Chử Du dừng bước, đứng từ xa ngắm nhìn cảnh tượng này.
Đôi khi, nàng thực sự rất ngưỡng mộ Họa tỷ tỷ, sống một cuộc đời tự do tự tại và rực rỡ, không hề bận tâm đến ánh mắt của người khác, cứ thế dùng cách mình thích để tồn tại giữa thế gian này.
Trong giấc mơ, khi nàng nhận được tin tức đó, tuy trong lòng đau đớn vô cùng, nhưng lại không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.
Bởi vì Họa tỷ tỷ chính là một người chân thành và cương liệt như vậy, trước cái chết, nàng ấy sẽ không bao giờ lùi bước dù chỉ nửa phần.
Nàng ấy đã vì người ấy mà chiến đấu đến giây phút cuối cùng.
"Du muội muội."
Mục Linh Khê đã phát hiện ra Chử Du, liền lập tức nhảy xuống khỏi xích đu, chạy về phía nàng.
Mái tóc đen óng ả tung bay, tà váy đỏ phấp phới, nụ cười rạng rỡ của thiếu nữ ấy dường như còn chói lóa hơn cả ánh mặt trời.
"Họa tỷ tỷ."
Chử Du nén lại nỗi chua xót trong lòng, bước lên đón nàng rồi nhẹ nhàng cất tiếng gọi.
Mục Linh Khê lớn hơn Chử Du một tuổi, đã làm lễ cập kê vào đầu xuân năm ngoái. Vì chưa hứa gả cho ai, nên được gia chủ đặt cho tên tự là Họa Oánh.
Trước đó, Chử Du vẫn luôn gọi nàng là Mục tỷ tỷ, sau khi có tên tự thì mới đổi cách xưng hô.
"Du muội muội, mau nói cho ta biết, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Tính tình của Mục Linh Khê vốn thẳng thắn, không thích vòng vo tam quốc, cho nên vừa gặp đã nói thẳng vào vấn đề.
Chử Du biết nàng ấy đến đây là vì chuyện này, bèn nắm tay nàng ấy đi vào trong phòng: "Chúng ta vào nhà rồi nói."
Thấy vẻ mặt của nàng, Mục Linh Khê cũng lờ mờ đoán ra được điều gì đó, liền gật đầu: "Được."
"Bài văn hôm qua của Cảnh đại công tử có bút pháp gần như tương đồng với bài mà hắn từng tặng cho Du muội muội, lẽ ra muội không thể nào không nhận ra được, tại sao lại chọn bài của Ngụy Thế tử?" Vừa vào đến phòng, Mục Linh Khê đã vội vàng hỏi.
Chử Du dặn dò Bích Hạm đi pha trà xong, mới siết nhẹ tay Mục Linh Khê: "Họa tỷ tỷ đừng vội, ta sẽ kể hết cho tỷ nghe."
Tiếp đó, Chử Du liền đem toàn bộ đầu đuôi câu chuyện kể lại một cách chân thực.
Tất nhiên là trừ đi giấc mơ mà nàng đã thấy.
"Rầm!" Vừa dứt lời, Mục Linh Khê đã đập mạnh một chưởng xuống chiếc bàn bên cạnh, khiến cho mấy tách trà trên bàn rung lên rồi vỡ tan tành.
Vãn Đông theo phản xạ nhìn sang, chỉ thấy mép bàn đã nứt ra một đường.
Nàng ấy nuốt nước bọt, rồi cúi đầu im lặng không dám lên tiếng.
"Cảnh Thời Khanh lại là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi như vậy!" Mục Linh Khê tức đến nghiến răng nghiến lợi. "Ta đúng là mắt mù rồi, không ngờ dưới lớp da cừu đó lại là một trái tim đen tối đến thế."
Chử Du liếc nhìn chén trà vỡ nát trên đất, thầm nghĩ may mà Bích Hạm vẫn chưa kịp rót trà.
Nếu không thì e là đã bị bỏng rồi.
"Đồ chó chết, bổn cô nương đi làm thịt hắn ta ngay đây!"
Cái vẻ mặt và giọng điệu đó y hệt như Chử Dung lúc trước, khiến Chử Du hoảng hốt, vội vàng đứng dậy giữ chặt nàng ấy lại.
"Họa tỷ tỷ, tỷ bình tĩnh lại đã."
"Bình tĩnh, ta không bình tĩnh nổi!" Mục Linh Khê gằn giọng: "Cứ nghĩ đến chuyện ta còn từng vun vén cho hai người, là ta lại tức đến đau cả tim gan!"
