Ôm lấy ba đứa nhỏ, lau nước mắt trên mặt, Diệp Âm Trúc ôn nhu nói:
- Ta không thể nói mình là anh hùng, nhưng ta có thể cam đoan với các con, ta sẽ dùng tính mạng để bảo vệ các con cùng mẹ của các con.
Ba đứa nhỏ không biết có phải cảm nhận được tình cảm chân thành trong nội tâm của Diệp Âm Trúc hay không, đồng thời đều trầm mặc, ba cặp mắt sáng trong suốt nhìn hắn, không biết suy nghĩ cái gì.
Tiểu Long Nữ đứng ở bên cạnh Diệp Âm Trúc, ánh mắt của nàng vẫn nhu hòa như trước.
- Để cho ta ôm bọn chúng một cái, có được không?
Diệp Âm Trúc còn chưa kịp mở miệng, một thanh âm lạnh lùng đã truyền đến
- Không được.
Từ trong Ám tháp một nữ tử chậm rãi đi ra, mái tóc cùng đôi mắt có màu lam, khí tức giết chóc lạnh như băng, tựa như đao phong lạnh lùng hướng về phía Tiểu Long Nữ.
Vừa thấy nàng, Diệp Âm Trúc thân thể chợt trở nên cứng ngắc, thậm chí ngay cả ba đứa nhỏ từ trong lòng hắn vùng ra cũng không phát giác.
- Mẹ!
Ba đứa nhỏ tranh chạy tới nữ tử nọ.
Nàng cúi người, đầu tiên là đem Diệp Niệm Cầm ôm vào lòng. Hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó rồi trầm giọng nói:
- Tư Cầm, dẫn đệ đệ, muội muội trở về.
Diệp Tư Cầm nhìn sắc mặt lạnh như băng của mẹ có chút lo lắng nói:
- Mẹ, bọn họ là kẻ địch sao? Con đi gọi giáo phụ (cha đỡ đầu) tới được không?
Nữ tử lạnh lùng nói:
- Không cần. Các con cứ trở về đi.
Vừa nói, nàng đã đẩy Diệp Niệm Cầm đi.
Ba đứa nhỏ tựa hồ đều có chút sợ nàng, đáp ứng một tiếng, lè lưỡi về phía Diệp Âm Trúc, sau đó mới chạy về phía Ám tháp .
- Tô Lạp…
Diệp Âm Trúc vừa mới bình phục một ít tâm tình, sau khi nữ tử này xuất hiện lại trở nên kích động, tiến thẳng tới phía trước.
- Đứng lại!
Tô Lạp quát một tiếng, nhìn Diệp Âm Trúc, trong mắt hồng quang lóe ra
- Diệp Âm Trúc, ngươi còn nhớ đến chúng ta sao!
- Ta…
Diệp Âm Trúc biết rõ những lời này của Tô Lạp là nhằm vào Tiểu Long Nữ ở bên cạnh mình. Chỉ là, vừa nghĩ tới việc mình và An Nhã phát sinh ngày hôm qua, lại không biết giải thích như thế nào, nhìn Tô Lạp, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt hẳn lên. Bất luận thực lực của hắn cường đại cỡ nào, vào giờ khắc này đều trở nên vô dụng.
Hai mắt Tô Lạp đỏ bừng nhìn Diệp Âm Trúc. Tâm tình của nàng lúc này đã tới bước cực độ sắp hỏng mất rồi. Bọn nhỏ mỗi buổi sáng đều dậy rất sớm, Tô Lạp đều để cho bọn chúng tự chơi một chút, bản thân thu dọn phòng. Hải Dương mỗi buổi tối đều thức khuya, buổi sáng tự nhiên cũng ngủ dậy muộn một chút.
Ngay vừa rồi, nàng cảm giác được dưới Ám tháp có xuất hiện nguyên tố dao động. Bởi vì sợ bọn nhỏ không biết nặng nhẹ phá hỏng cái gì đó, lúc này mới vội vã chạy xuống. Khi còn chưa tới chân tháp, thính giác nhạy cảm của nàng đã nghe được thanh âm của Diệp Âm Trúc. Khi đó, trong lòng nàng kích động đã tới đỉnh điểm, ba năm, suốt ba năm qua, hắn rốt cuộc đã trở lại sao?
Chỉ là, khi Tô Lạp vừa mới đi tới chân tháp, lại thấy Tiểu Long Nữ nọ, một thân y phục vàng rực, dung nhan động lòng người, khí chất lạnh lùng, mọi mặt đều cực kỳ xuất sắc. Trong một khắc này, lòng nhiệt tình trong Tô Lạp phảng phất như bị dội nước lạnh. Mà sau một khắc, lòng của nàng đã trở nên lạnh như băng, cho nên mới có một màn trước mắt này. Nhìn Diệp Âm Trúc, thống khổ, oán hận, cùng với các loại tình cảm phức tạp không ngừng lan tràn trong lòng nàng.
Tô Lạp so với Hải Dương còn yếu ớt hơn nhiều, dù sao khi nàng còn bé đã bị tổn thương khá nặng. Nàng giống như mẫu thân cũng sinh đôi, nay lại thấy tình cảnh này nàng lại nhớ tới tình cảnh của mình khi hồi nhỏ. Khi đó, mình và đệ đệ đi theo mẫu thân rời khỏi hoàng cung Lam Địch Á Tư, nhận hết mọi khổ nạn. Mà lúc này, trượng phu của mình cũng lại đứng cùng với một người đàn bà khác, chẳng lẽ, nỗi khổ nạn năm đó lại rơi vào người mình nữa sao?
