Tiểu Long Nữ bị Diệp Âm Trúc kéo đi, từ từ đưa Sinh mệnh năng lượng của mình đưa vào trong cơ thể Diệp Âm Trúc. Ánh mắt hơi quái dị, nhưng không phải là cảm giác lạnh như băng như trước kia. Sinh mệnh năng lượng tinh khiết giúp Diệp Âm Trúc chữa trị Kinh mạch trong cơ thể, vẻ mặt của hắn đã tốt hơn một ít.
"Xin lỗi, ta không có khả năng giúp" Tiểu Long Nữ nói.
Diệp Âm Trúc cười, nói:
"không có gì. Nàng cũng là vì không bại lộ thân phận của chúng ta, nàng làm như vậy là đúng. Thực lực của Ma Vương Tát Lâm Na kia quả nhiên cường đại. Tiểu Long Nữ, nàng có nắm chắc thắng được nàng ta không?"Tiểu Long Nữ sửng sốt một chút, nói:
"Nếu là ở Long Khi Nỗ Tư Đại lục, ta có bảy phần chắc thắng. Nhưng nếu là ở đây, nhiều nhất chỉ có bốn phần. Vong Linh Ma pháp của nàng rất cường đại, hơn nữa nàng có thể có được bổ sung, thậm chí lâm trận Thôn phệ thủ hạ để khôi phục tiêu hao của mình, nhưng ta thì không?""Lâm trận Thôn phệ thủ hạ? Như vậy cũng được sao?" Diệp Âm Trúc nhìn
Tiểu Long Nữ, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.
Tiểu Long Nữ gật đầu nói:
"Đúng như vậy. Khi ta bị Tam Yêu Vương bắt đi. Nghe nàng nói, Nữ Vu sau khi tu luyện đến một trình độ nhất định, khi Thôn phệ Thâm Uyên sinh vật thì không cần tốn thời gian, có thể trong nháy mắt bổ sung Ma lực của mình. Sau đó thi triển Ma pháp cường đại hơn. Ta nghĩ Tát Lâm Na nếu là Thâm Uyên Ma Vương, hẳn sẽ có thực lực đó"Diệp Âm Trúc vuốt cằm nói:
"Có lẽ vậy. Nếu quả là như vậy, vậy Thâm Uyên Ma Vương càng khó đối phó. Cường giả nào cũng có nhược điểm của mình, chỉ là muốn tìm được nhược điểm của các nàng thật sự quá khó"Tiểu Long Nữ nói:
"nhược điểm? Nữ Vu nếu cũng giống như Vu Ma Pháp Sư, vậy năng lực thân thể của các nàng có được tính là nhược điểm không?"Diệp Âm Trúc nói:
"Đạt đến cấp bậc như Tát Lâm Na. Cho dù là Ma pháp sư, thân thể cũng không có khuyết điểm. Ma pháp của nàng gần như có thể phát ra không hề gián đoạn. Dù là cận thân, cũng sẽ không có cơ hội dùng công kích vật lý thương tổn đến nàng"Trong mắt Tiểu Long Nữ hiện lên quang mang thâm thúy:
"không nhất định như vậy. Bất luận nói như thế nào, bọn ta lấy hình thức Ma pháp mà tồn tại. khuyết điểm của thân thể chỉ có thể bị che dấu chứ không mất đi. Nếu ngươi có thể tạo thế, khiến cho Ma pháp của nàng gián đoạn trong chốc lát, rồi dùng công kích vật lý, có lẽ là có thể khiến nàng bị thương nặng"Diệp Âm Trúc hiện ra vẻ kinh ngạc. Tiểu Long Nữ phân tích rất thấu đáo. Chỉ là, giọng nói của nàng lại rất chắc chắn, có lẽ, do nguyên nhân tính cách của nàng.
"chúng ta phải tăng tốc rời khỏi nơi đây mới được. mặc dù ta lợi dụng Phi phong đánh tan Tinh thần dò xét của Tát Lâm Na. nhưng thực lực của nàng như vậy rất có thể sẽ phát hiện ra chúng ta"Tiểu Long Nữ nói:
"chúng ta bây giờ đi đâu?"Diệp Âm Trúc nói:
"Đã đến lúc chúng ta trở về. Có lần dò xét Hắc Yêu Quốc này, mặc dù chưa hoàn toàn nắm giữ tình huống của Thâm Uyên vị diện. Nhưng những thứ chúng ta cần biết cơ bản đều đã có. Trí nhớ của Cao Tư Ba và Cáp Ngõa giúp chúng ta rất nhiều. Tiếp tục dò xét nữa, hẳn cũng sẽ không có phát hiện nhiều hơn là mấy. Hơn nữa khả năng bị phát hiện thân phận cũng tăng nhiều."Tiểu Long Nữ hiển nhiên không ngờ rằng Diệp Âm Trúc chỉ trong thời gian ngắn đã quyết định trở lại Long Khi Nỗ Tư Đại lục. Bọn họ đi đến Thâm Uyên vị diện còn chưa đến hai tháng, sớm hơn rất nhiều so với dự đoán.
"Tốt quá, nếu ngươi cho rằng vậy là đủ, chúng ta trở về thôi"Diệp Âm Trúc mang theo Tiểu Long Nữ tìm được một thời rất vắng vẻ, rất nhanh khắc ra Truyền tống pháp trận. Hai người yên lặng biến mất trong tử quang, không cho Thâm Uyên Ma Vương Tát Lâm Na một cơ hội nào tìm thấy bọn họ.