Chử Du bèn đưa tay vỗ nhẹ lên ngực nàng ấy, vừa giúp nàng ấy thuận khí vừa dịu dàng an ủi: "Họa tỷ tỷ không đáng phải tức giận như vậy đâu, bây giờ ta và hắn ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi."
Câu nói này quả nhiên khiến Mục Linh Khê tỉnh táo lại đôi chút. Nàng ấy nhìn Chử Du: "Thật sự không còn quan hệ gì nữa sao?"
Chử Du vội gật đầu lia lịa: "Không còn, một chút cũng không."
Hai người cứ thế nhìn thẳng vào mắt nhau, trong phòng bỗng chốc im lặng.
"Không được, ta vẫn muốn đi làm thịt hắn ta!"
Chử Du nhanh tay lẹ mắt kéo nàng ấy lại: "Họa tỷ tỷ, người trước đó nói câu này vừa mới bị đánh quân côn xong đấy!"
Mục Linh Khê khựng lại, gắt giọng hỏi: "Ai bị đánh, ai đánh!"
Chử Du ra hiệu cho Bích Hạm đóng cửa phòng lại, rồi mới nói: "Là tam ca ca, do phụ thân ra lệnh đánh."
Mục Linh Khê: "..."
Cái câu "ta đi tìm ông ấy tính sổ" đành phải nuốt ngược vào trong.
"Tại sao lại vậy?"
Chử Du kéo Mục Linh Khê đến chiếc sập mềm bên cạnh ngồi xuống, rồi nói: "Chuyện này chúng ta không có bằng chứng, nếu hành động thiếu suy nghĩ sẽ chỉ đả thảo kinh xà mà thôi."
"Ta nghĩ phụ thân và nhị bá phụ cũng là muốn dùng cách này để giữ tam ca ca ở lại trong phủ, không cho huynh ấy ra ngoài tìm Cảnh Thời Khanh gây chuyện."
Nếu không, với tính cách của tam ca ca, một khi để hắn ra khỏi phủ, hắn nhất định sẽ náo loạn cả thành Trường An đến long trời lở đất.
Lúc này tam ca ca đang một lòng một dạ muốn gây sự với nhị bá phụ, nên tạm thời chắc cũng không nhớ đến chuyện này đâu.
Cuối cùng, Mục Linh Khê cũng đã bình tĩnh lại.
Suy nghĩ một lát, nàng ấy cau mày nói: "Vậy nên, bây giờ chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng thôi sao?"
Những lời đó chỉ có một mình Du muội muội nghe thấy, không có bằng chứng, Cảnh gia chắc chắn sẽ không thừa nhận.
Chỉ khi tìm được bằng chứng xác thực, khiến Cảnh gia không thể chối cãi, thì mới có thể trút được cục tức này.
Chử Du im lặng một lúc lâu, rồi mới nhìn Mục Linh Khê: "Họa tỷ tỷ, ta muốn tự mình điều tra."
Mục Linh Khê sững người một lúc, nhưng rồi nhanh chóng nói: "Không thể nào, bá mẫu sẽ không đồng ý đâu."
Chử gia coi Du muội muội như tròng mắt của mình, sao có thể để muội ấy nhúng tay vào loại chuyện bẩn thỉu này được.
Chử Du mím môi, cúi đầu nói: "Ta biết mẫu thân sẽ không đồng ý, vì vậy, ta định sẽ đi cầu xin tổ mẫu."
Hơn mười năm nay nàng được người nhà bảo bọc quá kỹ, nên mới không rành sự đời, chưa từng thấy qua những chuyện âm u, bẩn thỉu đó.
Bây giờ nàng không thể cứ núp dưới đôi cánh của người nhà mãi được nữa. Có rất nhiều chuyện nàng phải học cách tự mình đối mặt. Chỉ khi tự mình trải qua, tự mình nếm trải, thì sau này khi gặp phải chuyện bất ngờ, muội mới có khả năng ứng phó.
Mục Linh Khê ngẩn người một lúc lâu, rồi mới nhìn chằm chằm vào Chử Du: "Du muội muội, muội nói thật đó chứ?"
"Vâng."
"Nếu tổ mẫu Chử gia đồng ý, ta sẽ giúp muội." Mục Linh Khê nắm lấy tay Chử Du, trịnh trọng hứa.
"Cảm ơn Họa tỷ tỷ." Chử Du mỉm cười, giọng đầy biết ơn.
Mục Linh Khê khẽ ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tỷ muội chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định sẽ lột cho bằng được cái mặt nạ của Cảnh Thời Khanh xuống, để cho tất cả mọi người trong thành Trường An này biết, vị Trạng nguyên lang ôn nhuận như ngọc, quy củ lễ độ này rốt cuộc là thứ gì!"