Chuyện lập thái phó khác, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng nghĩ đến việc tân hoàng quá ham chơi, việc chọn người như trước đáng giá suy nghĩ thận trọng. Cho nên khi tiểu hoàng đế gây sự muốn Bùi Diệc Hàn nhậm chức, gần đây Cửu vương gia thần long thấy đầu không thấy đuôi không hiểu sao lại xuất hiện ở tướng phủ, có lẽ do nghe được chút tiếng gió, vội đến ngăn cản.
Về phần Bùi Diệc Hàn, ngồi nửa khắc đã không thấy tăm hơi bóng dáng, vội vàng gửi lời từ biệt với hoàng đế rồi rời đi trước.
Nay cửa tướng phủ còn lại bóng dáng hai cao một lùn, Trì Nguyệt Hằng khuyên can Trì Nhược Thần lên xe ngựa mãi, đối phương lại còn chơi xấu, ồn ào nói không cho Bùi Trạng Nguyên giảng bài sẽ không làm hoàng đế nữa. Điều này chọc tức Cửu Vương gia của chúng ta, giờ này khắc này thân ở Nghiêm phủ nhiều phó dịch, mặc dù đóng cửa, cũng khó tránh khỏi người khác nghe lén, vì tránh cho uy nghiêm hoàng gia quét rác, hắn chỉ có thể giả vờ đồng ý trước, rồi sau đó phải lập tấu chương mới được cho là chính thức tiền nhiệm.
Kỳ thật đây chẳng qua chỉ là kế sách kéo dài, đến lúc đó trở về cung, làm cho Mẫn thái hậu khuyên bảo tiểu tử nghịch ngợm này…… Trì Nguyệt Hằng nghĩ như thế, nghiêng đầu liếc mắt Nghiêm Tử Trạm đứng không hé răng một cái, chợt thấy cổ quái, xưa nay Nghiêm đại Tể tướng mặt người dạ thú lại bị vây trong trạng thái mờ mịt, nhìn qua có chút phiền chán, thậm chí còn hơi khó chịu.
Thật là ngạc nhiên, chuyện gì có thể làm cho người tâm cao khí ngạo bực này thất bại.
“Nghiêm tướng, sao nhìn ngài như mất hồn mất vía thế?” Nhét quả cầu béo tròn kia vào cỗ kiệu sau, Trì Nguyệt Hằng tạm thời buông bỏ tâm tình lo âu, trêu chọc Nghiêm Tử Trạm: “Chẳng lẽ phu nhân không cho ngài vào phòng?”
“Cửu Vương gia vẫn nên quan tâm đến mình đi.” Ngữ điệu lạnh lùng.
“A, bị bổn vương nói trúng rồi sao.” Trì Nguyệt Hằng nhướn mày, khẽ cười nói: “Trước đây vẫn luôn bày bộ mặt người chết cho bổn vương nhìn, bây giờ lại xuất khẩu phản pháo, chậc chậc, trong lòng Nghiêm tướng có quỷ sao……” Hắn vừa cười vừa kéo mành xe ngựa xuống, đứa bé bên trong thỉnh thoảng lại vươn cái tay béo, như có như không gãi ống tay áo hắn.
“Hoàng Thượng, còn có gì phân phó?” Bất đắc dĩ thở dài.
Trì Nhược Thần kéo cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Cửu ca, hóa ra thê tử của Nghiêm tướng chẳng những không có nhan sắc, còn rất hung hãn.”
“……” Trì Nguyệt Hằng dở khóc dở cười, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, hắn đang cau mày, giống như nghe thấy lời nói của hoàng đế, khuôn mặt thanh thoát nhìn qua hơi uấn giận. Cảnh tượng này cũng làm Trì Nguyệt Hằng rất ngoài ý muốn, nếu không phải ngay sau đó lại nhanh chóng hồi phục biểu tình yên tĩnh không gợn sóng, thật sự hắn sẽ nghĩ rằng người này vì kiều thê mà chống đối quân chủ.
“Hoàng Thượng, thời gian không còn sớm.” Thường Hỉ làm hết phận sự nhắc nhở.