Khi hai người lại xuất hiện thì đã đến một vùng đồi núi mà bọn họ phủ xuống Thâm Uyên vị diện lúc trước, xung quanh rất yên tĩnh.
Không khí vẫn rất ô nhiễm.
Diệp Âm Trúc thơ phào nhẹ nhõm, cũng không vội vã rời đi. Để cho Tiểu Long Nữ hộ pháp cho mình. Khoanh chân ngồi xuống mặt đất bắt đầu minh tưởng, khôi phục thân thể và Pháp lực của mình. Đồng thời, hắn cũng lợi dụng minh tưởng để sửa sang lại suy nghĩ trong đầu,sắp xếp lại thu hoạch lần này, trở về sẽ tiến hành nhằm vào hành động tiếp theo.
Diệp Âm Trúc và Tiểu Long Nữ đã ly khai. Nhưng sự xuất hiện của bọn họ đã tạo lên một cơn lốc trong cả Hắc Yêu Quốc.
Hắc Yêu Quốc Quốc chủ Tát Lâm Na phẫn nộ, khiến cho cả Thâm Uyên vị diện rung chuyển. Hành động trả thù của Hắc Yêu Quốc nhằm vào Lam Vu Quốc đã lặng lẽ triển khai. Mà cả cục diện của Thâm Uyên vị diện cũng đẵ bắt đầu xảy ra một ít biến hóa.
Một mảnh hắc vụ mờ nhạt xuất hiện bên trên đồi núi. Ánh mắt lạnh như băng của đám Song Đầu tăng ác cũng không phát hiện ra sự tồn tại của nó. Khi hắc vụ chỉ còn cách huyệt động mà đám Tăng Ác bảo vệ không đến ngàn thước thì chợt gia tốc, giống như một đoàn khí màu đen biến mất trong nháy mắt.
Quá trình này không thể nào bị tất cả Song Đầu tăng ác bỏ qua. Nhưng lúc muốn dò xét lại không phát hiện được cái gì, nên cũng đành bỏ qua.
Không khí ô nhiễm biến mất, tất cả mọi thứ xung quanh trở nên sáng ngời. khí tức tươi mát, tràn ngập các loại Nguyên tố bay ra. Trong nháy mắt khi Diệp Âm Trúc và Tiểu Long Nữ xuất hiện trong đám Ma văn màu vàng, bọn họ đều không nhịn được hít một hơi thật sâu, tẩy rửa thân thể của mình.
"không khí ở Long Khi Nỗ Tư là thoải mái nhất" Tiểu Long Nữ thở ra một hơi, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười nhè nhẹ.
Diệp Âm Trúc cũng mỉm cười. Mặc dù hắn sinh tồn ở Thâm Uyên vị diện cũng không có vấn đề gì. Nhưng hoàn cảnh ác liệt như vậy sao có thể so sánh với Long Khi Nỗ Tư chứ?
"Đám nhỏ, không ngờ rằng các ngươi nhanh như vậy đã trở lại" Giọng nói già nua từ bốn phương tám hướng vang lên. Thân hình khổng lồ màu vàng kim sáng lên.
"Ngài khỏe, Thần Long Vương. Đúng vậy, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ trở về" Diệp Âm Trúc hơi cung kính, xem như hành lễ với Thần Long Vương.
Mà Tiểu Long Nữ lại hừ lạnh một tiếng, không nói gì hết.
"Âm Trúc, nói cho ta biết các ngươi đã nhìn thấy gì" Thần Long Vương không để ý đến thái độ của Tiểu Long Nữ. Giọng nói già nua tràn ngập hưng phấn và vội vàng. Đối với hắn mà nói, ngàn năm chờ đợi trong tịch mịch, rốt cuộc có cơ hội hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mình, tâm trạng của hắn sao có thể bình tĩnh được chứ?
Diệp Âm Trúc gật đầu. Lập tức kể lại những điều mà mình và Tiểu Long Nữ đã nghe, đã thấy ở Thâm Uyên vị diện. Cũng nói ra những gì mà mình đã làm.
Thần Long Vương cẩn thận lắng nghe hắn kể, cũng không hề nói xen vào. Đến khi Diệp Âm Trúc nói xong, giọng nói già nua của hắn mới vang lên.
"Đối với hủy diệt Thâm Uyên vị diện, ngươi nắm chắc mấy phần" Thần Long Vương trầm giọng hỏi.
Diệp Âm Trúc trầm giọng nói: "Dựa vào thực lực thì thấy. Nếu chúng ta có thể khắc chế điều kiện ác liệt của Thâm Uyên vị diện và bệnh độc, ôn dịch trên người đám Thâm Uyên sinh vật, thì sẽ có cơ hội rất cao hủy diệt hoàn toàn Vị diện này. Chỉ cần chúng ta có thể đánh chết tứ đại Thâm Uyên Ma Vương, hơn nữa hoàn toàn phá vỡ Thâm Uyên chi tâm của bốn Quốc gia Thâm Uyên. Vậy, Thâm Uyên sinh vật trong Thâm Uyên vị diện cho dù không bị diệt trừ toàn bộ, thì bọn chúng cuối cùng cũng suy bại, rồi hoàn toàn diệt vong"
Thần Long Vương trầm giọng nói:
"Ta biết. Các ngươi rất khổ cực, đi nghỉ trước đi. Vấn đề hoàn cảnh và ôn dịch, ta phải nghĩ đã"Ám Tháp.
