Cẩm Dao

Chương 22: Ngăn cản tiệc đính hôn

Trước Sau

break

Chử Du nghe vậy, lùi lại một bước, trịnh trọng hành lễ với Ngụy Ngọc.

Ngụy Ngọc theo bản năng định tránh đi, nhưng bị lưỡi dao kề trên cổ ép phải đứng yên nhận lễ này: "Chử Ngũ cô nương không cần phải như vậy."

Chẳng qua chỉ là cố ý ăn vạ hắn một lần thôi mà, hắn không để bụng, vả lại chuyện này hắn cũng chẳng thiệt thòi gì.

Bên ngoài còn không biết bao nhiêu kẻ đang ngưỡng mộ hắn kia kìa.

Chử Du mím môi, nhưng không dám nhìn Ngụy Ngọc  nữa.

Không vì gì khác, chỉ vì chột dạ.

Ngụy Ngọc  thấy nàng như vậy, mí mắt giật một cái.

Đột nhiên rất muốn nàng rút lại cái lễ vừa rồi.

Cô nương này e là không chỉ đơn giản muốn ăn vạ hắn một lần.

Chử Du nắm chặt chiếc khăn gấm trong tay, tuy lúc đến nàng đã chuẩn bị rất kỹ, nhưng đến lúc đối mặt, nàng lại không thể hùng hồn uy hiếp hắn.

Ngụy Ngọc đợi hồi lâu vẫn không thấy người lên tiếng, không nhịn được ngước mắt liếc nhìn, vừa hay bắt gặp dáng vẻ chột dạ bất an, muốn nói lại thôi của Chử Du.

Ngụy Thế tử lại nhíu mày, đáy mắt lại tăng thêm vài phần hứng thú.

Cô nương này e là lần đầu làm chuyện này thì phải, trông có vẻ không thành thạo lắm.

Nếu không phải Chử nhị ca có mặt ở đây, nói không chừng hắn đã không nhịn được mà chỉ cho cô nương này cách uy hiếp mình rồi.

Có điều, hắn rất kiên nhẫn, đợi ở đây bao lâu cũng được.

Giá như không có... Ngụy Ngọc  liếc nhìn Chử Tranh, giá như trên cổ không có thanh đao này thì hắn còn vui lòng hơn nữa.

Không biết qua bao lâu, Chử Du cuối cùng cũng chuẩn bị xong tâm lý, hít sâu một hơi, nói với Ngụy Ngọc : "Chắc hẳn Ngụy Thế tử cũng biết, hôm nay là tiệc đính hôn của ta và Cảnh đại công tử."

Ánh sáng trong đáy mắt Ngụy Ngọc  nhạt đi, hắn bình thản đáp: "Đương nhiên."

Đây có lẽ là chuyện cả thành Trường An đều biết.

"Nhưng ban nãy dưới bao ánh mắt nhìn vào, Ngụy Thế tử đã giẫm lên vạt váy của ta, khiến cho... khiến cho ta..." Gò má Chử Du đỏ bừng lên, câu nói phía sau làm thế nào cũng không thốt ra được.

Nhìn đến nỗi Ngụy Ngọc cũng sốt ruột thay nàng, nhất thời không đành lòng nói giúp: "Khiến cho Ngũ cô nương và ta có đụng chạm, làm tổn hại thanh danh của Ngũ cô nương."

"Câm miệng!"

Lưỡi dao trên cổ đột ngột dí sát thêm mấy phần, giọng Chử Tranh đã lạnh đến mức có thể đóng băng nước thành đá.

Ngụy Ngọc thức thời ngậm miệng lại, nhưng nhìn gò má ngày càng đỏ ửng của cô nương trước mặt, hắn lại không nhịn được khẽ giọng hỏi một câu: "Vậy, Ngũ cô nương muốn ta làm thế nào?"

Chử Du nghe vậy sững sờ, kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngụy Ngọc.

Hắn biết rõ đó là nàng cố ý, tại sao còn...

Đôi môi anh đào của cô nương hé mở, hai má nhuộm ráng hồng mãi không tan, đôi mắt long lanh ngấn nước tràn đầy vẻ khó hiểu, lại còn đáng thương hơn cả nai con trong rừng.

Ngụy Ngọc bình thản cụp mắt xuống, đối diện với cô nương đáng yêu ngoan ngoãn thế này, ai mà nỡ nói nửa lời từ chối chứ.

Đừng nói là cầu xin hắn một chuyện, mạng hắn cũng có thể cho nàng.

"Ngũ muội muội?"

Chử Tranh trầm giọng nói: "Hay là để ta nói."

Muội muội nhà mình được nuôi lớn không rành thế sự, thuần khiết không tì vết, làm sao biết làm chuyện uy hiếp người khác thế này, hắn đúng là hồ đồ rồi mới đồng ý để Ngũ muội muội làm chuyện ngu ngốc này.

"Không... không cần." Có lẽ nhận ra có ca ca chống lưng, Chử Du cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, dù đuối lý nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ nhìn chằm chằm Ngụy Ngọc  nói: "Cho nên Ngụy Thế tử phải chịu trách nhiệm."

Ngụy Ngọc phải tốn rất nhiều sức mới đè nén được ý cười nơi đáy mắt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Ngũ cô nương cần ta chịu trách nhiệm thế nào?"

Chử Du mím môi, lấy hết can đảm nói một hơi: "Cảnh Thái phó là thầy của Thái tử, tất nhiên rất coi trọng danh tiếng. Nay thanh danh của ta đã bị tổn hại, tiệc đính hôn này lẽ ra nên hủy bỏ."

Ánh mắt Ngụy Ngọc trầm xuống, ý cười nơi đáy mắt tan biến trong khoảnh khắc, hắn nhìn Chử Du chăm chú.

Vậy thì sao.

"Cho nên, mời Ngụy Thế tử ngăn cản tiệc đính hôn hôm nay."

Câu trả lời này khiến Ngụy Ngọc có chút ngẩn ngơ.

Mặc dù khi Chử Du nói ra lời muốn hắn chịu trách nhiệm, hắn đã có suy đoán, nhưng tận tai nghe Chử Du nói ra, hắn vẫn có chút không dám tin.

Nhưng nghĩ lại, dường như cũng nên là như vậy.

Hắn không quên những lời Kiều Yến Lâm nói ngày hôm qua.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc