Khâu Thiếu Trạch nghe thế thì cau mày, kiềm nén cơn giận trong lòng xuống, có chút khó chịu nhìn Bạch Tiên Nhi: “Vậy nếu như Thời Ngọc ȶᏂασ không đến mà còn báo cảnh sát thì làm sao đây?!”
Tối nay Khâu Thiếu Trạch đã quyết định phải hành hạ Đường Du Nhiên và Thời Ngọc ȶᏂασ một phen!
Bạch Tiên Nhi nghe Khâu Thiếu Trạch nói vậy thì cũng không lo lắng, chỉ đảo nhẹ ánh mắt độc ác về phía Đường Du Nhiên: “Sợ cái gì! Không phải chúng ta còn bắt Đường Du Nhiên đến đây sao!”
“Một khi phát hiện khác thường, chúng ta sẽ trực tiếp giết Đường Du Nhiên trước rồi bỏ chạy! Tuyến đường bỏ chạy tôi đều đã tính xong rồi, cho dù là Thời Ngọc ȶᏂασ có báo cảnh sát thì chúng ta cũng không sợ! Tuyệt đối không hề có sai sót!”
Advertisement
“Có thể giết được Đường Du Nhiên thì hai chúng ta cũng không lỗ rồi, thù cũng xem như đã báo được một nửa! Còn nếu như lần này Thời Ngọc ȶᏂασ không đến, không sao, không phải có câu tương lai còn dài sao?!”
Bạch Tiên Nhi đã có dự tính về kế hoạch của mình lần này. Dù sao thì vì lần báo thù này, cô ta đã lên kế hoạch từ rất lâu.
Vì báo thù, thậm chí Bạch Tiên Nhi còn bán luôn căn nhà mà Khâu Thiếu Trạch đã mua cho cô ta lúc trước, toàn bộ tiền đều dùng cho kế hoạch lần này.
Advertisement
Nói rồi, Bạch Tiên Nhi lấy ra hai khẩu súng lục và một ít đạn từ trong túi xách, vứt cho Khâu Thiếu Trạch: “Nè, cầm cái này để phòng thân, lắp đạn vào trước đi!”
Khâu Thiếu Trạch không ngờ Bạch Tiên Nhi còn có thể lôi cả súng lục ra. Xem ra thật sự là chuẩn bị rất chu đáo. Đáy lòng anh ta yên tâm hơn chút, nhận lấy súng lục rồi lắp đạn vào.
Bạch Tiên Nhi và Khâu Thiếu Trạch lắp đạn xong thì cất súng đi.
Bạch Tiên Nhi đi mấy bước đến trước mặt Đường Du Nhiên đang bị trói trên ghế, từ trên cao nhìn xuống Đường Du Nhiên nhếch nhác, nhếch khóe môi cười thích ý.
Nhà máy này vắng vẻ như vậy, lúc này lại là đêm tối, căn bản sẽ không có người đến đây. Bạch Tiên Nhi cũng không sợ Đường Du Nhiên kêu la, giơ tay xé băng keo dán miệng Đường Du Nhiên ra.
Đường Du Nhiên khó chịu ho hai tiếng, thầm dùng sức giãy dụa tay chân, nhưng lại phát hiện cả người mình đã bị trói chặt vào ghế, căn bản là không động đậy được.
Bạch Tiên Nhi nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Đường Du Nhiên bây giờ, tâm tình rất tốt, nhếch khóe miệng, cười nói với Đường Du Nhiên: “Đường Du Nhiên, có phải là không ngờ cô cũng có ngày hôm nay không?”
Nói rồi, Bạch Tiên Nhi dùng một tay giữ chặt cằm Đường Du Nhiên rồi nói tiếp: “Đường Du Nhiên, những thứ cô nợ tôi đã đến lúc nên trả lại rồi! Cô hại chết con tôi, hôm nay sẽ lấy mạng của cô trả lại!”
Đường Du Nhiên không hề sợ hãi đối diện với ánh mắt của Bạch Tiên Nhi, cười lạnh một tiếng: “Bạch Tiên Nhi, trước giờ tôi chưa từng nợ cô bất cứ thứ gì! Chỉ có cô nợ tôi! Cô rơi vào kết cục như ngày hôm nay, cũng đều là báo ứng do cô tự mình gây ra!”
“Con của cô cũng không phải do tôi hại chết! Kẻ thật sự giết chết con cô không phải Khâu Thiếu Trạch sao! Kẻ ép cô đi phá thai là Khâu Thiếu Trạch! Không phải tôi!”
Lời nói của Đường Du Nhiên đã giẫm lên nỗi đau của Bạch Tiên Nhi. Bạch Tiên Nhi tức đến mức sa sầm mặt. Cô ta cắn chặt răng, nhấc tay lên tát mạnh lên mặt Đường Du Nhiên.
Chỉ nghe thấy một tiếp chát, trên làn da trắng như tuyết của Đường Du Nhiên lập tức có thêm một dấu tay đỏ tươi.
Bạch Tiên Nhi kích động đến mức giọng nói cũng gay gắt lên, lập tức nói: “Đường Du Nhiên! Cô câm miệng cho tôi!”
“Bây giờ nhanh mồm nhanh miệng thì có tác dụng gì! Cô cho rằng cô đã rơi vào tay tôi thì vẫn có thể sống sót đi ra sao?”
