Vãn Đông chỉ cho là Chử Du quá lo lắng, liền cười an ủi: "Cô nương đừng vội, không phải Cảnh đại công tử cố ý đến muộn đâu, là Cảnh đại công tử trên đường đến đây bị ngựa hoảng, người đến báo tin nói Cảnh đại công tử bị ngã gãy chân, đang ở y quán gần đó chữa trị, lát nữa sẽ đến."
Mấy câu nói đơn giản này, đối với Chử Du lại như sấm sét giữa trời quang.
Cả người nàng trong phút chốc như mất hết sức lực, ngã ngồi xuống ghế quý phi, may mà trên mặt có thoa phấn son, nên không nhìn ra sắc mặt tái nhợt của nàng.
Là thật, những chuyện trong giấc mơ đã thật sự xảy ra.
Vậy thì tiếp theo, Chử gia cũng sẽ giống như trong mơ mà suy bại sao, cha mẹ, thúc phụ thúc mẫu, các ca ca, đều sẽ chết sao.
Không, không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào.
"Cô nương, người làm sao vậy."
Bích Hạm và Vãn Đông thấy Chử Du như người mất hồn lắc đầu, vội vàng tiến lên lo lắng hỏi.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn hành lễ, "Nhị công tử."
Chử Du nghe thấy động tĩnh liền ngẩng phắt đầu dậy nghênh đón, vì quá hoảng loạn, vừa đi qua bình phong đã đâm sầm vào lòng Chử Tranh.
Chử Tranh quanh năm luyện võ lại cao ráo, tuy nhìn có vẻ gầy, nhưng lồng ngực lại vô cùng cứng rắn.
Chử Du bị cú va chạm này lập tức tỉnh táo lại, nàng xoa xoa chóp mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại vì đau.
"Để ta xem."
Chử Tranh nhíu mày nâng mặt Chử Du lên, thấy không có gì đáng ngại mới hơi yên tâm, lạnh mặt nói, "Chạy gấp gáp như vậy làm gì."
Chử Du nước mắt lưng tròng, đáng thương nhìn Chử Tranh, mềm mại gọi, "Nhị ca ca."
Thấy muội muội làm nũng như vậy, Chử Tranh nào còn có thể tiếp tục lạnh mặt, lập tức dịu giọng dỗ dành vài câu.
Đợi cơn đau dịu đi, Chử Du mới ngước mắt nhìn Chử Tranh, Chử Tranh tự nhiên hiểu ý nàng, lắc đầu, "Không phải ta làm."
Tối hôm qua, sau khi Chử Du xin được Chử Dung đồng ý đi đưa thiệp mời cho Ngụy Ngọc, liền lại đến trước mặt Chử Tranh cầu xin, nói mình gặp ác mộng.
Nàng chỉ nói trong mơ, Cảnh Thời Khanh không phải là lương phối của nàng, nên muốn nhờ Chử Tranh giúp đỡ, phá hỏng lễ đính hôn hôm nay.
Còn những chuyện khác, Chử Du đều không nói.
Nàng không thể chắc chắn những chuyện trong mơ có thật sự xảy ra hay không, nói ra chỉ khiến người ta lo lắng vô ích, hoặc là chỉ coi nàng đang nói hươu nói vượn.
Dù sao nằm mơ thấy chuyện tương lai sẽ xảy ra, thật sự quá hoang đường.
Lúc đó Chử Tranh nghe xong rất ngạc nhiên, hôn sự này là do muội muội tự mình vừa ý, bây giờ sắp đến lễ đính hôn rồi, sao lại đổi ý.
Đúng vậy, Chử Tranh chỉ cho rằng muội muội không còn muốn đính hôn với Cảnh Thời Khanh nữa, mới nghĩ ra lý do hoang đường như vậy.
Dưới sự truy hỏi liên tục của Chử Tranh, Chử Du cuối cùng cũng nói ra những gì đã nghe được ở Minh Hương lâu.
Chử Tranh lập tức nổi giận, định đi tìm Chử quốc công hủy bỏ lễ đính hôn, Chử Du phải tốn rất nhiều công sức mới khuyên can được Chử Tranh.
"Nhị ca ca tin muội, không có nghĩa là người khác tin muội, chuyện này ngoại trừ muội tận tai nghe được, không có nửa điểm chứng cứ, nếu lấy điều này làm lý do từ hôn, khó tránh khỏi bị người ta gièm pha, hiện giờ phủ Quốc công thế lực lớn, dễ bị người có ý đồ lợi dụng, sẽ mất nhiều hơn được, hơn nữa, chuyện này vốn là lỗi của Cảnh Thời Khanh, không đáng để hủy hoại danh dự của phủ Quốc công."
"Muội có cách phá hỏng lễ đính hôn ngày mai, còn chuyện sau này thì tính sau, chỉ cần Cảnh Thời Khanh thật sự có người khác trong lòng, nhất định sẽ lộ ra sơ hở, đến lúc đó nắm trong tay chứng cứ, có thể đường đường chính chính từ hôn với Cảnh gia, cũng khiến người khác không thể bắt bẻ lỗi của phủ Quốc công, cho dù Cảnh gia muốn đổ tội cho người khác, cũng không được."
"Hơn nữa, giấc mộng này không chỉ nhị ca ca không tin, bản thân muội cũng không tin, chi bằng đợi đến ngày mai, xem Cảnh Thời Khanh có thật sự vì ngựa giật mình mà bị thương chân hay không, nếu là thật, nhị ca ca nhất định phải giúp muôi."
Cuối cùng Chử Tranh cũng bị Chử Du thuyết phục, âm trầm nói một câu, "Bất kể giấc mơ của ngũ muội có phải là thật hay không, lễ đính hôn ngày mai cũng không thể tiếp tục."
Vì vậy, huynh muội hai người lại chuẩn bị hai phương án.
Kế hoạch của Chử Tranh là, bất kể hôm nay Cảnh Thời Khanh có bị ngã ngựa gãy chân hay không, hắn cũng sẽ làm cho chuyện này thành sự thật.
Người của hắn mai phục ở ngoài phường Tân Nguyên.
Nhưng không ngờ, bọn họ không đợi được Cảnh Thời Khanh, mà lại đợi được tin Cảnh Thời Khanh bị ngã ngựa gãy chân ở phố Tuế An.