Lúc này đã là ban đêm, Hải Dương và bọn nhỏ đều đã ngủ. Chỉ có Tô Lạp ngồi trên giường dù như thế nào cũng không thể tiến vào trong mộng đẹp được.
Không biết vì sao, thời gian này trong đầu nàng luôn có một cảm giác đặc thù xoay quanh không xua đi được, như là có cái gì lạnh như băng không ngừng từ trong nội tâm của nàng phát ra. Cảm giác này không phải xuất hiện lần đầu tiên, từ lần trước sau khi Diệp Âm Trúc trở về, nàng vẫn chịu sự hành hạ lạnh như băng đó.
Ta rốt cuộc bị sao thể này? Tô Lạp cười khổ, chẳng lẽ, là ý niệm tà ác mà Tư Long Sư phụ lưu lại trong thân thể mình sao? Không, không phải, hồn phách sau khi trở về, trước kia mình không có cảm giác này bao giờ. Nhưng sau khi Diệp Âm Trúc lần trước trở về, cảm giác lạnh như băng thủy chung vẫn xoay quanh trong lòng ta?
Mỗi khi cảm giác lạnh như băng đó xuất hiện, Tô Lạp đều cảm thấy rất khổ sở, đủ loại tâm trạng như lạnh như băng, giết chóc đánh sâu vào tâm hồn nàng. Lần trước sau khi Diệp Âm Trúc trở về, đã đàn tấu Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc vài lần mới đè nén cảm giác này xuống được. Nhưng sau khi Diệp Âm Trúc rời đi, cảm giác lạnh như băng này lại lặng lẽ xuất hiện.
Hít một hơi, Tô Lạp mạnh mẽ đè nén tâm trạng trong cơ thể của mình xuống, nhìn Hài tử đang ngủ say bên người, trong lòng không khỏi dâng lên tâm tình mãnh liệt.
Âm Trúc, bao giờ chàng mới có thể trở về? chàng có biết ta nhớ chàng đến mức nào không?
Đối với Tô Lạp mà nói, ngoại trừ chăm sóc hài tử và tu luyện, thời gian còn lại của nàng đều là yên lặng nhớ lại.
Nàng nhớ đến lần mình mặc như một tên ăn mày lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Âm Trúc thì hắn có dáng vẻ ngây ngốc. Nhớ đến tình cảnh mình và Diệp Âm Trúc là đệ tử trong một nhà. Còn có mạo hiểm Băng Sâm, các loại nguy cơ sinh tử, cùng với Âm Trúc đi đến thủ đô Lam Địch Tư Á, trước mặt mình và Tư Long đã cứu mình trở về.
Tất cả hóa thành vô số bức ảnh, không ngừng hiện lên trong đầu nàng.
Mỗi khi tâm trạng lạnh như băng xuất hiện trong lòng, Tô Lạp đều nghĩ đến quá khứ của mình và Diệp Âm Trúc. Chỉ có như vậy, mới khiến trái tim nàng từ từ ấm lên. Có thể nói, Diệp Âm Trúc và Hài tử, là lỗi lo lắng lớn nhất trong lòng nàng. Cũng bởi vì có bọn họ, Tô Lạp mới có thể áp chế cảm giác lạnh như băng như đang không ngừng tăng lên trong lòng mình.
Hôm nay cũng như vậy, cảm giác lạnh như băng trong tim lúc nàng nhớ lại từ từ nhạt đi. Tô Lạp lau nước mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm:
"Đồ ngốc, chàng thật là ngốc"Vì sao lại dùng phương pháp đó cứu ta. Chàng có biết lúc ta thấy chàng như vậy, trong lòng ta đau khổ đến thế nào không?
"
"nàng cũng thật ngốc, đã lâu như vậy, nàng còn chưa quên sao? Ta cam đoan, từ nay như vậy sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, cũng sẽ không cho nàng nhận đau khổ, được không?
Trong cơn sửng sốt, Tô Lạp phát hiện thân thể lạnh như băng của mình nằm trong lòng ngực ấm áp, nóng rực.
Sửng sốt trong giây lát hóa thành mừng như điên. Cảm giác lạnh như băng cuối cùng trong tim bị hòa tan hoàn toàn. Nàng xoay người lại, ôm chặt lấy thân thể mà nàng luôn nhớ đến.
Không có hơi thở nào quen thuộc hơn thế này, cũng chỉ có hắn mới làm cho trái tim mình ấm lên. Thân thể của Tô Lạp hơi run lên, ôm chặt lấy thân hình cao lớn, như sợ buông tay hắn sẽ rời đi vậy. Dù đây chỉ là giấc mộng, nàng cũng không muốn tỉnh lại.
Diệp Âm Trúc lặng lẽ trở về Ám Tháp. Bởi vì đã là ban đêm, nên hắn không muốn quấy rầy thê tử và đám Hài tử. Nhưng hắn vừa về đã phát hiện Tô Lạp không ngủ. Khi hắn thấy giọt nước mắt trong suốt trên mặt Tô Lạp, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót, lúc này mới nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng.
Chỉ là hắn không ngờ rằng Tô Lạp lại phản ứng mạnh như vậy.
