Đường Du Nhiên cảm thấy may mắn vì cô đã rời khỏi người Thời Ngọc ȶᏂασ trước đó. Nếu không nếu bị Khâu Thiếu Trạch vừa vặn nhìn thấy thì toàn bộ kế hoạch của bản thân cũng sẽ bị xáo trộn.
“Ngọc ȶᏂασ, xin lỗi đã để cho cậu đợi lâu, vừa nãy có một cuộc họp.” Khâu Thiếu Trạch bước vào đã lên tiếng hỏi thăm Thời Ngọc ȶᏂασ.
Ánh mắt lúc này mới nhìn đến trên người Đường Du Nhiên, Khâu Thiếu Trạch thân mật đưa tay nắm lấy tay của Đường Du Nhiên, dịu dàng nhìn Đường Du Nhiên rồi quan tâm hỏi: “Du Nhiên, hôm nay ngày đầu tiên đi làm đã quen chưa? Có mệt lắm không?”
“Không mệt, cũng đã quen rồi.” Đường Du Nhiên tươi cười trả lời, sau đó bình tĩnh rút bàn tay đang bị Khâu Thiếu Trạch nắm lấy.
Khâu Thiếu Trạch không chú ý đến cử động nhỏ của tay Đường Du Nhiên mà thay vào đó ánh mắt lại nhìn vào đôi môi sưng đỏ của Đường Du Nhiên.
Chú ý đến điều này thì Khâu Thiếu Trạch mới phát hiện đôi má vốn dĩ trắng nõn của Đường Du Nhiên cũng có chút ửng đỏ.
Khâu Thiếu Trạch hơi nhíu mày, nhìn Đường Du Nhiên nói: “Du Nhiên, em làm sao vậy? Không thoải mái hay sao? Sao nhìn môi của em giống như có chút sưng lên vậy?”
Nghe thấy lời nói của Khâu Thiếu Trạch thì Đường Du Nhiên đã mắng chửi Thời Ngọc ȶᏂασ con người vô lại này ở trong lòng nhưng nét mặt lại bình tĩnh nói với Khâu Thiếu Trạch: “Ô, môi của em có sưng sao? Có lẽ là tối qua ăn cay…”
Khâu Thiếu Trạch nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của Đường Du Nhiên thì luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng cụ thể thì Khâu Thiếu Trạch lại không thể nói được.
Trong lòng đang nghi ngờ thì Thời Ngọc ȶᏂασ ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Khâu Thiếu Trạch: “Thiếu Trạch, hôm nay tôi đặc biệt đến đây là muốn nói về một dự án hợp tác với cậu.”
Tập đoàn Thời Thị hiện tại là tập đoàn đa quốc gia lớn nhất ở Diệu Thành với giá trị hàng nghìn tỷ, là một tập đoàn lớn mà công ty Đường Thị có ra sức cũng không thể đuổi theo kịp.
Khâu Thiếu Trạch từ lâu đã muốn ngỏ lời hợp tác với công ty của Thời Ngọc ȶᏂασ, cũng đã bí mật đề cập rất nhiều lần với Thời Ngọc ȶᏂασ.
Có điều một tập đoàn lớn như Tập đoàn Thời Thị thì đương nhiên sẽ có rất nhiều công ty muốn hợp tác với Thời Thị để kiếm số tiền lớn.
Vì vậy Thời Ngọc ȶᏂασ vẫn luôn không có đáp án rõ ràng cho Khâu Thiếu Trạch. Ngay khi Khâu Thiếu Trạch muốn bỏ cuộc thì không ngờ rằng sự việc sẽ có sự chuyển biến. Lần này Thời Ngọc ȶᏂασ vậy mà lại cố ý đến công ty của anh ta để bàn chuyện hợp tác!