“Ừm.” Trì Nhược Thần ứng một tiếng, lại chui đầu ra, nghiêm mặt nói: “Cửu ca, trẫm hiểu vì sao huynh vội vã tìm đến tướng phủ, lòng trẫm đã định, chuyện Bùi Diệc Hàn làm thái phó huynh không cần khuyên trẫm.” Nói xong vung tay lên về phía thiếu niên bên cạnh, người nọ hiểu ý kéo dài âm: “Khởi kiệu –”
Hoa kiệu càng lúc càng xa, xoay người, hai người đều thay bằng biểu tình có chút đăm chiêu.
Sắc mặt Trì Nguyệt Hằng càng khó chịu, trong trí nhớ của hắn, Trì Nhược Thần luôn là đứa bé ngoan túm góc áo hắn, ham chơi tùy hứng, giống như vĩnh viễn cũng không lớn lên, nhưng lời nói vừa rồi, giữa những hàng chữ đều lộ ra kiên định, đó không phải là điều tầm thường, rõ ràng là uy nghiêm của quân vương, không chấp nhận người khác có chút phản kháng.
Chẳng lẽ, gần đây, hắn đã bỏ qua sự trưởng thành của đứa bé sao, hay là……
“Tên trạng nguyên hai khoa văn võ này rất khó lường.” Nghiêm Tử Trạm bỗng nhiên mở miệng.
Trì Nguyệt Hằng mỉm cười: “Xem ra Nghiêm tướng có cùng suy nghĩ với bổn vương, bỏ qua chuyện rốt cuộc Bùi Diệc Hàn tài hoa cỡ nào, chỉ cần nói đến chiêu số giựt giây trúng gió bên tai quân vương, ta và ngài đều không theo kịp.”
“Nghe nói ngày ấy thi Đình hắn xuất khẩu thành thơ, kĩ kinh tứ tòa, ngay cả Tống Chính Thanh luôn luôn hà khắc cũng khen không dứt miệng.” Khẩu khí Nghiêm Tử Trạm thản nhiên: “Tài tử đồng thời đỗ trạng nguyên hai khoa văn võ cũng không nhiều, trăm năm qua chỉ có hai vị.” Một trong số đó, là phụ thân của hắn.
[kĩ kinh tứ tòa: tài hoa làm cho mọi người đều kinh ngạc]
“Thế thì sao?” Trì Nguyệt Hằng tiếp lời, lập tức huýt một tiếng sáo, cách đó không xa đột nhiên lao ra một con ngựa, lông mao đỏ sậm, thân thể mạnh mẽ, nhanh như điện chớp, sau đó nâng móng trước lên, vững vàng dừng lại trước mặt hắn. Hắn xoa lưng ngựa, giống như lơ đãng nói: “Nghiêm tướng có cảm thấy địa vị của mình tràn ngập nguy cơ hay không?”
Nghiêm Tử Trạm cười như không cười nheo mắt lại: “Hẳn là người lo lắng chỉ sợ không phải vi thần, Vương gia mỗi ngày bôn ba vì quốc gia xã tắc, chẳng phải vẫn hy vọng giang sơn Đại Trì có thể củng cố sao, bề ngoài xem ra chỉ là ghế thái phó đổi chủ, nhưng kỳ thật tai hoạ ngầm sau lưng đến tột cùng như thế nào…… Vương gia nên rõ ràng hơn vi thần mới đúng.”
Trì Nguyệt Hằng trầm mặc, sau một lúc lâu mới mỉm cười: “Lần nào Nghiêm tướng cũng đứng đắn như vậy, thật sự là không thú vị, phu nhân không vì điểm này mà khắc khẩu với ngài sao?”
Có chứ, vừa mới cãi nhau.
Nghiêm Tử Trạm nhớ tới khuôn mặt mỗi khi tức giận lại mặt đỏ tai hồng của cô gái nào đó, bỗng trở nên đau đầu, suy nghĩ nửa khắc, đúng là vẫn còn tự khinh bỉ mình khác thường. Chẳng qua chỉ là một người đàn bà mới cưới vào phủ, nói sâu xa hơn, chính là mật thám người khác phái vào, mình thật sự đã hơi để bụng, tiếp tục như vậy cũng không phải dấu hiệu tốt, chỗ nào nên phân rõ thì phải phân rõ, sau này nhất định không thể để nha đầu kia nắm cái mũi dắt đi.
“Nghiêm tướng?” Thấy đối phương sững sờ, Trì Nguyệt Hằng không nhịn được nâng tay vỗ vai hắn: “Bổn vương thấy sắc mặt ngài không tốt lắm, chớ không phải là buổi tối làm lụng vất vả quá, cần phải bảo trọng thân mình nhé.” Hắn cười đến ý vị thâm trường.