Nếu là Hải Dương ở chỗ này, nhất định là sẽ hỏi cho rõ ràng trước, nhưng với tâm trí yếu ớt như Tô Lạp thì nàng lại trực tiếp phán đoán, căn bản không cho Diệp Âm Trúc cơ hội giải thích.
Thân ảnh màu lam chợt lóe, nàng không quản Tiểu Long Nữ, mà trực tiếp hướng tới chỗ Diệp Âm Trúc mà vọt tới, ánh sáng của Thần Chi Thán Tức sắc bén mang theo khí tức nguyền rủa tràn ngập tập trung vào vị trí trái tim của Diệp Âm Trúc.
Trái tim Tô Lạp rỉ máu, giờ phút này nàng đã hoàn toàn mất tỉnh táo, trong lòng chỉ có một ý niệm, tuyệt không thể để cho nỗi thống khổ kia tái hiện. Nếu hắn đã phản bội mình và Hải Dương, vậy, để cho tất cả hoàn toàn chấm dứt đi, mình và hắn đồng thời cùng rời khỏi thế giới này.
Ba năm chờ đợi khiến cho tâm tính của Tô Lạp vốn bởi vì cùng ở một chỗ với Diệp Âm Trúc đã khôi phục lại bình thường lại trở nên càng thêm yếu ớt so với trước kia, mỗi ngày đều sống trong sự thấp thỏm. Trạng thái tinh thần của nàng không một ngày nào giữ được tốt, sự kích thích khi gặp Diệp Âm Trúc khiến cho nàng trong nháy mắt mất đi lý trí. Trong lòng của nàng chỉ tràn ngập mối hận từ nhỏ, Diệp Âm Trúc trong mắt nàng thậm chí đã biến thành người cha đã bở rơi mình.
Ngẩn ra nhìn Tô Lạp hướng tới mình mà đánh tới, Diệp Âm Trúc cũng không có né tránh, sự áy náy trong lòng làm cho hắn không muốn né tránh, hắn đương nhiên biết, Thần Chi Thán Tức trong tay Tô Lạp một kích này và sự công kích của mấy đứa nhỏ vừa rồi không giống nhau. Chỉ là, hắn vẫn như trước không né tránh.
Tô Lạp trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ ngay cả Tiểu Long Nữ cũng lấy làm kinh hãi. Từ tháp đến chỗ của Diệp Âm Trúc bất quá cũng chỉ mấy thước mà thôi, mà Tiểu Long Nữ ở phía sau Diệp Âm Trúc, dù bản thân chính là thần long, cũng cần phải có thời gian phản ứng . Tuy Tiểu Long Nữ thực lực siêu tuyệt, phản ứng so với người thường nhanh hơn nhiều, nhưng tại giờ khắc này, nàng cũng phản ứng không kịp với tốc độ của Tô Lạp.
Ánh sáng màu lam cơ hồ chỉ lóe lên trong nháy mắt, thân thể Tô Lạp đã dán sát trên người Diệp Âm Trúc, mà Thần Chi Thán Tức trên tay nàng, cũng đã cắm thật sâu vào ngực trái của Diệp Âm Trúc, không có sự chống đỡ, ngay cả Thần Nguyên Ma Pháp Bào cũng không ngăn cản được lực xuyên thấu của Thần Chi Thán Tức, mà nguyên lực của bản thân Diệp Âm Trúc cũng bị hắn hạn chế không có sinh ra phản kích gì.
Vị trí trái tim của Diệp Âm Trúc dù sao cũng có siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm, cho nên, Thần Chi Thán Tức tuy mạnh, nhưng dù sao cũng là siêu thần khí, bởi vậy, tuy nó sắc bén đâm vào vị trí trái tim của Diệp Âm Trúc mặc dù không có bị phản kích nhưng cũng trợt qua, xuyên qua sát trái tim mà đâm thủng thân thể của Diệp Âm Trúc.
Vẻ mặt Diệp Âm Trúc hoàn toàn cứng đờ ra nhìn Tô Lạp, trong mắt vẫn nhu hòa, phảng phất Thần Chi Thán Tức cũng không phải cắm ở trên người hắn, phảng phất như lực nguyền rủa cực mạnh cũng không có ăn mòn thân thể của hắn.
Trong tích tắc một kiếm này đâm vào, Tô Lạp cũng phảng phất như bong bóng bị xì hơi, tất cả khí thế lạnh như băng chợt biến mất, ngơ ngác nhìn Diệp Âm Trúc, nước mắt rơi xuống như mưa.
Ta, ta đã làm cái gì, chàng mới vừa trở về, ta, ta đã làm cái gì!
Bản thân từ trong điên cuồng tỉnh táo lại, Tô Lạp trong tim lại càng thêm run rẩy, nhìn khuôn mặt của Diệp Âm Trúc vẻ cười lại toát ra vẻ thê lương, áp sát vào người hắn.
- Ta sẽ đi theo chàng, đừng lừa dối ta.
Đưa tay lên, Diệp Âm Trúc phảng phất như vô sự nhẹ nhàng vỗ về mái tóc màu lam của Tô Lạp.