Khâu Thiếu Trạch nghe thấy Thời Ngọc ȶᏂασ nhắc đến việc quan trọng thì trong lòng cũng không quan tâm đến chuyện nhỏ vừa rồi của Đường Du Nhiên. Kìm nén sự kích động ở trong lòng, tìm cớ đuổi Đường Du Nhiên đi: “Du Nhiên, ở đây cũng không còn việc gì nữa, em ra ngoài tiếp tục làm việc đi.”
Đường Du Nhiên đáp lại một tiếng rồi quay người lời khỏi phòng họp.
Khâu Thiếu Trạch và Thời Ngọc ȶᏂασ đã nói chuyện với nhau hơn một giờ ở trong phòng họp. Đợi đến khi hai người Khâu Thiếu Trạch và Thời Ngọc ȶᏂασ lần lượt ra khỏi phòng họp thì vẻ mặt của Khâu Thiếu Trạch cười rất tươi, tâm trạng cũng rất tốt. Hiển nhiên là bàn về chuyện hợp tác rất tốt.
Đích thân tiễn Thời Ngọc ȶᏂασ tới thang máy, còn không quên nói với Thời Ngọc ȶᏂασ: “Ngọc ȶᏂασ, lần sau tôi sẽ kêu thư ký đặt phòng ở nhà hàng Kim Ngọc. Tối nay người trong nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm. Chúc mừng một chút, sẵn tiện cũng chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Thời Ngọc ȶᏂασ đang lo lắng không có cơ hội gặp Đường Du Nhiên nhưng bây giờ bản thân Khâu Thiếu Trạch lại tạo ra cơ hội, Thời Ngọc ȶᏂασ đương nhiên sẽ không từ chối.
Buổi chiều, lúc Đường Du Nhiên đến giao tài liệu ở các phòng ban khác thì nghe thấy đồng nghiệp đang thảo luận về ngày kỷ niệm thành lập của công ty.
Nghe người khác nhắc nhở như vậy thì Đường Du Nhiên mới suy đoán thứ hai tuần sau là ngày kỷ niệm năm mươi năm thành lập công ty.
Nghĩ đến đây lòng của Đường Du Nhiên bỗng nhiên trùng xuống. Nếu như bây giờ cha ở trên trời có linh thiêng biết được công ty ông ấy một tay xây dựng cực khổ lại rơi vào tay của Khâu Thiếu Trạch thì nhất định sẽ rất đau buồn.
Đều trách cô quá vô dụng đi!
Nhưng mà không sao, bất kể thế nào thì cô đều nhất định sẽ giành lại một công ty nguyên vẹn!
Còn đang ngây người suy nghĩ thì ngay sau đó Đường Du Nhiên lại nghe thấy người đồng nghiệp vừa kể về ngày kỷ niệm đó lại hết sức phấn khởi nói tiếp: “Đúng rồi, các người vừa rồi có đọc email hay chưa? Lễ kỷ niệm thành lập lần này tổng giám đốc Khâu đúng là đối đãi với chúng ta rất tốt. Những người cấp quản lý trở lên sẽ đi du lịch ở đảo Bali năm ngày, những nhân viên khác của công ty sẽ được nghỉ năm ngày có lương!”
“Oa, vậy không phải là quá tốt sao! Thật là ngưỡng mộ những vị cấp quản lý kia có thể đi đến đảo Bali miễn phí. Nhưng mà những nhân viên bình thường như chúng ta cũng rất tốt, có năm ngày nghỉ có lương! Tôi có thể về nhà thăm cha mẹ một chuyến!”
“Đúng vậy, đúng vậy, nghỉ cũng có lương cũng rất tốt rồi. Lần này tổng giám đốc Khâu của chúng ta thật sự rất hào phóng. Những người ở trên cấp quản lý cũng phải có mười mấy người, một chuyến đi đến đảo Bali cũng tốt rất nhiều chi phí đó.”
“Số tiền nhỏ này thì có là gì! Cô còn chưa thấy nụ cười trên mặt của tổng giám đốc Khâu hôm nay chính là vui vẻ chưa từng có! Nghe nói công ty của chúng ta hôm nay đã đàm phán thành công một vụ hợp tác có giá trị hàng tỷ với Tập đoàn Thời Thị đó!”