Ôm thê tử âu yếm, tâm tình hoàn toàn thả lỏng khiến cho nội tâm Diệp Âm Trúc như nóng cháy. Ở Thâm Uyên vị diện, hắn lúc nào cũng giữ sự tỉnh táo và đề phòng, tốt cuộc về đến nhà, hắn không cần như vậy nữa.
Chiếc chăn ấm áp, thân thể mềm mại trần truồng, tình yêu thê tử, khiến cho hai người rất nhanh đắm chìm trong tình dục động lòng người.
Vì không đánh thức Hải Dương và đám hài tử, bọn họ đều chú ý giữ mình, không phát ra âm thành, nhưng cảm giác vẫn rất kích thích.
Tô Lạp giống như mỹ nữ xà vặn vẹo kịch liệt trong lòng Diệp Âm Trúc, tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ không ngừng khiến cho dục hỏa trong lòng Diệp Âm Trúc dâng lên cao.
Linh dục hợp nhất, khiến cho tình yêu của bọn họ bay lên tận đỉnh, đồng thời tất cả tâm trạng trong nội tâm cũng được phát tiết. Đến lúc cuối cùng, khi Sinh mệnh tinh hoa dũng mãnh đánh sâu vào Tô Lạp, thì trong sự phấn kích sung sướng, nàng cắn mạnh vào vai Diệp Âm Trúc, thân thể mềm mại kịch liệt rung động.
Thật lâu sau, thật lâu sau, dư âm cao trào mới dần dần tan đi…
Tô Lạp giống như bạch tuộc quấn chặt lấy người Diệp Âm Trúc, nhẹ giọng nói: "Muội đang nằm mơ phải không. Nếu đây là giấc mộng, muội hy vọng nó vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại
"
"Nha đầu ngốc. nàng làm sao vậy? Vì sao lại khóc" Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu lam và tấm lưng bóng loáng của Tô Lạp.
Tô Lạp nhẹ nhàng lắc đầu:
"cảm giác lạnh như băng lại xuất hiện, không có chàng bên cạnh, muội không ngủ được. Có lẽ vì nhớ chàng quá nhiều"Diệp Âm Trúc nhíu mày. Lần trước Tô Lạp từng đề cập với hắn về cảm giác này. mặc dù hắn xóa đi đoạn trí nhớ mà Tô Lạp ám sát mình, nhưng vẫn cảm giác có chút không đúng.
Bất luận là trái tim Tô Lạp từng bị thương tổn như thế nào, bọn họ cũng không có khả năng vì thấy mình và một người đàn bà trở về đã hạ sát thủ.
Nàng là Thê tử của mình, người mình rất yêu. Chỉ là, hắn cẩn thận kiểm tra thân thể Tô Lạp, nhưng lại không phát hiện được có gì không ổn.
Sau này bởi vì nóng lòng muốn đi tới Thâm Uyên vị diện, nên hắn cũng không hỏi đến nữa.
Lúc này, nghe Tô Lạp nói cảm giác lạnh như băng lại xuất hiện. Trực giác nói cho Diệp Âm Trúc, cảm giác lạnh như băng trong lòng Tô Lạp có quan hệ mật thiết với lần ám sát mình. Điều này rốt cuộc từ đâu mà đến?
Là vấn đề mà Tư Long lưu lại? không, điều này không có khả năng. Mình và Tư Long giống nhau đều là đệ tử của Phĩ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đại sư. Điều mà Tư Long có thể làm, thì Phĩ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn cũng dạy cho mình. Nếu là do Tư Long động tay động chân, mình không thể không dò xét thấy. Nhưng nếu không phải Tư Long, vậy là cái gì chứ? Với thực lực của mình chẳng lẽ còn không thể nào tìm ra vấn đề sao?
"Đừng lo lắng, sẽ tốt thôi" Diệp Âm Trúc nhẹ giọng an ủi Tô Lạp. Hắn mặc dù rất muốn tìm ra vấn đề ở đâu, nhưng tuyệt đối không muốn Tô Lạp chịu thống khổ như vậy.
Hắn mơ hồ đoán được, biến hóa trong nội tâm của Tô Lạp hẳn là do một Nguyền rủa tà ác. Mà lai lịch của Nguyền rủa này hắn mặc dù không biết rõ, nhưng cũng không phải không có biện pháp giải quyết.
Vừa mới từ Thâm Uyên vị diện trở về. Chuyện mà Diệp Âm Trúc muốn làm còn rất nhiều. Hắn mặc dù rất quan tâm thê tử của mình rốt cuộc vì sao trúng Nguyền rủa như vậy. Nhưng giờ phải giải quyết rất nhiều chuyện, nên hắn không có thời gian cẩn thận điều tra.
Cũng chỉ có thể giúp Tô Lạp giải trừ Nguyền rủa này.
Điều này sẽ khiến cho tất cả đầu mối biến mất, nhưng không còn biện pháp nào khác.
Ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Tô Lạp. Mắt Diệp Âm Trúc lóe lên, Nguyên lực tinh khiến thông qua tiếp xúc da thịt giữa hắn và Tô Lạp, từ từ truyền vào trong cơ thể Tô Lạp.