- Nha đầu ngốc, ta có bao giờ lừa dối nàng đâu? Kiếp này sẽ không, kiếp sau cũng sẽ không. Ta đi ba năm, nỗi khổ cực của các nàng đều là do ta không tốt. Tất cả đều là do ta không tốt. Tô Lạp, xin lỗi
Vừa nói, tay kia của của hắn ôm chặt lấy Tô Lạp, khiến cho Thần Chi Thán Tức lại đâm càng sâu vào trong cơ thể của mình, trong khi cánh tay vẫn nhẹ nhàng, tựa hồ sợ làm thương tổn đến Tô Lạp.
Tô Lạp vẻ mặt có chút ngây ngốc, mà trong khi đó, Tiểu Long Nữ đã lặng yên đi tới bên cạnh Diệp Âm Trúc, nhìn Tô Lạp, lại nhìn ngọn Thần Chi Thán Tức đâm ra phía sau lưng Diệp Âm Trúc, lãnh đạm nói:
- Đây là sự ghen tuông sao? Phụ nữ như ngươi, tốc độ thật ra rất nhanh. Đáng tiếc, nếu ngươi bởi vì ta mà ra tay công kích hắn. Vậy, hắn xem ra cũng thật đáng thương.
Tô Lạp nghiêng đầu, mắt đầy hàn ý nhìn Tiểu Long Nữ, Tiểu Long Nữ lạnh nhạt nói:
- Ngươi là thê tử của hắn sao, ngươi muốn giết ta sao? Chẳng lẻ, loài người đều đem oán báo ơn như thế? Không có ta, thị giác và vị giác của hắn làm sao có thể khôi phục. Trong khi ngủ say ba năm, làm sao có thể đem tính mạng chi tuyền hấp thu vào huyết mạch. Đem oán báo ơn, đây chính là hậu nhân của lão gia đó sao? Ồ, ngươi hình như cũng không phải là hậu duệ của Đông Long.
Nhìn thoáng qua mái tóc màu lam sau lưng Tô Lạp, Tiểu Long Nữ vỗ vỗ trên vai Diệp Âm Trúc.
- Ta đi gặp lão gia, ngươi đoàn tụ xong rồi hãy đến.
Vừa nói, thân ảnh màu vàng nhạt chợt mờ đi, trong chớp mắt đã hóa thành một đạo lưu quang biến mất không thấy.
- Nàng, nàng ta đến tột cùng là ai?
Tô Lạp phát hiện, tốc độ tim đập càng ngày càng nhanh, cánh tay phải cầm Thần Chi Thán Tức lại càng thêm run rẩy.
Diệp Âm Trúc lại hôn lên trán nàng
- Đừng kích động, hãy nghe ta nói . Nàng ta có thể nói là tổ tiên của ta, cũng là con gái của Thần long vương, vẫn bảo vệ Tính mạng chi tuyền. Lời nàng nói là sự thật, quả thật có sự trợ giúp của nàng, thị giác và vị giác của ta mới có thể khôi phục. Trong ba năm, ta cảm giác chỉ là trong nháy mắt, ngủ say trong Tính mạng thủy tuyền, không cảm thụ được thời gian ở bên ngoài, khi ta tỉnh lại, nàng nói cho ta biết là đã qua ba năm. Lần này, ta đưa nàng trở về gặp Thần long vương.
Tô Lạp nhìn Diệp Âm Trúc, trong mắt ngân ngấn lệ,
- Chàng và nàng ta chỉ là quan hệ bình thường? Ta, ta, ta…
Tô Lạp sắc mặt đã trở nên tái nhợt, là chủ của Thần Chi Thán Tức nàng rất rõ ràng điểm mạnh của ngọn chủy thủ này, bị Thần Chi Thán Tức đâm vào chỗ yếu hại như vậy, sợ là Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân cũng không có khả năng sống sót!
Nhưng chính mình đã đâm trượng phu một kiếm như vậy, chỉ bởi vì bóng ma trong lòng mình.
Sự hối hận khiến cho tim củaTô Lạp như thắt lại, nàng đã không còn suy nghĩ gì khác, rút mạnh Thần Chi Thán Tức từ ngực Diệp Âm Trúc ra, nhằm cổ mình mà đâm tới.
Ngoại trừ cái chết ra, nàng cũng nghĩ không ra còn có biện pháp nào khác.
Bởi vì mình xúc động, khiến cho các con mất cha, khiến cho Hải Dương mất đi trượng phu, mà người mình giết lại chính là người mà mình yêu thương nhớ nhung nhất, tất cả những điều này làm cho trong lòng nàng không cách nào tiếp nhận được.
Một bàn tay vững vàng nắm lấy cổ tay của Tô Lạp, khiến cho Thần Chi Thán Tức chỉ lơ lửng trong không trung không có hạ xuống.
Đinh một tiếng vang nhỏ, Thần Chi Thán Tức đã rơi vào trong tay của Diệp Âm Trúc
- Tô Lạp, nàng làm gì vậy? Chẳng lẽ nàng muốn cho ta phải thống khổ cả đời sao? Vật này ở trong tay nàng thật sự là quá nguy hiểm, cứ để ta tạm thời giữ giúp nàng.
Cố nén sự đau đớn trong ngực, Diệp Âm Trúc ôm sát Tô Lạp, hắn đang sợ nàng trong khi tâm tình không ổn lại làm ra chuyện kinh tâm động phách gì.
- Tại sao, tại sao lại không cho ta chết?
Tô Lạp khóc rống thất thanh, ôm chặt lấy Diệp Âm Trúc, trong lòng nàng phảng phất cảm giác được trượng phu mà mình vô cùng thương yêu đang từng chút từng chút rời xa mình, mà tất cả đều là do mình tạo nên.
