Thời Ngọc ȶᏂασ ở bên cạnh nghe Đường Du Nhiên nói như vậy, nhất thời không khỏi nhíu mày nhìn Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên đối diện với ánh mắt của Thời Ngọc ȶᏂασ, lặp lại lời vừa rồi một lần nữa: “Tôi tự thanh toán là được rồi.”
Dưới đáy lòng Đường Du Nhiên vẫn luôn không quên quan hệ hiện tại giữa mình và Thời Ngọc ȶᏂασ chỉ là quan hệ giao dịch, huống chi chuyện của Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi cũng sắp giải quyết xong rồi.
Quan hệ hợp tác giữa cô và Thời Ngọc ȶᏂασ cũng sắp phải kết thúc. Một dân chơi giống như Thời Ngọc ȶᏂασ, Đường Du Nhiên không muốn lôi kéo thêm những thứ khác vào trong đoạn giao dịch của mình và Thời Ngọc ȶᏂασ.
Thời Ngọc ȶᏂασ không lay chuyển được Đường Du Nhiên, đành phải lấy thẻ của mình lại.
Nữ nhân viên tư vấn bán hàng nhận lấy thẻ của Đường Du Nhiên, vừa nhìn đã thấy thế mà cũng là thẻ black card của ngân hàng. Phải biết là nếu như không có vài chục triệu số dư trong thẻ là không thể làm được thẻ này.
Cô ta sửng sốt, nhất thời nhịn không được nhìn Đường Du Nhiên. Cho dù là bao nuôi, người đàn ông đó cũng không thể nào làm tới mức này được, vừa ra tay là mấy chục triệu!
Cẩn thận nhìn khí chất bộc lộ ra từ trong xương cốt của Đường Du Nhiên, rất rõ ràng, đây là một cô gái được nuôi dưỡng trong nhà quyền thế.
Nữ nhân viên tư vấn lập tức xua tan ý nghĩ không hay trong lòng, vội vàng dùng thái độ kính cẩn lại ân cần nhận lấy thẻ ngân hàng của Đường Du Nhiên, quẹt thẻ.
Đường Du Nhiên thanh toán xong, Thời Ngọc ȶᏂασ ở bên cạnh giơ tay ra nhận túi đồ từ tay nhân viên tư vấn một cách tự nhiên.
Hai người vừa ra khỏi cửa hàng quần áo nữ, Thời Ngọc ȶᏂασ lại nắm lấy tay Đường Du Nhiên, chỉ về phía cửa hàng nội y ở phía không xa trước mặt, nhìn Đường Du Nhiên, quan tâm hỏi: “Chắc em cũng cần mua vài bộ đồ lót để tắm rửa nhỉ?”
Da mặt Đường Du Nhiên vốn mỏng, nghe Thời Ngọc ȶᏂασ nói như vậy, hai má trắng nõn hơi đỏ lên.
Đường Du Nhiên quả thật là muốn mua, nhưng cô không muốn để cho Thời Ngọc ȶᏂασ đi cùng cô, quá xấu hổ rồi!
“Anh vào xe đợi tôi là được rồi, tôi tự đi mua xong sẽ qua tìm anh…”
Lời Đường Du Nhiên vừa dứt, Thời Ngọc ȶᏂασ đã nhịn không được nhếch miệng, cười khẽ một tiếng.
Thời Ngọc ȶᏂασ vừa liếc mắt một cái là đã nhìn thấu Đường Du Nhiên đang nghĩ gì trong lòng. Bàn tay to đang nắm bàn tay nhỏ của Đường Du Nhiên nhịn không được gãi nhẹ vào lòng bàn tay Đường Du Nhiên. Thời Ngọc ȶᏂασ biết da mặt Đường Du Nhiên rất mỏng, cũng không chọc Đường Du Nhiên nữa, gật đầu với cô, nói: “Được, vậy tôi vào xe chờ em.”
Đường Du Nhiên thấy Thời Ngọc ȶᏂασ đi rồi mới thở phào một hơi, cô vội vàng chạy đến cửa hàng nội y trước mặt, nhanh chóng mua vài bộ đồ lót.
