Nghe Thời Tuấn Đình nói, Aker đột nhiên cười, cười xong, giọng của Aker còn lạnh lùng hơn mấy lần, anh ta nhìn chằm chằm Thời Tuấn Đình bằng ánh mắt nguy hiểm: “Sao vậy? Người cha tốt của tôi, ông còn định lấy quyền thế đuổi tôi ra khỏi đất nước này sao?”
“Nhưng mà có lẽ ông phải thất vọng rồi, bây giờ tôi đã là người mang quốc tịch Trung Quốc, tôi là công dân hợp pháp của Trung Quốc, cho dù hiện tại ông là thủ trưởng quân khu Diệu Thành, có quyền cao ngang trời cũng không thể nào trục xuất tôi ra khỏi đây đâu!”
“Mày!” Thời Tuấn Đình chỉ vào Aker, sắc mặt trắng bệch.
Thời Tuấn Đình càng tức giận thì Aker càng hài lòng.
Aker cười nhìn Thời Tuấn Đình rồi nói tiếp: “Cha, đừng nóng giận, già rồi, tức giận không có lợi cho cơ thể.”
Thời Tuấn Đình bị dáng vẻ này của Aker làm giận run, sắc mặt ông ta tái xanh, nghẹn họng không nói được lời nào.
Không đợi Thời Tuấn Đình lên tiếng, Aker tỏ vẻ lo lắng tiến lên trước mặt Thời Tuấn Đình, lấy tay vỗ lưng Thời Tuấn Đình, vừa giúp ông ta thông khí vừa khẽ cười nói: “Cha, nhiều năm như vậy rồi, cha có đến mộ của mẹ ở nɠɵạı ô để thăm bà ấy?”
Advertisement
Aker không có ý định để Thời Tuấn Đình trả lời, anh ta cười nhẹ rồi trầm giọng nói, gằn từng chữ đầy mỉa mai: “Có lẽ tôi hỏi làm người rồi. E rằng người lạnh lùng vô tình như ông đã quên người phụ nữ tên Phó Lệ Thù từ lâu rồi.”
“Ông biết không? Ông là người đàn ông có lòng dạ độc ác nhất tôi từng biết. Vứt bỏ người phụ nữ cùng con trai của mình nhiều năm như vậy, không lẽ ông không cảm thấy hổ thẹn sao?”
Thời Tuấn Đình xanh mặt đẩy mạnh Aker ra, trợn mắt nói với Aker: “Tao đã cho Phó Lệ Thù một số tiền rồi, một số tiền đủ để bà ta sống nửa đời còn lại mà không phải lo lắng đến bất cứ điều gì! Là do bà ta không có chí tiến thủ mà thôi!”
Nói rồi, sắc mặt của Thời Tuấn Đình trở nên xám xịt, ông ta nhíu mày thật chặt, giơ tay xoa ấn đường, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, tao thừa nhận tao có lỗi với mày.”
“Nếu như mày muốn trả thù thì cứ làm với tao, đừng làm hại Thời Ngọc ȶᏂασ cùng mẹ của nó! Từ trước đến nay hai người họ chưa làm chuyện gì có lỗi với mày.”
Thật ra, Thời Tuấn Đình biết hết những chuyện xảy ra với hai mẹ con Aker sau khi bị ông ta đuổi khỏi Diệu Thành.
Advertisement
Trước đây ông ta có lỗi với vợ mình, ông ta không thể cứ để mọi chuyện tiếp tục diễn ra như vậy, ông ta phải cắt đứt, cho nên ông ta quyết định không liên lạc với hai mẹ con bọn họ. Vì vậy Thời Tuấn Đình giả vờ không biết những gì xảy ra với hai mẹ con Aker ở Hải Thành.
Sớm muộn gì ông ta cũng phải bị trừng phạt cho những sai lầm tuổi trẻ, cho những hậu quả xấu mà bản thân đã gây ra.
Hiện tại Thời Tuấn Đình cũng đã bị trừng phạt.
Chuyện đau đớn nhất đời người chính là mất rồi mới biết trân trọng.
Khi người vợ Du Thanh Uyển yêu ông ta hết mình, ông ta lại thích Phó Lệ Thù, cưới Du Thanh Duyển chỉ vì cha mình ép buộc, sau khi cưới thì ông ta vẫn qua lại với Phó Lệ Thù.
Ông ta vẫn luôn cho rằng mình yêu Phó Lệ Thù, mãi cho đến khi bị Du Thanh Uyển bắt gặp ông ta ở chung với Phó Lệ Thù, Thời Tuấn Đình phát hiện phản ứng đầu tiên của mình là sợ.