“Đường Du Nhiên! Tôi nói cho cô biết, đừng nghĩ là Thời Ngọc ȶᏂασ đến rồi thì có thể thật sự cứu được cô ra! Chúng tôi còn mong sao Thời Ngọc ȶᏂασ có thể đến đây đấy! Nếu như Thời Ngọc ȶᏂασ đến, vừa lúc tiễn hai người các người cùng nhau lên đường!”
Đường Du Nhiên nghe cô ta nhắc đến Thời Ngọc ȶᏂασ, đôi tay đang bị trói nắm chặt thành đấm.
Trong lòng cô dâng lên một tia căng thẳng không rõ nguyên do, lập tức nhìn về phía Bạch Tiên Nhi một cách vô thức, cắn môi nói: “Bạch Tiên Nhi! Đây chỉ là ân oán của tôi và các người! Không hề liên quan đến Thời Ngọc ȶᏂασ! Có chuyện gì thì các người cứ tính cho tôi là được! Kéo theo Thời Ngọc ȶᏂασ vào làm gì!”
Bạch Tiên Nhi nghe lời Đường Du Nhiên vừa nói thì cười chế giễu, nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của Khâu Thiếu Trạch bên cạnh một cái, rồi lại nhìn về phía Đường Du Nhiên trào phúng: “Ồ, Đường Du Nhiên, ngược lại không nhìn ra được đấy, cô và Thời Ngọc ȶᏂασ mới quen được bao lâu, mà đã bảo vệ anh ta như vậy rồi? Sợ anh ta chết đến vậy sao? Hay là, Thời Ngọc ȶᏂασ chết rồi, cô sẽ đau lòng?”
Nghe Bạch Tiên Nhi nói vậy, trong lòng Đường Du Nhiên lập tức hoảng loạn.
Ngay sau đó, không đợi Đường Du Nhiên lấy lại tinh thần, Khâu Thiếu Trạch với sắc mặt đen như đáy nồi bên cạnh đã cầm một cái roi không biết lấy từ đâu ra, nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên một cách lạnh lùng, vung roi lên, không hề nương tay mà quất mạnh lên người Đường Du Nhiên.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng bốp bốp xen lẫn tiếng kêu rên đau đớn của Đường Du Nhiên. Cánh tay áo của Đường Du Nhiên lập tức bị roi làm cho rách ra.
Nhưng như thế vẫn còn lâu mới đủ. Nhìn dáng vẻ nhíu chặt mày, sắc mặt mất hết huyết sắc, cắn môi cố nén đau của Đường Du Nhiên, sự hung tàn trong lòng Khâu Thiếu Trạch lại tăng thêm mấy phần. Anh ta muốn nhìn thấy bộ dáng đau đớn đến mức không muốn sống của Đường Du Nhiên! Muốn nhìn thấy dáng vẻ vết thương đầy mình, chật vật quỳ dưới chân anh ta, khúm núm xin tha của Đường Du Nhiên!
Nghĩ thế, Khâu Thiếu Trạch nở một nụ cười độc ác, cười một tiếng quái đản với Đường Du Nhiên. Ngay sau đó, Khâu Thiếu Trạch lại lần nữa vung roi lên, quất mạnh lên người Đường Du Nhiên.
Anh ta vừa đánh, vừa hưng phấn nói: “Đường Du Nhiên! Đau không?”
Nói xong, anh ta căn bản không cần Đường Du Nhiên trả lời, lại tiếp tục nói: “Đường Du Nhiên, nhất định là rất đau nhỉ, vì sao không kêu ra đi! Cô mau kêu ra đi! Cô cầu xin tôi tha thứ đi!”
Nói rồi, Khâu Thiếu Trạch thấy dáng vẻ cắn môi cố nén đau không lên tiếng của Đường Du Nhiên thì ánh mắt tối lại, cười lạnh một tiếng. Anh ta tăng thêm sức lực trên tay, giơ tay lên, lại quất mạnh lên người Đường Du Nhiên.
“Con khốn Đường Du Nhiên! Mày mau cầu xin tao đi! Mày cầu xin tao thì tao sẽ tha cho mày! Cầu xin tao như chó nhà có tang đi!”
Khâu Thiếu Trạch xuống tay rất nặng, Đường Du Nhiên bị roi quất đau đến mức nóng rát như là da tróc thịt bong.
Đường Du Nhiên cắn chặt môi không để mình kêu đau. Mãi đến khi nếm được vị máu tươi trong miệng, cô mới phát hiện mình đã tự cắn rách cả môi ra rồi.
Trong đầu cô trống rỗng, mê man không tỉnh táo, mí mắt sắp chống đỡ không nổi nữa. Đau… thật sự đau quá… Trong đầu Đường Du Nhiên vô thức hiện lên khuôn mặt đẹp trai của Thời Ngọc ȶᏂασ.
Bên tai như xuất hiện ảo ảnh thính giác, vang lên lời Thời Ngọc ȶᏂασ đã nói với cô qua điện thoại trước đó: “Du Nhiên, đừng sợ, có tôi ở đây, tôi lập tức đến cứu em, sẽ không để em xảy ra chuyện gì.”
Đường Du Nhiên nhịn không được vô thức nói nhỏ bằng giọng nói chỉ có bản thân có thể nghe được: “Làm sao đây… Thời Ngọc ȶᏂασ… đau quá… thật sự đau lắm…”