Nguồn truyện: TruyệnYY.com- Nàng là thê tử của ta, ta sao lại có thể để cho nàng chết đây. Ta còn muốn để cho nàng bầu bạn với ta cả đời mà. Nha đầu ngốc, ta biết nàng ba năm qua đã chịu nhiều đau khổ, ta sẽ dùng thời gian còn lại để bồi thường cho nàng, có chịu không?
Nâng khuôn mặt của Tô Lạp lên, hôn nhẹ lên đôi môi của nàng, Diệp Âm Trúc nhẹ giọng an ủi. Lúc này tâm tình của hắn mới từ từ buông lỏng được một ít.
Tô Lạp sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Diệp Âm Trúc
- Chàng, chàng nói cái gì? Sau này? Chúng ta còn có thể có sau này sao? Đó là Thần Chi Thán Tức, nguyền rủa của nó không thể giải được.
Diệp Âm Trúc cười khổ một tiếng nói:
- Nha đầu ngốc, trên thế giới này, không có thứ gì là tuyệt đối. Thần Chi Thán Tức ẩn chứa nguyền rủa mặc dù cường đại, nhưng cũng không phải tuyệt đối không giải được. Ta ngâm mình trong Tính mạng thủy tuyền ba năm. Hoàn toàn hấp thu tính mạng năng lượng khổng lồ trong thủy tuyền. Ngay cả nguyền rủa của Lục cảm truy hồn đoạt phách đại pháp cũng đều đã giải trừ, nguyền rủa ẩn chứa trong Thần Chi Thán Tức này sao có thể đả thương được ta? Nàng xem, nàng đâm ta một kiếm, ngay cả máu cũng không chảy ra, không phải sao?
Tô Lạp cúi đầu nhìn vào ngực của Diệp Âm Trúc. Quả nhiên, mặc dù trên Thần Nguyên Ma Pháp Bào xuất hiện một lổ hổng, nhưng trước ngực Diệp Âm Trúc cũng không máu chảy xuống.
Giờ phút này, bóng ma trong lòng Tô Lạp cùng với tất cả ý nghĩ đi theo đều đã rời khỏi đầu, trong lòng nàng chỉ có Diệp Âm Trúc. Các dĩ vãng không ngừng quanh quẩn trong đầu, nhưng càng như thế, sự hối hận trong lòng nàng càng trầm trọng.
Diệp Âm Trúc than nhẹ một tiếng, ôm lấy Tô Lạp nói:
- Tô Lạp, nàng hãy nghe ta nói. Ta hiểu được, nàng từng bị thương tổn nhiều, cũng hoàn toàn có thể giải thích tại sao một khắc vừa rồi nàng lại xúc động như vậy. Nàng bởi vì quá quan tâm đến ta mới có thể làm như vậy. Cho nên, ta tuyệt sẽ không trách nàng, nàng cũng không nên suy nghĩ nhiều? Tất cả đều nên nghĩ đến những chuyện tốt, chúng ta có con nhỏ, chính là hai bảo bối. Ta rốt cuộc cũng đã trở lại. Một nhà chúng ta đã có thể đoàn tụ cùng một chỗ, đây đều là chuyện đáng vui mừng. Nào, đừng khóc nữa, hôm nay có thể nói là một nhà chúng ta phải vui mừng, phải cười mới đúng.
Vì để cho tâm tình Tô Lạp ổn định một chút, Diệp Âm Trúc không thể không dùng tinh thần Ma Pháp. Việc khống chế thanh âm của hắn có thể nói đã đạt tới không ai có thể so được tại Long Khi Nỗ Tư Đại Lục . Thanh âm nhè nhẹ hàm chứa ma lực vô hạn đã làm cho tâm tình kích động của Tô Lạp dần dần bình phục lại.
Trong mắt Tô Lạp trở nên mờ mịt:
- Hôm nay là ngày vui mừng, Âm Trúc trở lại, một nhà đoàn tụ, ta hẳn là cao hứng mới phải. Đúng vậy! Ta phải cao hứng.
Trở tay ôm lấy cổ của Diệp Âm Trúc, ngước đầu lên, trên mặt phớt đỏ mang theo vẻ thẹn thùng, đem đôi môi động lòng người của mình chủ động tiến tới.
Diệp Âm Trúc trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, vấn đề rốt cuộc đã được giải quyết, tâm tính của Tô Lạp đã khôi phục lại bình thường. Xem ra, sau này mình phải chiếu cố nàng nhiều hơn mới được, chỉ có tình yêu mới có thể khiến cho bóng ma trong lòng nàng chính thức biến mất.
Trong khi Diệp Âm Trúc đang chuẩn bị hôn Tô Lạp, đột nhiên, một thanh âm mềm mại truyền đến.
- Mẹ, chúng con đến bảo vệ cho mẹ, chúng con đã báo cho giáo phụ (cha đỡ đầu), người lập tức sẽ đến.
Diệp Âm Trúc và Tô Lạp giật nảy mình. Vẻ mờ mịt trong mắt Tô Lạp đã tiêu tan, cùng Diệp Âm Trúc nhìn nhau, mặt cười tràn đầy sự vui vẻ thẹn thùng. Nàng cũng không biết, phần kí ức khi mình cầm Thần Chi Thán Tức đâm vào ngực Diệp Âm Trúc đã bị Diệp Âm Trúc cẩn thận dùng tinh thần lực lặng lẽ loại trừ.