Ông ta sợ Du Thanh Uyển rời khỏi mình.
Đúng vậy, với tính cách rắn rỏi của Du Thanh Uyển, khi biết chuyện mà bà ấy không thể chịu nổi, chắc chắn bà ấy sẽ rời khỏi ông ta.
Khi cuộc hôn nhân của ông ta cùng Du Thanh Uyển đi đến bên bờ vực thẳm, ông ta mới phát hiện sau khi kết hôn, thời gian ở chung với Du Thanh Uyển cũng đã thích bà ấy rồi, ông ta cũng không còn yêu Phó Lệ Thù nữa.
Huống hồ sự xuất hiện của Aker chỉ là kế hoạch của một mình Phó Lệ Thù, lúc đó Phó Lệ Thù dùng chút thủ đoạn để có thai với Thời Tuấn Đình.
Lúc đó Phó Lệ Thù nghĩ mình thông minh, cho rằng chỉ cần mình mang bầu là có thể dựa vào con gả vào nhà họ Thời.
Cho nên, đến khi Thời Tuấn Đình biết thì cái thai trong bụng Phó Lệ Thù đã được năm tháng, đã thành hình rồi, hơn nữa khi đó sức khỏe của Phó Lệ Thù không tốt, bác sĩ nói nếu cố tình phá thai thì sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của bà ta.
Lúc ấy Thời Tuấn Đình không thể làm gì khác ngoài để Phó Lệ Thù sinh con ra.
Phó Lệ Thù cũng không ngờ, cho dù bà ta sinh con trai cho Thời Tuấn Đình thì gia chủ của nhà họ Thời vẫn không để bà ta gả vào nhà họ Thời.
Thời Tuấn Đình nhíu mày nhìn chằm chằm Aker: “Aker, đây là lỗi của tao, nếu mày muốn trả thù thì cứ tìm tao! Đừng hại người không có tội!”
Nghe Thời Tuấn Đình nói, Aker nhịn không được mà cười mỉa một tiếng, lạnh lùng nhìn Thời Tuấn Đình: “Ha ha ha, cha à, lời của cha làm con cảm động quá đi mất!”
“Con còn tưởng cha lạnh lùng vô tình, không ngờ ông cũng sẽ đau lòng hai mẹ con Thời Ngọc ȶᏂασ cùng Du Thanh Uyển.”
“Nhưng mà ông yên tâm, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho ông, Thời Ngọc ȶᏂασ và cả Du Thanh Uyển đâu!”
“Mày!” Thời Tuấn Đình tức giận trợn mắt nhìn Aker, ông ta không ngờ Aker khó thuyết phục đến vậy.
“Aker, mày đừng có mà quá đáng. Ở Diệu Thành mày chẳng là cái thá gì cả!” Thời Tuấn Đình dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Aker, lần này Thời Tuấn Đình bị Aker chọc tức thật rồi.
“Mày đừng nghĩ rằng bây giờ quốc tịch của mày là Trung Quốc thì tao không thể làm gì! Tao có rất nhiều cách để làm mày cút khỏi Diệu Thành! Tao nói cho mày biết, mày đừng để tao dùng biện pháp mạnh!”
Aker nhìn dáng vẻ thở hổn hển của Thời Tuấn Đình, anh ta không hề sợ hãi mà càng cười tươi hơn, anh ta nhếch môi nhìn Thời Tuấn Đình, nói: “Ừ, ông cứ thử đi, nhưng mà tôi rất cố chấp, nếu ai cứng với tôi thì tôi sẽ liều mạng, tôi không sợ chết, cho nên nếu như tôi không vui thì cho dù tôi có bỏ mạng tôi cũng kéo hai kẻ kia xuống đia ngục với mình!”
Nói rồi, Aker thu hồi ý cười trong mắt, ánh mắt trở nên ác độc hơn nhiều. Anh ta nhìn chằm chằm Thời Tuấn Đình như một con rắn độc, giọng nói trở nên hung tợn: “Thời Tuấn Đình, ông có thể thử xem tôi và ông, ai ác độc hơn ai.”
Nói xong, giọng nói trầm thấp như vọng ra từ địa ngục của Aker vang lên một cách chậm rãi: “Đương nhiên ông cũng có thể để tài xế của ông giết tôi, Như vậy thì ông có thể giải quyết ngay mấy chuyện làm ông lo lắng rồi.”
“Mày cái thằng điên này!” Thời Tuấn Đình tức giận nắm chặt hai nắm tay, cắn chặt trăng, dùng ánh mắt đỏ lên lạnh lùng nhìn Aker.