“Trời ạ, có phải là Tập đoàn Thời Thị có giá trị hàng trăm tỷ đô la Mỹ mà tôi biết có phải không?”
“Đúng vậy! Chính là Tập đoàn Thời Thị lớn nhất Diệu Thành! Những ngày tháng tốt đẹp sau của công ty chúng ta đang đến gần rồi!”
Đường Du Nhiên không tiếp tục nghe mà cất bước rời khỏi, đi vào thang máy.
Khâu Thiếu Trạch và Thời Ngọc ȶᏂασ hiện tại đã ký kết dự án hợp tác. Bước đầu tiên là Khâu Thiếu Trạch đã thành công cắn câu.
Quay trở về phòng thư ký, Đường Du Nhiên mở máy tính lên, nhấp vào hộp thư. Quả nhiên là nhìn thấy thư về chuyến đi du lịch ở đảo Bali nhân kỷ niệm thành lập công ty.
Cuối email còn có danh sách những nhân viên đến đảo Bali. Đường Du Nhiên nhìn lướt qua thì thấy trong danh sách ngoài tên của Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi ra thì quả nhiên còn có tên của bản thân.
Đường Du Nhiên không có hứng thú đi đến đảo Bali, vài năm trước lúc cha còn sống thì Đường Du Nhiên đã đi đến đảo Bali để nghỉ mát với cha Đường.
Đột nhiên Đường Du Nhiên nghĩ lại cô đã ở cùng Khâu Thiếu Trạch lâu như vậy nhưng hai người chưa từng đi du lịch một lần nào.
Đây xem ra vẫn là lần đầu tiên cô đi du lịch với Khâu Thiếu Trạch.
Nghĩ vậy thì trong lòng Đường Du Nhiên không khỏi cười lạnh một tiếng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ nheo lại. Đi ra ngoài chơi một chuyến cũng tốt, cô có thể nhân cơ hội “rất tốt” lần này để bồi dưỡng tình cảm với Khâu Thiếu Trạch.
Ngay khi tiếng chuông tan làm vang lên, Đường Du Nhiên cầm túi lên thì tiếng chuông điện thoại ở trong túi áo lại vang lên.
Là điện thoại của Khâu Thiếu Trạch gọi đến.
Đường Du Nhiên vừa nối máy thì giọng nói dịu dàng thường ngày của Khâu Thiếu Trạch truyền đến: “Du Nhiên, sau khi tan làm em đến bãi xe trước chờ anh. Tối nay anh có hẹn Thời Ngọc ȶᏂασ, chúng ta ăn cơm chung.”
Nghĩ đến lại phải gặp Thời Ngọc ȶᏂασ thì Đường Du Nhiên lại xoa trán đau đầu.
“Ừm, em biết rồi.” Đường Du Nhiên trả lời rồi lại nghe thấy Khâu Thiếu Trạch nói tiếp: “Đúng rồi Du Nhiên, anh cũng kêu Tiên Nhi đi với chúng ta. Cả hai chúng ta đều ra ngoài, để cho Tiên Nhi một người ở nhà cũng không tốt lắm.”
Đường Du Nhiên nghe được lý do sứt sẹo như vậy thì trong lòng liên tục cười nhạo. Nghĩ đến chiếc váy đỏ mà Bạch Tiên Nhi mặc ngày hôm nay, Đường Du Nhiên nhịn không được cười mỉa mai. Được thôi, nếu bản thân Bạch Tiên Nhi cũng tụ tập vậy thì cô cũng không ngại mượn cơ hội lần này để đáp trả lại Bạch Tiên Nhi một chút.
Cúp điện thoại, Đường Du Nhiên đi thang máy xuống bãi xe thì Bạch Tiên Nhi đã đứng đợi ở bên cạnh xe của Khâu Thiếu Trạch.