Diệp Tư Cầm thở phì phò từ trong Ám tháp chạy đến, khi hắn thấy mẫu thân của mình bị người xa lạ kia ôm vào trong lòng thì nhất thời ngẩn người ra.
- Mẹ, ngươi, các người…
Diệp Âm Trúc buông tay đang ôm Tô Lạp ra, đã thấy con trai, thần sắc Tô Lạp nhất thời trở nên càng thêm nhu hòa. Lúc này, Diệp Luyến Cầm, Diệp Niệm Cầm cũng chia nhau từ trong Ám tháp chạy ra.
- Cả ba tiểu tử đều đã tới.
Tô Lạp ngồi xổm xuống đem ba đứa nhỏ gom vào trước mặt, chỉ chỉ về phía Diệp Âm Trúc.
- Gọi cha đi các con.
Ba đứa nhỏ nhìn Diệp Âm Trúc, thần sắc trên mặt đồng thời trở nên cổ quái hẳn lên, nhìn lẫn nhau, trông bộ dáng của bọn chúng, rõ ràng không hải vẻ mặt của những đứa trẻ hai ba tuổi.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
- Ta đã nói rồi, ta chính là cha của các con.
Diệp Tư Cầm nói:
- Mẹ, người đó thật sự là cha của chúng con sao? Chỉ là, người đó trông không giống đại anh hùng!
Tô Lạp buồn cười nói:
- Vậy con nói cho mẹ, trông như thế nào thì mới là đại anh hùng?
Diệp Tư Cầm suy nghĩ nói:
- Đương nhiên phải là một lão nhân râu bạc như ông vậy, được mọi người tôn kính. Như vậy mới là đại anh hùng.
Tô Lạp kéo Diệp Tư Cầm lại, khẽ nhéo lên khuôn mặt bụ bẫm của nó,
- Cha của các con cũng là anh hùng chân chính. Người tôn kính cha, tuyệt sẽ không ít hơn những người tôn kính ông.
- Âm Trúc…
Ngay lúc này, một thanh âm khiến cho không khí muốn đọng lại vang lên, thanh âm run rẩy, chủ nhân của thanh âm run rẩy càng thêm kịch liệt. Một thân ảnh quen thuộc, như một trận gió lốc trực tiếp xông vào lòng của Diệp Âm Trúc mà ôm chặt lấy hắn.
Diệp Niệm Cầm gật gật đầu nói:
- Từ hành động của mẹ xem ra, người đó có thể thật sự là cha của chúng ta.
Nhảy vào lòng Diệp Âm Trúc chính là Hải Dương. Nàng và Tô Lạp giống nhau, nhìn qua đều hơi ốm so với trước, dung nhan vẫn vậy, nhưng lại càng làm cho người ta thương tiếc.
Khi Hải Dương nhảy vào trong lòng Diệp Âm Trúc, cũng không ai thấy được Diệp Âm Trúc co ngực lại, cả người sắc mặt trở nên trắng thêm vài phần.
Ôm lấy Hải Dương
- Xin lỗi, ta đi lại lâu như vậy, khổ cực cho các nàng. Xin lỗi, Hải Dương.
Hải Dương lúc này đã khóc không nên tiếng.
- Đừng nói xin lỗi, đừng nói. Trở về là tốt rồi, ta không phải là đang nằm mơ chứ? Chàng thật sự đã trở lại, trở về là tốt rồi. Mọi cái khác đều không quan trọng, chỉ cần chàng trở lại, mọi cái khác đều không quan trọng.
Nhìn Hải Dương và Diệp Âm Trúc, Tô Lạp trong lòng lại khẽ run lên vài cái, tuy Diệp Âm Trúc đã đem phần trí nhớ về một kiếm kia xóa đi, nhưng một vài ấn tượng vẫn xoay quanh trong đầu nàng, Tô Lạp đột nhiên phát hiện, so với Hải Dương, niềm tin của mình đối với Âm Trúc thiếu rất nhiều, nếu không, cũng sẽ không xuất hiện sự hiểu lầm như vậy.
Bản thân mình sao lại có thể đem Âm Trúc so với người cha thiếu trách nhiệm được? Tuy âm tình của nàng hiện tại đã khôi phục bình thường, nhưng sự áy náy vẫn xuất hiện trong lòng nàng.
- Cha!
Ba tiếng gọi cơ hồ đồng thời vang lên, làm cho Hải Dương đang nhào vào trong lòng Diệp Âm Trúc mà khóc bừng tỉnh. Nàng lập tức bất cười nói:
- Mau tới đây, ba tiểu tử kia, cha của các con rốt cuộc đã trở lại.
Diệp Âm Trúc hai tay đồng thời giang ra, nguyên lực nhu hòa bao trùm lấy ba đứa nhỏ đáng yêu, để cho bọn chúng trực tiếp ngồi ở trên cánh tay của mình.
Ba huynh muội Diệp Tư Cầm nhìn Diệp Âm Trúc, lúc này địch ý đã tiêu tán, chỉ còn lại sự tò mò càng nhiều hơn, bọn chúng từ khi sinh ra tới giờ mới được thấy cha, nhưng đã nghe qua rất nhiều câu chuyện về Diệp Âm Trúc, nhìn cha, Diệp Tư Cầm là người đầu tiên đưa tay ra
- Cha, quà của con đâu.
Diệp Luyến Cầm và Diệp Niệm Cầm cũng không cam lòng lạc hậu, đều đưa bàn tay nhỏ ra trước mặt Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc bật cười nói:
- Vậy các con muốn cái gì đây?