Aker nói đúng, cách giải quyết tốt nhất bây giờ là bắn chết Aker.
Nhưng mà anh ta là con trai của Thời Tuấn Đình, là con ruột của ông ta.
Hiện tại ông ta nợ Aker nhiều quá rồi, sao có thể giết anh ta?
Aker nhếch môi, cười mỉa với Thời Tuấn Đình rồi kéo cửa xe ung dung đi xuống.
Aker vừa xuống xe thì đã bị hai người đàn ông ở bên ngoài cản lại.
Không đợi Aker nói, Thời Tuấn Đình tựa lưng vào ghế ngồi như không còn chút sức lực, ông ta nhắm hai mắt nói với hai đàn em ngoài xe: “Để nó đi đi!”
Ông ta vừa dứt lời thì hai người đàn ông có cơ thể to lớn lập tức nhường đường.
Bây giờ Thời Tuấn Đình không thể làm gì với một kẻ khó thuyết phục như Aker, mà ông ta cũng không thể dùng sức mạnh bởi vì sợ làm Aker tức nước vỡ bờ, làm Aker tức điên rồi gây hại cho Thời Ngọc ȶᏂασ cùng Du Thanh Uyển.
“Trở về thôi!” Thời Tuấn Đình nhắm mắt nói với tài xế.
“Vâng thủ trưởng.” Tài xế vội vàng cung kính đáp ứng, vội vàng cất súng chứ không dám nói nhiều. Hai người trẻ tuổi cũng vội vàng lên xe.
Thời Tuấn Đình trở về đại viện ở quân khu thì lên lầu, vào phòng đọc sách của mình. Sau đó Thời Tuấn Đình cầm điện thoại ngồi một lúc, xoa ấn đường, cuối cùng quyết định gọi cho Thời Ngọc ȶᏂασ.
Điện thoại reo mấy giây thì đầu bên kia nghe máy, giọng nói hơi lạnh lùng phát ra từ loa điện thoại: “Cha, cha tìm con có chuyện gì không?”
“Đúng là có chút chuyện…” Thời Tuấn Đình do dự nói: “Là chuyện có liên quan đến Aker…”
Thời Tuấn Đình chưa nói xong thì đã bị Thời Ngọc ȶᏂασ cắt đứt: “Cha đừng xen vào chuyện của Aker. Anh ta nhắm vào con, con biết mình phải làm gì.”
Từ trước đến nay Thời Ngọc ȶᏂασ không phải là kẻ sợ phiền phức, nếu Aker muốn trả thù anh thì Thời Ngọc ȶᏂασ sẽ để Aker nhào đến đây.
Còn Thời Tuấn Đình, nhiều năm qua Thời Ngọc ȶᏂασ cũng chưa từng tìm ông ta hỗ trợ giải quyết mấy chuyện khó khăn ở công ty, bây giờ anh cũng sẽ không nhờ Thời Tuấn Đình giúp đỡ.
Huống hồ anh cũng tin rằng trong chuyện này, Thời Tuấn Đình không giúp được gì hết.
Nghe Thời Ngọc ȶᏂασ nói, Thời Tuấn Đình vừa cảm thấy áy náy vừa mất mác.
Áy náy là vì ông ta phải để Thời Ngọc ȶᏂασ, con trai của mình giải quyết mấy chuyện rắc rối do ông ta làm khi còn trẻ.
Mất mác là bởi vì ông ta có hai đứa con trai, mà hai người cũng không thân thiết với ông mà còn trở thành kẻ thù.
Đây chính là sự trừng phạt mà ông ta phải nhận! Đáng tiếc bây giờ Thời Tuấn Đình hối hận thì cũng đã quá muộn rồi!
Khóe mắt đầy nếp nhăn vì thời gian của Thời Tuấn Đình hơi ướt, cổ họng nghẹn ứ như bị nhét mấy cục bông, không thể nói được lời nào mà chỉ có thể im lặng.
Ở đầu dây bên kia, Thời Ngọc ȶᏂασ không quan tâm đến việc Thời Tuấn Đình đang im lặng, anh đợi mấy giây mà Thời Tuấn Đình vẫn chưa lên tiếng, anh lập tức nói: “Cha, con còn có việc ở công ty, nếu cha không còn chuyện nữa gì thì con cúp máy đây.”
“Được, vậy con làm việc của con đi.” Thời Tuấn Đình vừa dứt lời thì Thời Ngọc ȶᏂασ lập tức cúp máy.