Nguyên lực của Diệp Âm Trúc không có thuộc tính, mặc dù không phải đồng nguyên với Đấu Khí mà Tô Lạp, nhưng cũng sẽ không có xung đột gì. Nhận được Nguyên lực đưa vào, Tô Lạp chỉ cảm thấy mình như đắm chìm trong một cỗ ấm áp, như là ngâm mình trong nước nóng vậy, cực kỳ thoải mái.
Nguyên lực từ từ tăng lên. Rất nhanh đã lan khắp mọi vị trí trên thân thể Tô Lạp. tình huống của Tô Lạp hoàn toàn hiện ra trong Thế giới tinh thần của Diệp Âm Trúc.
Tô Lạp không hề có gì mâu thuẫn với Diệp Âm Trúc, Tinh thần chi hải của nàng tự nhiên mở ra, để cho Tinh thần lực của Diệp Âm Trúc tiến hành quan sát với thân thể mình.
Diệp Âm Trúc rất nhanh tìm thấy nơi phát ra cảm giác lạnh như băng trong Tinh thần chi hải của Tô Lạp. Hắn giật mình phát hiện, lai lịch của tâm trạng đó phát ra từ Linh hồn lạc ấn của Tô Lạp, cũng là vị trí quan trọng nhất trong Tinh thần chi hải.
Nếu người khác gặp phải tình huống này, cho dù phát hiện sự tồn tại của Nguyền rủa này cũng không có biện pháp gì. Dù sao, Linh hồn lạc ấn rất quan trọng đối với một người. Dù chỉ bị một chút tổn thương, cũng có thể khiến Tô Lạp rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Năng lượng của Nguyền rủa đó như một dòng khí lưu màu xám, xoay quanh Linh hồn lạc ấn của Tô Lạp, Muốn dùng Tinh thần lực trực tiếp khu trừ nó gần như không có khả năng.
Diệp Âm Trúc cẩn thận cảm nhận hiệu quả của Nguyền rủa này. năng lượng ẩn chứa trong Nguyền rủa có chút quái dị. Nếu trước khi đi Thâm Uyên vị diện, Diệp Âm Trúc có lẽ không thể giải thích hiệu quả của nó. Nhưng lúc này hắn giật mình phát hiện. khí tức của Nguyền rủa này hơi giống Tử Năng trên người Thâm Uyên sinh vật.
Tinh thần chi hải của Tô Lạp sao lại xuất hiện Tử Năng? Tử Năng căn bản không nên tồn tại ở Long Khi Nỗ Tư Đại lục mới đúng.
Một tia nghi hoặc xuất hiện trong lòng Diệp Âm Trúc. Tô Lạp hiển nhiên không biết điều này. Lúc trước nàng công kích mình sợ rằng có quan hệ rất lớn với Tử Năng trong Tinh thần chi hải này.
Tử Năng từ đâu mà đến? Một bóng ma xuất hiện trong lòng Diệp Âm Trúc. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng không thể mạo hiểm để cho Nguyền rủa do Tử Năng hình thành ở lại trong Linh hồn lạc ấn của Tô Lạp. Ai biết nó sẽ sinh ra ảnh hưởng như thế nào với Tô Lạp?
Nghĩ vậy, Diệp Âm Trúc đè nghi hoặc trong lòng xuống, cúi đầu xuống, hôn lên môi Tô Lạp, đồng thời cắn đầu lưỡi của mình, đưa một giọt máu vào trong miệng Tô Lạp.
Nhất thời, Tô Lạp chỉ cảm thấy một cỗ khí lưu nóng rực từ miệng Diệp Âm Trúc truyền vào trong cơ thể mình. Chất lỏng ấm áp bao vây thân thể mình chợt trở nóng lên, kêu khẽ một tiếng, nàng ôm chặt lấy Diệp Âm Trúc. Theo da thịt càng lúc càng nóng, thân thể mềm mại nhẹ nhàng vặn vẹo trong lòng Diệp Âm Trúc.
Cảm giác nóng rực táp vào thân thể Diệp Âm Trúc. Nhưng lúc này,. hắn cũng không dám để cho dục vọng trong lòng dâng lên.
Vận dụng Nguyên lực và Tinh thần lực cẩn thận khống chế Sinh mệnh lực đưa vào trong cơ thể Tô Lạp. Trước hết xoay tròn một vòng trong cơ thể Tô Lạp, rồi mới rất cẩn thận tiến vào trong Tinh thần chi hải của nàng.
Đối với bất cứ Nguyền rủa nào, nhất là Nguyền rủa do Tử Năng hình thành, biện pháp giải quyết đơn giản nhất, tốt nhất chính là sử dụng Sinh mệnh lực khổng lồ diệt trừ nó.
Như vậy, chẳng những không làm Tô Lạp bị tổn thương, cũng có thể hoàn toàn khu trừ Nguyền rủa này.
Vì không cho Sinh mệnh lực quá dư thừa sinh ra ảnh hưởng với thân thể Tô Lạp như An Nhã, Diệp Âm Trúc khống chế Sinh mệnh năng lượng rất cẩn thận.
Lặng lẽ Thôn phệ năng lượng của Nguyền rủa, nhưng lại cũng không được lưu lại quá nhiều trong cơ thể Tô Lạp.
Tinh thần chi hải của Tô Lạp được Sinh mệnh lực làm dịu rất nhanh khôi phục bình thường, thân thể mềm mại nóng rực cũng trở nên yên ổn trong lòng Diệp Âm Trúc. Dần dần, Tô Lạp ngủ thiếp đi.
