Khóe môi An Lâm giật giật, lúc đang do dự có nên lên tiếng hay không thì giọng nói của Aker đột nhiên vang lên: “Cô An, tôi không liên quan gì đến Thời Ngọc ȶᏂασ cả.”
Nói xong Aker cười như không cười nhìn An Lâm, nhíu mày tiếp tục nói: “Cô An, sao đột nhiên lại hỏi điều này vậy?”
An Lâm nhìn thẳng vào đôi mắt âm u khó hiểu giống như rắn độc của Aker, căn bản không dám nói dối, theo bản năng nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Chỉ là… Chỉ là cảm thấy tướng mạo của anh Aker và Thời Ngọc ȶᏂασ có đôi chút giống nhau thôi…”
An Lâm vừa dứt lời, theo bản năng liếc nhìn về phía Aker, không biết có phải là ảo giác của An Lâm không, cô ta cảm nhận được lúc mình nói ra những lời đó, sắc mắt của Aker trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo hơn, dáng vẻ rất mất hứng.
Nghĩ vậy toàn thân An Lâm không khỏi run rẩy, vội vàng nhìn Aker giải thích nói: “Anh Aker… thật ngại quá, vừa rồi có thể là do tôi nhìn nhầm thôi…”
Aker nghe thấy lời của An Lâm, sắc mặt mới tốt hơn một chút, anh ta nhếch môi nhìn An Lâm cười: “Cô An, tôi còn có chuyện, đi trước đây, đợi ngày khác có thời gian rảnh thì mời cô An cùng ăn bữa cơm nhé.”
Vừa dứt lời, Aker đang chuẩn bị rời đi, An Lâm nhìn thấy vậy nhịn không được lập tức mở miệng ngăn cản: “Anh Aker! Đợi một chút!”
Bước chân của Aker ngừng lại, nhìn An Lâm nhíu mày nói: “Sao thế? Cô An còn có chuyện gì à?”
Advertisement
“Anh Aker, anh nói hợp tác với tôi, sẽ giúp tôi dạy dỗ con khốn Đường Du Nhiên kia, tôi muốn hỏi là tại sao anh lại giúp đỡ tôi?”
An Lâm vô cùng căm hận Đường Du Nhiên! Hận không thể ngay bây giờ lập tức khiến cô biến mất khỏi thế giới này!
Aker nghe thấy lời nói gấp gáp của An Lâm, nhếch môi nở nụ cười không rõ ý vị gì: “Cô An, cô quá nóng vội rồi, nôn nóng không ăn được đậu hũ nóng đâu, tôi sẽ đi sắp xếp, cô cứ đợi tin tốt từ tôi đi.”
Lúc Aker nói xong lời này, trong ánh mắt lóe lên một tia khinh thường, An Lâm này ngu xuẩn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh ta! Ánh mắt trước kia của Thời Ngọc ȶᏂασ thực sự quá kém rồi!
Giọng nói của Aker vừa dứt, không đợi An Lâm lên tiếng đã bước nhanh đầu không ngoảnh lại rời khỏi phòng.
Advertisement
Aker vừa rời đi, trong phòng nhất thời chỉ còn lại một mình An Lâm mà thôi, An Lâm nhìn căn phòng trống rỗng, lúc này mới có chút sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch, vội vàng gọi điện cho Lâm Hiểu Hiểu.
Lúc này Lâm Hiểu Hiểu đang ở trong đại sảnh dưới tầng của khách sạn này, sau khi nhận cuộc gọi của An Lâm thì vội vàng đi thang máy lên tầng.
Đến phòng, cô ta nhìn thấy khuôn mặt hơi u ám tái nhợt của An Lâm, trong lòng nhất thời lộp cộp một tiếng vội vàng nhìn An Lâm nói: “Chị An, sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt chị sao lại khó coi như vậy chứ?”
