Kiều Yến Lâm nhắc đến chuyện này, trên mặt liền có chút bất bình, "Cái tên Cảnh Thời Khanh đó là thứ gì chứ, leo lên được người như Chử gia Ngũ cô nương đã là tổ tiên tích đức, vậy mà còn được voi đòi tiên, nói cái gì mà Chử gia ép buộc hắn, còn nói hắn có cái gì mà người trong lòng!"
Ánh mắt Ngụy Ngọc lập tức trầm xuống, Kiều Yến Lâm đang kích động, không chú ý đến sự thay đổi của Ngụy Ngọc, tiếp tục nói, "Hôn sự này vốn là Cảnh gia trèo cao, Chử quốc công phủ là dạng người nào chứ, gia tộc trăm năm, tổ tiên không biết đã sinh ra bao nhiêu vị quan cao cấp, hiện giờ càng là cả nhà quyền quý, cũng cho phép Cảnh Thời Khanh hắn ta kén cá chọn canh."
"Tưởng rằng thi đỗ Trạng nguyên thì ghê gớm lắm sao?"
"Chử gia đại ca cũng là Trạng nguyên sáu năm trước đấy thôi, sao không thấy người ta lên mặt, hừ, đồ kiến thức hạn hẹp."
Ngụy Ngọc thấy người kia càng nói càng quá đáng, làm như vô tình nói, "Ngươi kích động như vậy làm gì, chẳng lẽ, ngươi cũng có ý với Chử gia Ngũ cô nương sao?"
Kiều Yến Lâm im lặng một chút, lắc mạnh cây quạt xếp, "Chuyện này cũng không có gì lạ."
"Chử gia Ngũ cô nương tiên tư ngọc cốt, thuần khiết không tì vết, ai mà không thích."
"Ơ, không đúng, tại sao Ngụy thế tử lại dùng chữ 'cũng'? Chẳng lẽ Ngụy thế tử cũng..."
"Kiều đại công tử nghĩ nhiều rồi." Ngụy Ngọc cắt ngang lời hắn, cà lơ phất phơ nói, "Ta đang nói đến những công tử khác trong Trường An."
Kiều Yến Lâm ra vẻ hiểu rõ ồ một tiếng, tiếp tục mượn rượu giải bày, "Trường An có bao nhiêu công tử tốt, Cảnh Thời Khanh chẳng qua là sinh ra có chút đẹp trai, trong bụng có chút mực, dựa vào cái gì mà cuối cùng lại tiện nghi cho hắn ta!"
"Trước đây thấy hắn ta cũng là một quân tử, ai ngờ người này lại có hai bộ mặt, thật đáng ghét."
"Nếu xét về gia thế bối cảnh, Kiều gia ta cũng không thua kém hắn ta, chẳng qua là cha hắn ta được phong làm Thái phó của Thái tử, đuôi liền vểnh lên, nếu năm đó vị kia của Vệ gia không đột ngột phát bệnh, thì nào có chuyện gì của Cảnh gia..."
Ngụy Ngọc đợi hắn trút hết oán khí trong lòng, mới gọi tâm phúc của Kiều Tứ đến, "Công tử nhà ngươi uống say rồi, chuẩn bị cho hắn một gian phòng yên tĩnh, đừng để ai quấy rầy."
Tránh nói ra những điều không nên nói, để người khác nghe được.
Kiều Yến Lâm đi rồi, Ngụy Ngọc vẫn chưa rời khỏi gian phòng, hắn dựa vào cửa sổ ngồi yên lặng rất lâu, ngay cả tư thế cũng không hề thay đổi
-
Trời dần tối, phố lớn ngõ nhỏ trong thành Trường An dần dần sáng đèn, lấp lánh rực rỡ, thịnh thế phồn hoa.
Vị trí của Minh Hương lâu rất tốt, đặc biệt là căn phòng riêng này do chủ quán đặc biệt chuẩn bị, chỉ cần nhìn qua cửa sổ là có thể ngắm nhìn nhà nhà đốt đèn, Ngụy Ngọc chắp tay đứng trước cửa sổ, trong mắt có thêm vài phần nhớ nhung và đau buồn.
Đây là thành Trường An mà mẫu thân yêu thích.