Nàng đã rất lâu không ngủ ngon như hôm nay. Ở trong ngực Diệp Âm Trúc, sự yên ổn trong tận thâm tâm khiến thân thể nàng được nghỉ ngơi tốt nhất. Nguyền rủa lạnh như băng rốt cuộc đã hoàn toàn bị diệt trừ.
Ôm thân thể mềm mại đã bình tĩnh của Tô Lạp. Diệp Âm Trúc vô cùng cẩn thận thu hồi Sinh mệnh năng lượng trở lại trong cơ thể mình. Quang mang trong mắt lóe lên, rơi vào trầm tư.
Đêm qua đi, ánh bình minh phủ xuống Pháp Lam, vẻ hoan hỉ tràn ngập trong cả Ám Tháp. Diệp Âm Trúc đã trở về, Hải Dương và Tô Lạp rất hưng phấn. các nàng đều biết, lần này sau Diệp Âm Trúc trở về, sẽ không rời các nàng nữa. Dù là đi đến Thâm Uyên vị diện, cũng sẽ cùng Đại quân cùng đi. Khi đó, các nàng sẽ trở thành trợ thủ của hắn, mà không phải khổ sở chờ đợi như trước nữa.
Người hưng phấn còn có sáu vị Tháp Chủ của Pháp Lam. Bọn họ không ngờ rằng Diệp Âm Trúc đã trở về. Liền lập tức tập trung lại, vì tiếp đón Diệp Âm Trúc, rồi triệu tập hội nghị cao tầng.
Diệp Âm Trúc nói ra những việc mình đã gặp cùng tất cả các phát hiện ở Thâm Uyên sinh vật với sáu vị Tháp Chủ một lần. Hơn nữa còn phân tích ưu nhược điểm giữa Long Khi Nỗ Tư và Thâm Uyên vị diện. Khiến cho sáu vị Tháp Chủ có sự hiểu biết toàn diện đối với Thâm Uyên vị diện.
Trên mặt Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân hiện ra vẻ vui mừng khó có thể che dấu:
"Nói như vậy, chỉ cần chúng ta có thể giải quyết vấn đề thích nghi hoàn cảnh ở Thâm Uyên vị diện của chiến sĩ và Ma pháp sư, cùng với chống đỡ các loại độc tố ở đây, thì cuộc Thánh Chiến này chúng ta nắm chắc thắng lợi."Trên lưng Pháp Lam đã đeo phong ấn này suốt một vạn năm. Một vạn năm qua, vô số Ma pháp sư của Pháp Lam đều rất cố gắng củng cố phong ấn ngăn cản Thâm Uyên sinh vật xâm lấn. Lúc này mỗi một vị Tháp Chủ đều biết, nếu có thể hoàn toàn giải quyết Thâm Uyên vị diện, thì tên tuổi của bọn họ sẽ được ghi vào sử sách, trở thành Tháp Chủ cống hiến nhất từ trước đến nay của Pháp Lam.
Hủy diệt Thâm Uyên vị diện có lẽ sẽ tạo ra tổn thất không nhỏ với các tộc của Long Khi Nỗ Tư Đại lục. Nhưng chỉ cần có thể thành công, các Tộc của Long Khi Nỗ Tư Đại lục trong tương lai sẽ không cần lo lắng uy hiếp này xuất hiện, có thể nói là hoàn toàn yên tâm. Dù cho tiêu hao lực lượng của các vị Đại nhân để hoàn thành cuộc Thánh Chiến vĩ đại này, bọn họ cũng cảm thấy đáng giá.
Hồn Tháp Tháp Chủ Mạch Khắc Mễ Lan nói: "Âm Trúc, khổ cho ngươi. Ngươi mang tin tức này trở về thật là đúng lúc. Cứ như vậy, chúng ta có thể chuẩn bị cho cuộc Thánh Chiến này càng thêm chắc chắn. Có một chút ưu thế của Nhân loại chúng ta mà ngươi chưa nói, chính là chúng ta ở tối, bọn họ ở sáng. Thâm Uyên vị diện cũng không biết chúng ta muốn phát động công kích với bọn họ. Vì vậy sẽ không có nhiều chuẩn bị. Mặc dù hoàn cảnh chiến trường thích hợp với bọn họ, nhưng chỉ cần chúng ta chuẩn bị sẵn sàng. Lấy mục tiêu là bốn Thâm Uyên mà ngươi nói, thì chiến thắng của cuộc Thánh Chiến này càng nắm chắc hơn"
Đối với sáu vị Tháp Chủ mà nói tin tức mà Diệp Âm Trúc mang trở về chính là phát hiện Chi địa của Thâm Uyên vị diện, Thâm Uyên Chi Tâm.
Hủy diệt hoàn toàn một Chủng tộc, cũng không phải chuyện dễ dàng, nhất là trong Thâm Uyên sinh vật cũng có không ít cường giả. Nhưng nếu hủy diệt bốn Thâm Uyên thì dễ dàng hơn. Khi chiến tranh tiến hành đến một trình độ nhất định, hoàn toàn có thể lợi dụng một ít cường giả bên mình phá hỏng chúng, không có căn nguyên, Thâm Uyên vị diện bị hủy diệt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
"Dò xét đã kết thúc. Ta sẽ nhanh chóng vẽ ra bản đồ đầy đủ giao cho các vị Tháp Chủ. Về phần Thánh Chiến tiến hành như thế nào, còn phải phiền các vị bận tâm. Ta và Cầm Thành chiến sĩ sẽ toàn lực ủng hộ các ngươi, sẵn sàng nghe theo sự điều khiển của các vị Sư huynh"Nghe Diệp Âm Trúc nói lời này, vẻ mặt sáu vị Tháp Chủ đột nhiên trở nên quái dị, mắt nhìn nhau, trên mặt đều hiện ra chút xấu hổ.