An Lâm bình tĩnh nhìn Lâm Hiểu Hiểu lắc lắc đầu, lập tức nói: “Lâm Hiểu Hiểu, cô cùng tôi đến phòng giám sát của khách sạn kiểm tra lại camera giám sát đi!”
Cô ta muốn xem xem tại sao Aker có thể đi vào phòng cô ta được!
Hơn nữa An Lâm cảm thấy có chút bất an về Aker, một người mà cô ta hoàn toàn không biết gì cả.
Mặc dù trong lòng Lâm Hiểu Hiểu có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhìn An Lâm gật gật đầu, cùng An Lâm đi tìm quản lý của khách sạn, cùng đến phòng giám sát của khách sạn kiểm tra camera giám sát.
Kết quả là vừa nằm trong dự đoán vừa nằm ngoài dự đoán của An Lâm, camera giám sát sáng nay trong thang máy của khách sạn và hành lang ngoài phòng của An Lâm trùng hợp đều bị hỏng hết rồi.
Bởi vì thời gian bị hỏng cũng chỉ có hơn ba mươi phút cho nên bảo vệ của khách sạn cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.
An Lâm lạnh lùng nhíu mày, cô ta sẽ không tin vào chuyện trùng hợp như vậy, chỉ e chuyện camera giám sát của khách sạn bị hỏng chắc chắn có liên quan đến Aker!
Tên Aker này quả thực là quá nguy hiểm, An Lâm đã quyết định hợp tác với anh ta, nếu vẫn không biết bối cảnh thân phận của Aker, điều này đối với cô ta mà nói cũng quá nguy hiểm rồi.
Nghĩ như vậy ánh mắt An Lâm tối sầm lại, không cam tâm lại để cho bảo vệ lấy camera giám sát ở đại sảnh khách sạn của ngày hôm nay ra.
An Lâm cẩn thận nhìn chằm chằm trên màn hình máy tính một hồi lâu, dù sao thì trời không phụ người có lòng, cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy được bóng dáng của Aker trong camera giám sát ở đại sảnh khách sạn!
Mười giờ mười lăm phút sáng Aker đi vào khách sạn.
Sau khi đi vào khách sạn thì trực tiếp vào thang máy, bởi vì camera trong thang máy bị hỏng cho nên không biết sau khi vào thang máy Aker đã làm chuyện gì.
An Lâm chỉ vào hình ảnh Aker xuất hiện ở trong thang máy trên màn hình, lập tức nói với bảo vệ bên cạnh: “Cắt hình ảnh của người này gửi lại cho tôi.”
Bảo vệ khách sạn nghe lời lập tức cắt hình ảnh của Aker trên màn hình gửi vào điện thoại của An Lâm.
Bởi vì camera giám sát bị hỏng rồi, sau khi khách sạn đảm bảo sẽ lập tức sửa lại camera giám sát thì An Lâm mới dẫn theo Lâm Hiểu Hiểu cùng nhau trở về phòng.
“Lâm Hiểu Hiểu, tìm cho tôi một thám tử tư có năng lực, giúp tôi điều tra thân phận của người này!”
An Lâm nói xong trực tiếp ném điện thoại đến trước mặt Lâm Hiểu Hiểu.
Lâm Hiểu Hiểu nhận lấy điện thoại, vừa xem thì nhìn thấy trên màn hình điện thoại rõ ràng là một người đàn ông anh tuấn, người này chính là người vừa rồi An Hinh bảo bảo vệ cắt hình ảnh trên màn hình ở trong phòng giám sát đây mà.
Lâm Hiểu Hiểu nghi hoặc An Lâm cho người điều tra một người đàn ông lạ làm gì, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của cô ta: “Người đàn ông này tên là Aker, tôi muốn toàn bộ tư liệu về anh ta, càng chi tiết càng tốt, cô bảo thám tử tư hành động nhanh một chút!”