Rời đi ba năm, khi trở về, đối với ba đứa con của mình, hắn càng thêm thương yêu.
Tô Lạp lúc này cũng đã đi tới, phì cười nói:
- Những tiểu tử này sợ rằng còn giàu hơn cả chàng . Sáu vị giáo phụ (cha đỡ đầu) không biết đã cho chúng biết bao nhiều đồ rồi. Nếu không phải bọn thiếp cấm, chỉ sợ bọn chúng bây giờ đều đã dùng tới vật phẩm Ma Pháp cấp bậc thần khí rồi.
Diệp Âm Trúc lúc này mới nhớ tới, mấy giáo phụ theo như lời bọn nhỏ nói, không phải là mấy vị đại sư Áo Bố Lai Ân sao.
- Người nào dám đến Pháp Lam náo loạn? các tiểu bảo bối, ta sẽ làm chủ cho các con
Một thanh âm hùng hậu vang lên, trong chớp mắt, một thân ảnh màu đỏ đã tiến tới, đúng là Tang Đức Tư đứng đầu Hỏa tháp.
- Con đỡ đầu của ta còn chưa tới phiên ngươi quản.
Một thanh âm già nua trầm tĩnh phá không vọng tới, không cần nhìn, nghe thanh âm Diệp Âm Trúc đã biết người tới chính là Tháp chủ Quang Minh Tháp đứng đầu Pháp Lam thất tháp Áo Bố Lai Ân.
Tang Đức Tư là người đầu tiên chạy tới cũng không phải bởi vì hắn nóng lòng nhất, mà là bởi vì Hỏa tháp của hắn gần Ám tháp nhất mà thôi.
Ngay sau đó, sáu vị tháp chủ của Pháp Lam cơ hồ trước sau xuất hiện, lóe một cái đã tới trước Ám tháp.
- Diệp Âm Trúc?
Cả sáu thanh âm kinh ngạc cơ hồ đồng thời vang lên. Sáu vị tháp chủ ánh mắt tràn ngập sự giật mình cùng mừng rỡ.
- Ra mắt sáu vị sư huynh.
Ôm ba đứa nhỏ của mình, Diệp Âm Trúc hành lễ với sáu vị tháp chủ.
Từ tốc độ của sáu vị tháp chủ có thể nhìn ra bọn họ thương yêu ba đứa nhỏ của mình cỡ nào. Bình thường mà nói, vào lúc này, sáu vị tháp chủ đều hẳn đang nghỉ ngơi mới đúng, sợ rằng cũng chỉ có ba bảo bối mới dám thông qua Ma Pháp đưa tin quấy rầy bọn họ.
Áo Bố Lai Ân nhìn Diệp Âm Trúc, trong mắt tinh mang chợt lóe.
- Âm Trúc, thực lực của ngươi tựa hồ lại tiến bộ. Ngươi vừa đi là đã ba năm, Pháp Lam chúng ta cũng đã mấy lần suýt nữa bị hủy đi!
Diệp Âm Trúc biết, Áo Bố Lai Ân chỉ chính là sự ngờ vực giữa Cầm Thành đối với Pháp Lam, xấu hổ cười nói:
- Đã phiền toái tới ba vị sư huynh. Chỉ là, ba năm này đối với ta mà nói, chỉ là một chớp mắt, vừa cảm giác tỉnh lại, đã qua ba năm.
- Các cha đỡ đầu khỏe chứ.
Ba đứa nhỏ đồng thời hướng tới sáu vị tháp chủ kêu lên. Xem bộ dáng của bọn hắn, hiển nhiên cùng với sáu vị tháp chủ thân thiết đến không thể thân hơn.
Vừa nhìn ba đứa nhỏ, sáu vị tháp chủ đều toát ra một loại vẻ mặt khiến cho Diệp Âm Trúc giật mình không thôi. Đây gọi là mặt mày hớn hở sao? Sao lại còn có cảm giác lấy lòng?
Phải biết rằng, sáu vị tháp chủ này đều là tồn tại ở trên đỉnh của đại lục, nhưng xem bộ dáng của bọn hắn, lại như là đang lấy lòng ba tiểu bảo bối này.
Áo Bố Lai Ân cười nói:
- Tư Cầm, con vừa rồi nói thế nào lại là có người đến tập kích Ám tháp, đây không phải là cha của con sao?
Diệp Tư Cầm lè lưỡi nói:
- Khi đó chúng con không biết. Lúc ấy bộ dáng của mẹ thật dọa người. Chúng con còn tưởng kẻ địch đến. Cha, quà đâu.
Trong lúc nhất thời, Diệp Âm Trúc thật không biết lấy cái gì làm quà cho ba đứa nhỏ. Bình thường một chút hắn có thế có. Chỉ là, hắn có thể có đồ gì mà tốt hơn sau vị tháp chủ Áo Bố Lai Ân này đây? Chẳng lẻ đem siêu thần khí của mình cho bọn nhỏ sao? Không thể được, không phải là không bỏ ra được. Mà là quá nguy hiểm.
Suy nghĩ một chút, Diệp Âm Trúc trong lòng chợt động, mỉm cười nói:
- Trước tiên nói cho cha biết các con có năng lực dạng gì, cha mới cho quà được.
Không đợi Diệp Tư Cầm mở miệng, Diệp Luyến Cầm đã cướp lời nói:
- Cha, con là ám ma hệ Ma Pháp Sư. Chính là truyền thừa của ám tháp chúng ta, phải tặng quà cho con trước.