Vừa rời khỏi trung tâm thương mại, đã nhìn thấy Thời Ngọc ȶᏂασ quả nhiên đang dựa vào xe đợi Đường Du Nhiên.
Thấy Đường Du Nhiên đi ra, Thời Ngọc ȶᏂασ vô cùng ga lăng, săn sóc kéo cánh cửa phía ghế phó lái cho Đường Du Nhiên trước.
Đợi Đường Du Nhiên ngồi lên xe rồi, lúc này Thời Ngọc ȶᏂασ mới đóng cửa xe, vòng qua phía bên kia xe.
Thời Ngọc ȶᏂασ theo lời dẫn Đường Du Nhiên đến nhà hàng Ý đó ăn bữa tối.
Thấy thời gian đã không còn sớm, Thời Ngọc ȶᏂασ mới lái xe đưa Đường Du Nhiên trở về.
Sau hơn bốn mươi phút, xe thuận lợi đi đến biệt thự của Thời Ngọc ȶᏂασ ở sơn trang Đế Đình.
Đường Du Nhiên xách túi vừa xuống xe, túi trong tay đã bị Thời Ngọc ȶᏂασ tự nhiên cầm lấy.
Đường Du Nhiên đi theo Thời Ngọc ȶᏂασ vào biệt thự, dì Linh nghe thấy tiếng động vội vàng ra đón.
Vừa thấy Đường Du Nhiên, nụ cười trên mặt dì Linh càng tươi hơn vài phần, vội vàng kính cẩn nhận lấy túi trong tay Thời Ngọc ȶᏂασ, mỉm cười với Đường Du Nhiên, kính cẩn chào hỏi: “Cô Đường, cậu chủ, hai người đã ăn cơm tối chưa? Nếu chưa ăn thì bây giờ tôi sẽ đi nấu, rất nhanh, đợi một lát là xong.”
“Không cần đâu dì Linh, chúng tôi đã ăn ở bên ngoài rồi.” Thời Ngọc ȶᏂασ nói xong lại chỉ mấy cái túi dì Linh vừa cầm lấy, nói: “Dì Linh, dì sửa sang lại đống quần áo trong này rồi mang lên lầu, để trong tủ đồ ở phòng ngủ chính của tôi.”
“Vâng.” Dì Linh kính cẩn trả lời một tiếng rồi xách túi lên lầu.
Thời Ngọc ȶᏂασ dặn dò dì Linh xong, vừa quay đầu lại thì thấy khuôn mặt Đường Du Nhiên đứng bên cạnh mình lộ vẻ mệt mỏi, không khỏi đau lòng, nắm lấy tay Đường Du Nhiên, nói: “Giày vò cả một ngày em cũng mệt rồi, chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Thời Ngọc ȶᏂασ không đợi Đường Du Nhiên trả lời đã bá đa͙σ nắm lấy tay Đường Du Nhiên, đi thẳng lên lầu, vào phòng ngủ chính.
Dì Linh vừa sắp xếp quần áo xong, thấy Thời Ngọc ȶᏂασ và Đường Du Nhiên nắm tay đi vào, nụ cười trên mặt dì Linh càng sâu hơn vài phần, lặng lẻ rời khỏi phòng ngủ chính với vẻ mặt vui mừng và yên tâm.
Dì Linh cũng đã nghe nói về biệt danh ở bên ngoài của cậu chủ nhà mình, nhưng dì Linh biết cậu chủ nhà mình thật ra không phải là dân chơi gì cả.
Đã rất nhiều năm, dì Linh cũng không thấy cậu chủ nhà mình dẫn cô gái đó về nhà.
Cô Đường này đến đây đã là lần thứ hai rồi, hơn nữa lần này còn mang theo cả quần áo, xem chừng là sắp sống chung với cậu chủ rồi!
Vì thế, dì Linh rời khỏi phòng còn không quên quan tâm, săn sóc mà đóng cửa phòng lại cho Thời Ngọc ȶᏂασ.