Lâm Hiểu Hiểu nghe thấy lời của An Lâm trong lòng càng nghi ngờ, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn ở bên cạnh An Lâm, căn bản không biết An Lâm quen biết người này lúc nào.
Nhưng mà mặc dù trong lòng nghi hoặc nhưng Lâm Hiểu Hiểu nhìn sắc mặt khó coi của An Lâm, không dám hỏi gì cả, chỉ đè nén nghi hoặc trong lòng vội vàng đáp lời.
Bên kia trong bệnh viện, Đường Du Nhiên đã truyền xong ba bình nước thuốc, cơn đau giống như kim châm đã giảm bớt hơn một chút rồi, sắc mặt trắng bệch cũng đỏ ửng lên rồi.
Bác sĩ sợ Đường Du Nhiên có tác dụng phụ gì đó, không yên tâm nên giữ cô ở lại bệnh viện một đêm ở tiện quan sát.
Dì Linh vẫn luôn ở trong bệnh viện với Đường Du Nhiên, một tấc cũng không rời đi.
Chắc hẳn là bởi vì di chứng của thuốc mê nên cả ngày hôm nay Đường Du Nhiên vẫn có chút chóng mặt, cả người không có tí sức lực nào, giống như nửa tỉnh nửa mê.
Buổi tối khoảng hơn chín giờ, lúc Đường Du Nhiên đang mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi thì trong phòng bệnh yên tĩnh đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đường Du Nhiên bị đánh thức chống tay ngồi dậy, chạm vào điện thoại đang rung ở tủ đầu giường, thấy màn hình sáng lên, lúc nhìn rõ ba chữ Thời Ngọc ȶᏂασ hiển thị trên màn hình điện thoại, cơn buồn ngủ của Đường Du Nhiên dường như bay sạch hơn phân nửa rồi.
Theo bản năng nhận điện thoại, vừa mới đặt điện thoại để bên tai, bên kia đã truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của Thời Ngọc ȶᏂασ: “Du Nhiên, vẫn còn đang ngủ sao?”
Thời Ngọc ȶᏂασ vừa mới xuống máy bay, vẫn đang ở trong sân bay, anh vừa mở điện thoại đã gọi ngay cho Đường Du Nhiên rồi.
Đường Du Nhiên nghe thấy giọng nói của Thời Ngọc ȶᏂασ, trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, khóe môi bất giác nở nụ cười, cầm điện thoại vội vàng trả lời: “Em tỉnh rồi, anh xuống máy bay chưa?”
“Vừa xuống máy bay, đã đến nước Mỹ rồi.”
Nói xong, giọng nói của Thời Ngọc ȶᏂασ lộ ra vài phần sủng nịnh và áy náy: “Du Nhiên, sáng nay công ty xảy ra chuyện đột xuất, không kịp đến nói với em một tiếng mà đã phải vội vàng lên máy bay rồi.”
Bởi vì Trung Quốc và Mỹ có chênh lệch múi giờ, Thời Ngọc ȶᏂασ nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ Ứng Hạo Vũ, vừa mới sáu giờ sáng, lúc này Đường Du Nhiên vẫn đang ngủ say, anh không nỡ đánh thức cô dậy, muốn để cho Đường Du Nhiên ngủ thêm chút nữa cho nên cố ý tay chân nhẹ nhàng thức dậy, lúc đi chỉ nói với dì Linh một tiếng mà thôi.
Nói xong Thời Ngọc ȶᏂασ không đợi Đường Du Nhiên trả lời lại nói tiếp: “Du Nhiên, anh sẽ nhanh chóng xử lý công việc bên này, cố gắng trở về trước cuối tuần, đến cuối tuần chúng ta cùng nhau đi thăm mẹ anh.”
“Vâng, không sao đâu, anh cứ xử lý chuyện công ty trước đi.” Đường Du Nhiên mỉm cười nói, trong lòng nhất thời có chút do dự, cô nghĩ vẫn không nên kể chuyện xảy ra sáng nay cho Thời Ngọc ȶᏂασ… Dù sao Thời Ngọc ȶᏂασ vừa tới Mỹ, vội vã đến Mỹ chắc chắn là có chuyện quan trọng cần phải giải quyết.