Diệp Âm Trúc nghi hoặc hỏi:
"như thế nào? Có gì không ổn sao?"Áo Bố Lai Ân khẽ thở dài một tiếng, nói:
"Âm Trúc, ngươi cho rằng cuộc Thánh Chiến này nên tiến hành như thế nào"Diệp Âm Trúc không hề do dự nói:
"Tự nhiên là do Pháp lam xuất lĩnh Liên quân các tộc đánh tới Thâm Uyên vị diện. Sau khi thành lập căn cứ của chúng ta, sẽ từng bước tiêu diệt Thâm Uyên sinh vật của Thâm Uyên vị diện. Chỉ cần không cho đám Thâm Uyên sinh vật chết đi bị Thôn phệ, hoàn toàn hủy diệt Linh hồn và thi thể của chúng nó, là có thể từng bước làm suy yếu thực lực của chúng nó, đến khi bọn họ bị diệt vong"Áo Bố Lai Ân cười khổ nói:
"Nói thì đơn giản, nhưng làm lại không phải chuyện dễ dàng. Ngươi nói đúng, ở trên Long Khi Nỗ Tư Đại lục chúng ta, cũng chỉ có Pháp Lam có lực hiệu triệu đó, cũng không có Quốc gia nào dám vi phạm ý nguyện của Pháp Lam. Nhưng bọn họ có tận tâm hết sức hay không cũng không dễ nói"Diệp Âm Trúc trong lòng vừa động, nói:
"Sư huynh, ý của ngươi là, có Quốc gia hoặc Chủng tộc không muốn…"Áo Bố Lai Ân từ từ gật đầu:
"Trận chiến lần trước, thế cục của Đại lục mặc dù biến đổi, các Quốc gia vẫn tồn tại như cũ, nhưng đã xảy ra biến hóa. Bình hành cũng vì trận chiến đó mà bị phá hư, mà phá vỡ bình hành của Đại lục có thể nói là Pháp Lam, nhưng cũng có thể nói là Cầm Thành của ngươi"Diệp Âm Trúc như đã hiểu được ý của Áo Bố Lai Ân:
"Sư huynh ám chỉ mấy Quốc gia bên phía Lam Địch Á Tư không muốn tham gia Thánh Chiến sao?"Áo Bố Lai Ân hỏi lại: "Nếu ngươi là Quốc Chủ của Lam Địch Á Tư đế quốc, ngươi sẽ nguyện ý không? Thánh Chiến bất kể thắng bại, bên phía Mễ Lan đế quốc có Cầm Thành ủng hộ, không thể nghi ngờ sẽ có ưu thế áp đảo hơn Lam Địch Á Tư. Càng huống chi sau lưng Cầm Thành còn có sự ủng hộ của Thú Nhân tộc. không phải ta tự nhận kém, cho dù là Pháp Lam đứng sau lưng Lam Địch Á Tư, cũng khó có thể duy trì bình hành. Càng huống chi, trong Thánh Chiến, Pháp Lam là chủ lực, nên tổn thất tự nhiên là lớn nhất. Thánh Chiến một khi chấm dứt, ngươi nói sẽ xảy ra chuyện gì.
Thần sắc của Diệp Âm Trúc không hề thay đổi, từ vẻ mặt không nhìn ra biến hóa trong nội tâm hắn. hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Sư huynh, đây là ý của ngươi, hay là ý của Lam Địch Á Tư Đế quốc Mã Tây Mạc?
"
Áo Bố Lai Ân lắc đầu, nói: "Đây tự nhiên không phải ý của ta. Thẳng thắn mà nói, ta bây giờ đã nhìn ra, chỉ cần Thánh Chiến có thể thắng lợi, có thể nói Pháp Lam đã hoàn thành nhiệm vụ. Sau này dù Pháp Lam có không tồn tại ta cũng không có gì nuối tiếc. Cho nên, ta mới không hy vọng trước khi cuộc Thánh Chiến này bắt đầu giữa chúng ta lại xuất hiện bất hòa. Lam Địch Á Tư mặt ngoài tự nhiên sẽ không không đáp ứng tham dự Thánh Chiến, nhưng bọn họ sẽ xuất toàn lực sao?