Dì Linh vừa đi, trong phòng ngủ chính rộng lớn chỉ còn lại hai người Thời Ngọc ȶᏂασ và Đường Du Nhiên.
Phong cách trang trí của phòng ngủ chính giống hệt như khí chất của Thời Ngọc ȶᏂασ, màu chủ đa͙σ là màu đen trắng cao quý, lạnh lùng.
Hai người nhìn nhau, im lặng vài giây. Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng không thể bỏ qua của Thời Ngọc ȶᏂασ rơi trên người mình, Đường Du Nhiên có chút mất tự nhiên ho khan hai tiếng, lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng và mập mờ này trước: “Khụ… cái đó, tối nay tôi ở đâu?”
Đường Du Nhiên vừa dứt lời, Thời Ngọc ȶᏂασ đột nhiên bước về trước một bước, đến gần Đường Du Nhiên. Thấy Thời Ngọc ȶᏂασ đột nhiên đứng trước mặt mình, Đường Du Nhiên hết hồn, trừng đôi mắt hoa anh đào xinh đẹp, cơ thể vô thức lùi về sau.
Mắt thấy Đường Du Nhiên sắp ngã, trong nháy mắt, Thời Ngọc ȶᏂασ đột nhiên vươn tay ra, nắm chặt lấy eo nhỏ của Đường Du Nhiên, kéo Đường Du Nhiên lao vào trong lòng mình.
Thân thể mềm mại của Đường Du Nhiên dán chặt vào người Thời Ngọc ȶᏂασ, hai người chỉ cách nhau bởi hai lớp vải mỏng.
Giống như là bị bỏng bởi nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập của Thời Ngọc ȶᏂασ, cả người Đường Du Nhiên ***** **** ngay tại chỗ, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng. Không cần phải soi gương, Đường Du Nhiên cũng có thể tưởng tượng được hai má của mình lúc này khẳng định là đỏ lên rồi.
Đường Du Nhiên cảm thấy mình đúng là không có tiền đồ. Cũng đã cùng Thời Ngọc ȶᏂασ làm những chuyện thân thiết hơn rồi, nhưng mỗi lần Thời Ngọc ȶᏂασ ôm mình, Đường Du Nhiên vẫn không kiềm chế được mà đỏ mặt.
Thời Ngọc ȶᏂασ cúi đầu, ánh mắt sâu không lường được nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên trong lòng.
Nhìn hai má trắng nõn của Đường Du Nhiên ửng đỏ, Thời Ngọc ȶᏂασ nhịn không được mà nhếch khóe môi một cách tà mị. Anh chỉ cảm thấy dáng vẻ đỏ mặt này của Đường Du Nhiên quả thật là vô cùng ngon miệng, hôn lên nhất định là rất ngọt!
Trước giờ Thời Ngọc ȶᏂασ là một người sẽ không ủy khuất bản thân, giây tiếp theo, Thời Ngọc ȶᏂασ nắm lấy chiếc cằm xinh xắn của Đường Du Nhiên, hôn lên.
Một nụ hôn tràn đầy tình và dục. Kỹ thuật hôn của Thời Ngọc ȶᏂασ cao siêu, đầu lưỡi ngả ngớn lại triền miên dây dưa với đầu lưỡi thơm mềm của Đường Du Nhiên, tùy ý hút lấy chất lỏng ngọt ngào của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên căn bản không phải là đối thủ của Thời Ngọc ȶᏂασ.
Một nụ hôn sâu kết thúc, Đường Du Nhiên bị hôn đến mức sức lực toàn thân giống như là bị hút rỗng, cả người mềm nhũn, đứng cũng đứng không vững, chỉ có thể dựa lên người Thời Ngọc ȶᏂασ như cây leo mềm dẻo.
Cố tình là Thời Ngọc ȶᏂασ vẫn chưa định buông tha cho Đường Du Nhiên một cách dễ dàng như vậy, đôi môi nóng bỏng lại lập tức hôn thẳng qua chỗ mang tai mẫn cảm nhất của Đường Du Nhiên.