Vẫn là đợi đến lúc Thời Ngọc ȶᏂασ xử lý xong chuyện bên kia rồi nói cho anh biết cũng được.
Đường Du Nhiên bên này vừa mới ra quyết định, nhưng Thời Ngọc ȶᏂασ ở bên ngoài sân bay New York Mỹ cách hàng vạn kilomet lại nghe thấy được giọng nói có chút yếu ớt của Đường Du Nhiên, giống như cơ thể cô đang rất khó chịu.
Thời Ngọc ȶᏂασ nghe thấy vậy thì bước chân dừng lại, lông mày nhíu chặt, bàn tay nắm chặt điện thoại, giọng nói trầm thấp mang theo sự lo lắng vang lên: “Du Nhiên, sao thế? Có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có… Em không sao đâu.” Đường Du Nhiên vội vàng nói, sợ Thời Ngọc ȶᏂασ vẫn còn lo lắng cho cô, lại vội vàng nói: “Có thể là hôm nay đi làm hơi mệt chút thôi… ngủ một chút là tốt ấy mà.”
Thời Ngọc ȶᏂασ vẫn cảm thấy không yên tâm: “Du Nhiên, em đừng gạt anh, thực sự không có chuyện gì sao?”
“Thực sự không có chuyện gì đâu.” Đường Du Nhiên bình tĩnh nói sau đó thay đổi đề tài: “Em đi ngủ đây, anh nhanh chóng xử lý công việc rồi sớm trở về nhé, em ở nhà đợi anh.”
Thời Ngọc ȶᏂασ nghe Đường Du Nhiên nói câu “em ở nhà đợi anh”, trong lòng ấm áp, nụ cười trên đôi môi mỏng càng sâu hơn. Giờ khắc này, Thời Ngọc ȶᏂασ thực sự hận không thể lập tức quay trở về bên cạnh Đường Du Nhiên, gắt gao ôm hôn cô.
Đường Du Nhiên quả thực là cục cưng tốt nhất tốt nhất của anh, mới qua có mười mấy tiếng ngắn ngủi không gặp mặt thôi mà Thời Ngọc ȶᏂασ lại cảm thấy rất nhớ cô.
Nghĩ như vậy Thời Ngọc ȶᏂασ không khỏi thở dài một tiếng, trong giọng nói trầm thấp mang theo ý cười nói: “Du Nhiên, phải làm sao đây, mới qua chút thời gian ngắn ngủn không gặp em mà anh đã rất nhớ em rồi, sáng nay anh nên đóng gói em mang đi công tác với anh mới phải.”
Nói xong Thời Ngọc ȶᏂασ lại mỉm cười tiếp tục nói: “Được rồi, Du Nhiên, em đi nghỉ ngơi đi, đợi anh trở về, ngủ ngon nhé.”
Đường Du Nhiên nghe thấy lời nói của Thời Ngọc ȶᏂασ, trong lòng ngọt ngào, chỉ cảm thấy tâm trạng bực bội nguyên ngày trong nháy mắt tan biến hơn phân nửa, mỉm cười nói với Thời Ngọc ȶᏂασ ở đầu bên kia điện thoại: “Anh ngủ ngon nhé.”
Đường Du Nhiên kết thúc cuộc gọi với Thời Ngọc ȶᏂασ, dì Linh ngồi bên cạnh cô nhìn thấy gương mặt vui vẻ của cô, nhịn không được mỉm cười nói: “Cô Đường, vừa rồi là cậu chủ gọi điện tới sao?”
Khuôn mặt Đường Du Nhiên đỏ ửng có chút ngại ngùng nhìn dì Linh mỉm cười, khẽ gật đầu.