Diệp Âm Trúc nói:
- Cha kinh ngạc nhất chính là tại sao ca ca của con là quang minh hệ mà con lại là ám ma hệ? Cha nhớ, lúc trước Áo Bố Lai Ân đại sư đã cho thần chi chúc phúc (chúc phúc của thần) trên người mẹ của các con khi các con còn chưa sinh ra. Các con khác hệ cha có thể giải thích được. Nhưng hoàn toàn khác như vậy làm cho cha khó có thể hiểu được.
Áo Bố Lai Ân than nhẹ một tiếng. Nhìn thoáng qua Tô Lạp ở bên cạnh nói:
- Âm Trúc, lúc ấy ngươi vắng mặt. Ngươi không biết vì để cho hai người con trai này sinh ra, Tô Lạp đã chịu thống khổ như thế nào. May mắn là ở Pháp Lam, còn có mấy lão gia như chúng ta. Nếu không sợ rằng nàng ta đã…
Diệp Âm Trúc nhìn về phía Tô Lạp, thấy nàng mỉm cười nói:
- Áo Bố Lai Ân đại sư, đều đã qua rồi, cũng không nên nhắc lại.
Diệp Âm Trúc nói:
- Không, sư huynh. Ngài nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Áo Bố Lai Ân nói:
- Khi Tô Lạp mang thai được sáu tháng, chúng ta đã phát hiện không ổn. Thần chi chúc phúc cũng không có vấn đề. Bởi vì nó mặc dù là do ta thi triển, nhưng bản thân cũng sẽ không phụ vào thuộc tính, bởi vậy, cũng sẽ không có vấn đề gì. Nhưng thân thể của hai bảo bối này của ngươi lại xuất hiện một ít biến hóa. Có lẽ là cơ nhân (gen) của ngươi và Tô Lạp thật sự quá xuất sắc. Bọn chúng cũng xuất hiện đồng noãn (cùng trứng) song thuộc tính. Phải biết rằng. Bình thường mà nói, song bào thai thuộc tính 99% đều giống nhau, cho dù khác cũng là tương sinh thuộc tính mới đúng. Nhưng bọn chúng lại hoàn toàn tương khắc, tình huống hoàn toàn khác biệt. Chúng ta chỉ là trong điển tịch mới đọc ra, như vậy đứa nhỏ đầu tiên sẽ mang đến nguy hiểm cho người mẹ. Cũng may mắn là lúc trước đã tiến hành thần chi chúc phúc, nếu không, bọn chúng thậm chí ngay cả cơ hội ra đời cũng không có. Tô Lạp cũng không sẽ không ổn.
- Chúng ta cố gắng lớn nhất chính là. Khi hai con ngươi ra đời, quang minh cùng hắc ám hai loại thuộc tính trong cơ thể Tô Lạp va chạm lẫn nhau, mấy lần chết đi sống lại. Tô Lạp dùng nghị lực kinh người để duy trì, mà khi đó, nàng vẫn gọi tên ngươi. Mấy lão già chúng ta cũng tưởng là đã không xong rồi, nhưng nữ hài tử kiên cường giống như nàng chúng ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy, thật là làm cho người ta khâm phục. Cho nên, cho dù nàng không muốn, chúng ta cũng phải cho ngươi biết. Sau này ngươi cần phải đối xử với Tô Lạp tốt một chút, nếu không, ngay cả chúng ta cũng không bỏ qua cho ngươi.
Diệp Âm Trúc nhìn về phía Tô Lạp. Trong mắt lệ quang lóe ra. Hắn rốt cục hiểu được tại sao Tô Lạp khi thấy mình và Tiểu Long Nữ cùng một chỗ tâm tình lại kích động như vậy. Nàng vì kết tinh tình yêu của mình và nàng mà phải chịu đựng thống khổ như vậy, nhưng nàng vẫn cố gắng vượt qua, chính là niềm hy vọng mình trở về đã chống đỡ cho nàng!
- Tô Lạp. Ta…
Diệp Âm Trúc thanh âm bị nghẹn lại.
Tô Lạp mỉm cười nói:
- Ngốc quá, đều đã qua rồi, giống như là Hải Dương tỷ tỷ nói vậy, chỉ cần chàng trở lại, tất cả đều không quan trọng. Chỉ cần chàng ở cạnh chúng ta, so với bất kỳ sự cảm kích gì cũng đều tốt hơn.
Áo Bố Lai Ân mỉm cười nói:
- Đúng vậy, ngươi rốt cuộc đã trở lại, một nhà các ngươi rốt cuộc cũng đã đoàn tụ. Lại nói, hai tiểu bảo bối này khi sinh ra mặc dù cực kỳ khó khăn, nhưng sau khi chúng sinh ra, lại trở thành bảo bối của chúng ta. Quang minh cùng hắc ám bẩm sinh, khiến cho bọn chúng vừa sinh ra bản thân đã là nguyên tố chi thể. Nếu không phải ta áp chế không để cho thực lực bọn chúng tăng lên quá nhanh, tuần tự mà tiến để có căn cơ, tu luyện tại Pháp Lam này , sợ rằng hai tiểu tử này bây giờ đã tới cảnh giới Hoàng cấp. Hơn nữa, bởi vì bọn chúng là song bào thai, quang minh cùng hắc ám khắc chế lẫn nhau lại cực kỳ lợi hại, cho nên, bản thân gặp tình huống không bị tan rã, chỉ cần lực lượng bọn chúng va chạm, sẽ sinh ra sức nổ kịch liệt, vượt xa trình độ công kích mà thực lực bản thân chúng có thể đạt tới. Hai tiểu tử này tuyệt đối là thiên tài tu luyện Ma Pháp, đối với giải thích và sử dụng Ma Pháp, ngay cả mấy lão già chúng ta đều kinh ngạc, bọn chúng khi để cho năng lượng quang minh cùng hắc ám va chạm khi luyện tập, thiếu chút nữa làm nổ tung Quang minh tháp của ta.