Nhưng so với nơi này, hắn vẫn thích sơn thủy của Quảng Lăng, thảo nguyên của Mạc Bắc hơn, ở đó hắn có cảm giác thuộc về hơn.
"Rầm!"
Cửa phòng bị người ta đẩy ra, tiếp theo là tiếng can ngăn của thư đồng.
"Chử tam công tử, ngài không thể vào!"
Nghe thấy tiếng "Chử tam", vẻ u ám trên mặt Ngụy Ngọc lập tức tan biến, khi quay người lại, đã là một bộ dáng ôn nhuận như ngọc.
Chử Dung hơi ngẩng cằm, nhìn người trước mặt với vẻ dò xét.
Hắn thật sự không hiểu, tại sao ngũ muội lại muốn hắn đến mời người này.
Ngụy Ngọc mặc hắn đánh giá một lúc, cũng không hề tức giận, chỉ ra hiệu cho thư đồng lui xuống.
Dưới ánh nến mờ ảo, hai người đứng đối diện nhau, một người kiêu ngạo, một người khiêm tốn, đều là những thiếu niên tuấn tú, phong độ ngời ngời.
"Chậc." Không biết qua bao lâu, Chử Dung mới dời mắt, tự mình vén áo ngồi xuống, khinh thường nói: "Nghe đồn Ngụy thế tử phóng khoáng, kiêu ngạo ngỗ ngược, hóa ra chỉ là hư danh."
Ngoài khuôn mặt có thể sánh ngang với hắn, còn lại đều không bằng hắn.
Ngụy Ngọc hơi nhướng mày, người này là đang khen hắn hay đang chê hắn?
Nhưng dựa vào sự hiểu biết của hắn về vị này, khả năng hắn khen người khác không lớn, hơn nữa nhìn dáng vẻ này, giống như là đến gây sự.
Hắn đến Trường An chưa lâu, nhưng danh tiếng của Chử tam đã vang như sấm bên tai.
Theo một nghĩa nào đó, bọn họ khá giống nhau.
Chỉ là, hắn gây họa, người của Thuận Nghĩa hầu phủ chỉ mắng hắn là không coi ai ra gì, thô lỗ ngang ngược, Chử tam gây họa, bất kỳ trưởng bối nào trong Chử gia cũng có thể chống lưng cho hắn.
Đúng là người so với người, tức chết người mà.
Nếu hôm nay hắn thật sự xảy ra xung đột với Chử tam, lão tử nhà hắn chắc sẽ tức giận đến mức trói hắn lại, đưa đến quốc công phủ xin lỗi ngay trong đêm.
Bất kể có phải lỗi của hắn hay không.
Nhưng Ngụy Ngọc không muốn làm kẻ thù với Chử Dung, hắn giữ thái độ ôn hòa nho nhã, cười nói: "Tin đồn không thể tin được, ta chỉ là một thư sinh đến Trường An ứng thí thôi."
Nhưng Chử Dung không tin hắn, thậm chí vẻ mặt còn khinh thường hơn: "Ngụy thế tử theo bên cạnh Hoắc lão tướng quân nhiều năm như vậy, sao không học hỏi điều tốt từ lão tướng quân, lại đi học mấy tên thư sinh kia."
Nghe vậy, Ngụy Ngọc không khỏi hơi ngạc nhiên.
Chử tam không thích thư sinh?
Không thể nào, Chử quốc công gia, Chử nhị gia và Chử thế tử đều đi theo con đường văn chương, theo hắn biết, vị Chử tam công tử không sợ trời không sợ đất này, đối với vị đại ca kia của hắn vô cùng kính trọng.
Hơn nữa, Chử gia chọn cô gia, là một Văn Trạng nguyên mà.
Mà Ngụy Ngọc không biết, thư sinh trong miệng Chử Dung, chỉ giới hạn ở Cảnh Thời Khanh.
Ít ai biết, Chử Dung ghét Cảnh Thời Khanh, hắn cảm thấy Cảnh Thời Khanh không xứng với ngũ muội của hắn.
Nếu không phải mẫu thân nhiều lần cảnh cáo hắn không được gây phiền phức cho Cảnh Thời Khanh, hắn đã sớm sai người trùm bao tải đánh cho hắn ta một trận rồi.
"Không biết sao Chử tam công tử lại đến đây?"