"
Diệp Âm Trúc từ từ gật đầu nói: "Ngài nói đúng. Bất kể là Thánh Chiến thắng hay bại, Mễ Lan đế quốc cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Lam Địch Á Tư. Càng sẽ không buông tha Phật La Vương quốc. Thánh Chiến chấm dứt có lẽ sẽ khiến cho Đại lục tạm thời bình tĩnh. Nhưng thời gian hòa bình này kéo dài bao lâu cũng rất khó nói. Một khi chiến tranh bắt đầu, ta có thể khẳng định Lam Địch Á Tư thất bại không thể nghi ngờ. Nếu ta là Mã Tây Mạc, ở tình huống này thì khi tham dự Thánh Chiến nhất định sẽ lưu lại dư lực, sẽ không toàn lực ứng phó. Mà với quan hệ nhân quả, Mễ Lan đế quốc vì đề phòng Lam Địch Á Tư, rất có thể cũng làm như vậy. Dẫn đến phản ứng dây chuyền làm cho cuộc Thánh Chiến không thể nào tập trung toàn bộ lực lượng của Long Khi Nỗ Tư Đại lục chúng ta. Đây là điều ngài lo lắng
"
Áo Bố Lai Ân gật đầu nói: "Đúng vậy, ta quả thật rất lo lắng. Nhưng đây chỉ là một phần lo lắng của ta. Còn một chuyện còn quan trọng hơn, chính là chỉ huy cuộc Thánh Chiến này. Pháp lam, mặc dù có đủ quyền uy và địa vị,nhưng nếu cuộc Thánh Chiến này do mấy lão già chúng ta chỉ huy mà nói, thì sợ là dù giành được thắng lợi cuối cùng, các Tộc, các quốc của Long Khi Nỗ Tư chúng ta cũng bị tổn thất lớn hơn nhiều. Không sợ ngươi cười,ngươi xem, mấy lão già chúng ta có ai là thích hợp làm Thống soái không?"
Diệp Âm Trúc sửng sốt một lát, vấn đề này hắn cho đến bây giờ chưa bao giờ lo lắng. Theo hắn thấy, thực lực của Pháp Lam rất cường đại, các Đại sư này hẳn là có tài nghệ nhất định về mặt Quân sự mới đúng. Lúc này nghe Áo Bố Lai Ân nhắc nhở hắn mới nhớ đến, các Đại sư này khi sống đều đặt hết tinh lực và trí lực vào trong tu luyện Ma pháp, còn mặt quân sự của bọn họ không có nhiều để nói.
Nguồn truyện: TruyệnYY.comHiểu được lo lắng của Áo Bố Lai Ân, Diệp Âm Trúc nói: "Chọn người Thống soái cũng không phải quá khó. Giống như Tây Đa Phu nguyên soái, Áo Lợi Duy Lạp Nguyên soái của Mễ Lan đế quốc, thậm chí là Khắc Lỗ Tư Nguyên soái của Lam Địch Á Tư đều có thể trở thành Thống soái Liên quân. Tài quân sự của bọn họ đều rất cao, có Pháp Lam là chỗ dựa, hẳn sẽ không có vấn đề gì
"
Lúc này, sáu vị Tháp Chủ gần như cùng lắc đầu, Hỏa Tháp Chi Chủ Tang Đức Tư nói: "Âm Trúc, ngươi nói mặc dù không sai. Chúng ta cũng tin tưởng bọn họ có năng lực như vậy, nhất là Tây Đa Phu Nguyên soái, càng là một vị Tướng giỏi nhất Đại lục. Nhưng, còn có lo lắng thứ nhất của Áo Bố Lai Ân, nên không thể quyết định như vậy. Nếu chúng ta để cho Tây Đa Phu trở thành Nguyên soái của Liên quân, vậy thì các nước bên phía Lam Địch Á Tư sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ có lo lắng quân đội của Quốc gia mình có bị Tây Đa Phu Nguyên soái dùng làm Pháo hôi không?
"
Diệp Âm Trúc lập tức hiểu được, cũng không phải danh tiếng của Tây Đa Phu không đủ. Mà muốn tìm ra một vị Thống soái tuyệt đối công bằng cho hai bên, để hai bên đều an tâm thật sự rất khó khăn.
Thấy Diệp Âm Trúc trầm tư, Áo Bố Lai Ân trầm giọng nói: "Từ ba năm trước khi ngươi rời đi, chúng ta đã lo lắng đến vấn đề này. Trải qua thương nghị giữa chúng ta với Mễ Lan đế quốc và Lam Địch Á Tư đế quốc. Vấn đề này chỉ có một biện pháp giải quyết. Do hai đại Đế quốc cầm đầu thế lực hai bên đề cử ra một vị Thống soái mà hai bên đều có thể chấp nhận. Đồng thời còn phải hài hòa quan hệ giữa các Tộc, có năng lực và được sự tín nhiệm của Pháp Lam
"
Nhìn ánh mắt của Áo Bố Lai Ân, Diệp Âm Trúc trong lòng vừa động, thất thanh nói: "Sư huynh, ngài nói không phải là ta chứ"
Ngoại trừ Lam Địch Á Tư, Diệp Âm Trúc có quan hệ rất tốt với Mễ Lan đế quốc, Thú Nhân tộc, Tinh linh Tộc, Ải Nhân tộc, Địa Tinh bộ lạc. Cầm thành còn có Cốt Long, Long Tộc… Nếu nói cả Đại lục tìm ra một người như Áo Bố Lai Ân nói, vậy cũng chỉ có mình hắn mà thôi. Về năng lực Thống soái, mặc dù Diệp Âm Trúc không có danh tiếng, nhưng hắn giỏi dùng kỳ binh. Chỉ cần có vài vị Thống soái khác hỗ trợ, đủ để đảm đương chức vụ này.
Sáu vị Tháp Chủ đồng thời gật đầu. Áo Bố Lai Ân nói: "sau khi chúng ta cẩn thận thương lượng. ngươi là sự lựa chọn thích hợp nhất"