. Nhân lúc công ty gần đây không có việc gì thì ra ngoài thả lỏng một chút. Trước đó nghe các cậu nói muốn đến đảo Bali, nên tôi cũng đến đây. Không ngờ là thật sự gặp được các cậu.”
Đương nhiên Thời Ngọc ȶᏂασ sẽ không nói cho Khâu Thiếu Trạch biết. Anh một ngày một đêm không ngủ, gấp rút xử lý hết việc bên công ty chi nhánh ở Mỹ, rồi lập tức không ngừng nghỉ chạy đến đảo Bali.
Hơn nữa anh còn cố ý thăm dò hành trình của đám Khâu Thiếu Trạch, biết được bọn họ đặt phòng ở khách sạn này, anh mới đặt phòng ở khách sạn này theo.
Đêm khuya hôm qua Thời Ngọc ȶᏂασ đã tới rồi. Không tìm được Đường Du Nhiên, nên sáng sớm hôm nay ăn sáng xong thì đến bãi biển đi dạo, xem thử có thể gặp được Đường Du Nhiên không. Kết quả là dạo qua một vòng trên bãi biển không thấy Đường Du Nhiên đâu, về đến cửa khách sạn lại gặp được!
Hơn nữa còn thấy được dáng vẻ hai người Đường Du Nhiên và Khâu Thiếu Trạch đang nắm chặt tay nhau, khoe tình cảm.
Thời Ngọc ȶᏂασ thấy Đường Du Nhiên và Khâu Thiếu Trạch nắm chặt tay nhau, ánh mắt sâu thêm mấy phần, trong lòng dâng lên một loại cảm giác rất khó chịu không thể giải thích được.
Lời Thời Ngọc ȶᏂασ vừa dứt, giọng nói mang theo ý trêu ghẹo của Khâu Thiếu Trạch bên cạnh lại nối tiếp vang lên: “Ồ, cậu Thời, sao không giới thiệu người đẹp đang đứng bên cạnh cậu một chút đi.”
Đường Du Nhiên nghe thấy lời này của Khâu Thiếu Trạch mới lấy lại ý thức, nhìn thấy còn có một cô gái trẻ tuổi với khuôn mặt xinh đẹp cùng dáng người cao gầy đang đứng bên cạnh Thời Ngọc ȶᏂασ.
Đường Du Nhiên bỗng nhiên nhớ đến những tin đồn về Thời Ngọc ȶᏂασ thay phụ nữ như thay áo ở Diệu Thành, sắc mặt bất giác lạnh đi mấy phần.
“Đây là bạn của tôi, Đỗ Yên Nhiên.” Thời Ngọc ȶᏂασ giới thiệu.
Khâu Thiếu Trạch bày ra vẻ mặt hiểu rõ, thâm sâu gật đầu với Thời Ngọc ȶᏂασ. Dù sao trước kia, lúc Thời Ngọc ȶᏂασ giới thiệu những bạn giường của anh, đều là giới thiệu như vậy.
“Xin chào cô Đỗ.” Khâu Thiếu Trạch lên tiếng chào hỏi.
Đỗ Yên Nhiên cười lại một cái, lễ phép trả lời Khâu Thiếu Trạch một tiếng. Sau đó ánh mắt lại đặt lên người Đường Du Nhiên đang đứng bên cạnh, chủ động chào hỏi: “Vị này chính là cô Đường nhỉ?”
“Ngưỡng mộ đã lâu, cô Đường thật sự rất đẹp.”
Dù sao thì lần này Thời Ngọc ȶᏂασ cố ý đến đảo Bali cũng không phải là đến để nghỉ phép. Mục đích thật sự chỉ sợ là vì cô Đường này.
“Xin chào cô Đỗ.” Đường Du Nhiên có chút không tự nhiên trả lời một tiếng.
Giọng nói của Thời Ngọc ȶᏂασ lại lập tức vang lên: “Đúng rồi, Khâu Thiếu Trạch, hôm nay các cậu có kế hoạch gì?”
“Hôm nay chúng tôi định đi lặn ở đảo Lembongan.” Hành trình dạo chơi ở đảo Bali sớm đã được quyết định lúc ở công ty rồi.
Khâu Thiếu Trạch thấy Thời Ngọc ȶᏂασ hỏi như vậy bèn nói tiếp: “Cậu Thời, các cậu đã lên kế hoạch gì chưa? Nếu như không chê chúng tôi nhiều người làm bóng đèn, thì không bằng cậu Thời và cô Đỗ đi lặn ở đảo Lembongan cùng chúng tôi đi.”
Điều Thời Ngọc ȶᏂασ đang đợi chính là câu này của Khâu Thiếu Trạch: “Được đấy, vậy thì hai người chúng tôi sẽ đi chung với các cậu. Đông người cũng chơi vui hơn.”
Khâu Thiếu Trạch nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay. Bây giờ là bảy giờ rưỡi sáng, sau đó nói với Thời Ngọc ȶᏂασ: “Cậu Thời, thời gian chúng tôi đã quyết định là chín giờ đúng sẽ có thuyền của khách sạn đến đưa chúng tôi đi. Vậy thì chín giờ đúng chúng ta sẽ tập hợp tại cửa khách sạn.”
“Được!” Thời Ngọc ȶᏂασ không có ý kiến khác, cứ quyết định như vậy, sau đó mỗi người tự về phòng chuẩn bị đồ đạc.
Hai người Khâu Thiếu Trạch và Đường Du Nhiên vừa vào phòng, Đường Du Nhiên đã bình tĩnh rút tay từ trong bàn tay của Khâu Thiếu Trạch ra, nói với Khâu Thiếu Trạch: “Em đến phòng tắm tắm rửa thay đồ trước.”