Nghe Áo Bố Lai Ân nói có chút khoa trương, nhưng hắn nói cũng đã nói rõ cho Diệp Âm Trúc biết hai con mình đều là thiên tài tu luyện Ma Pháp.
- Trời sinh nguyên tố chi thể là cái gì?
Diệp Âm Trúc tò mò hỏi.
Áo Bố Lai Ân nói:
- Chính là khi bọn chúng ra đời, cả thân thể như là loại nguyên tố đơn giản nhất được tạo thành, đối với sự hiểu biết và vận dụng nguyên tố sở hữu vượt xa người bình thường. Ví dụ như, Tư Cầm là quang minh hệ nguyên tố thể, hắn đối với quang nguyên tố sử dụng và hấp thu vượt xa người thường. Nếu không, hắn mới chỉ là đứa nhỏ hơn hai tuổi, làm sao có thể có năng lực Ma Pháp như vậy? Ta có thể dám chắc, nếu nó vẫn tu luyện như vậy, thành tựu trong tương lai nhất định sẽ trên ta. thiên phú của Luyến Cầm nha đầu kia cũng không kém ca ca một chút nào, học tập chính là ám ma hệ Ma Pháp của ám tháp. Hai tiểu tử này mỗi ngày chơi đùa cùng một chỗ, tính cách cũng không bị thuộc tính tương khắc ảnh hưởng, rất là tốt. Chúng ta sợ nhất là bọn chúng trong lúc đùa giỡn mà ra tay không biết nặng nhẹ, cho nên, cơ hồ lúc nào cũng có người đi theo.
Ánh mắt Diệp Âm Trúc nhìn về phía Diệp Niệm Cầm, cũng là con của hắn và Hải Dương.
- Tiểu dũng sĩ của chúng ta, vậy con am hiểu cái gì?
Hắn bây giờ còn nhớ kỹ bộ dáng dũng cảm của Diệp Niệm Cầm che ở trước mặt ca ca, tỷ tỷ.
Diệp Niệm Cầm nháy mắt nói:
- Cha, con am hiểu chính là Đấu Khí. Các mẹ không cho con dùng kiếm thật, cha, cha cho con một cây kiếm có được không?
Không đợi Diệp Âm Trúc mở miệng, Tô Lạp và Hải Dương đã đồng thanh nói:
- Không được.
Hải Dương nói:
- Âm Trúc, chàng ngàn vạn lần không thể đáp ứng. Trong ba huynh muội bọn chúng, Niệm Cầm có lực phá hoại cực mạnh. Đúng vậy, nó am hiểu chính là Đấu Khí. Chỉ là, nó trời sinh vô nguyên tố thể, thân mình đối với Ma Pháp có đặc tính miễn dịch 80%. Hơn nữa, Đấu Khí của nó có một loại đặc tính thiên phú, gọi là phân giải. Nó hiện tại chơi với kiếm gỗ, là do các vị đại sư liên thủ phong ấn. Vũ khí bình thường, chỉ cần bị nó sử dụng một lần, lập tức sẽ bị hủy diệt. Cho dù là thần khí cũng không ngoại lệ.
Áo Bố Lai Ân gật gật đầu.
- Đấu Khí của tiểu tử này có đặc tính quá kinh khủng. Ngay cả trong điển tịch cũng không có ghi lại. Mặc dù Đấu Khí của nó còn rất yếu, nhưng chỉ cần bị Đấu Khí của nó nhiễm vào, lập tức sẽ gặp hiệu quả phân giải. Ngươi có biết, thần khí phụ gia Ma Pháp trận cũng không thể may mắn thoát khỏi. Nếu ngươi cho nó một món vũ khí tốt, sợ rằng không chỉ là vũ khí gặp tai ương, nó nếu dùng viên bảo thạch của ám tháp để thử tay, nói không chừng, cả ám tháp cũng sẽ bị hủy.
Vô nguyên tố, phân giải Đấu Khí…, Diệp Âm Trúc nhìn ba bảo bối hoàn toàn không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, cơ nhân (gen) của mình thật sự cường đại như vậy sao, như thế nào con của mình lại có năng lực phá hoại như vậy. Nếu ba tiểu tử này lớn lên, tu luyện thực lực đến Tử Cấp, vậy thì còn tới đâu nữa?
Vừa nghĩ, Diệp Âm Trúc vừa cười khổ nói:
- Ta nhớ, lúc trước ta hy vọng rất đơn giản đối với bọn nhỏ , chỉ hy vọng bọn chúng khỏe mạnh như người thường là được.
Áo Bố Lai Ân trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Âm Trúc,
- Cái này còn gọi là người thường? Khi Hải Dương có Niệm Cầm, ta một lần thần chi chúc phúc cuối cùng cũng dùng ở trên người nàng. Ba bảo bối này của ngươi, đứa nào cũng là thiên tài ngàn năm khó gặp, ngươi nghĩ bọn chúng có thể bình thường sao?