Nghiêm Tử Trạm lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn một cái, lập tức không hiểu sao lui nhanh về phía sau, chỉ vào xa xa chậm rãi nói: “Vương gia, cẩn thận.”
Cẩn thận cái gì? Trì Nguyệt Hằng hoài nghi xoay người, còn chưa đứng vững, đã nghe bên tai tiếng roi vút lên, gần như lướt vèo qua đầu hắn. Con ngựa chấn kinh, thét dài chạy đi, dây cương túm trong tay bất chợt siết thành một vệt máu, hắn đau hít một ngụm khí lạnh, giương mắt lại phát hiện trước mặt đứng một cô gái áo đỏ, nhất thời há hốc mồm.
“Tiểu tử thối, rốt cục bổn tiểu thư cũng tìm được ngươi.” Biện Lam giơ roi lên, ngữ điệu đắc ý: “Hôm nay ta thật muốn nhìn, ai có thể cứu được ngươi!” Vừa dứt lời, đã hung ác quật một cái.
Trì Nguyệt Hằng chật vật né qua, theo bản năng nghĩ đến việc chạy trốn vào tướng phủ, không nghĩ tới thằng nhãi Nghiêm Tử Trạm này đúng là hoàn toàn bị chó tha mất lương tâm, bỏ lại người bất lực như hắn đi trốn trước. Cước bộ nhẹ nhàng, mắt thấy bóng dáng hắn sắp biến mất sau cánh cửa, chỉ để lại một góc áo bên ngoài…… chẳng qua một góc cũng tốt, Trì Nguyệt Hằng bất chấp tất cả, hai tay túm chặt tay áo người nào đó: “Nghiêm tướng, có nạn cùng chịu chứ, rốt cuộc ngài có coi bổn vương là huynh đệ hay không?”
“Không dám trèo cao.” Người nào đó lạnh nhạt bỏ lại một câu, phân phó thị vệ hai bên: “Người đâu, đóng cửa lại cho ta.”
“Không cần! Không cần! Nghiêm Tử Trạm, tên khốn này, ngày thường bổn vương đối đãi với ngươi không tệ……” Trì Nguyệt Hằng tru lên, vội vàng tránh né thế công dày đặc, dù thế nào hắn cũng không dự đoán được vào lúc này sẽ đụng tới người đàn bà chanh chua kia.
Trước đó vài ngày nàng mở một cửa hàng vải ngay cạnh hiệu cầm đồ của hắn, ngày hôm sau đã hùng hổ lại đây khởi binh vấn tội, nói là hắn đoạt mối làm ăn của nàng. Trời đất chứng giám! Hàng vải và hiệu cầm đồ hoàn toàn là hai việc làm ăn không liên quan đến nhau, ngay cả khách hàng cũng không giống nhau, sao có thể nói đến chuyện đoạt khách khứa? Ôn tồn giải thích nửa ngày nàng không nghe, vì thế hắn… ực… khoe khoang chút sắc đẹp, ai ngờ bị mắng là kẻ háo sắc chiếm tiện nghi của nàng, từ đó đến nay làm hại hắn chưa dám bước vào hiệu cầm đồ nửa bước.
“Tên tiểu nhân không biết xấu hổ này, có giỏi thì đừng trốn!” Biện Lam khẽ quát.
“Cô nương, chẳng lẽ tiểu sinh không né, đứng cho cô đánh sao?” Trì Nguyệt Hằng cười khổ, thừa dịp cửa còn chưa đóng, tận dụng mọi thứ lùi người vào trong khe hở, uy hiếp thị vệ bên trong: “Đừng đóng! Mất mạng cũng đừng đóng!”
Nghiêm Tử Trạm đứng ở bên trong, khinh thường bĩu môi: “Không muốn sống thì cứ nghe hắn.”
Thị vệ hai mặt nhìn nhau, rất là mâu thuẫn.
Trì Nguyệt Hằng nắm chặt thời cơ, liều mạng huých vào bên trong, ấy vậy mà cũng phá toang cửa ra, bởi vì xung lượng quá mạnh, hắn đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, trong rủi có may lại lần nữa tránh được cây roi của người nào đó. Tay chân cùng sử dụng đứng lên, hắn túm chặt nam tử thanh nhã kia, nhe răng cười: “Nghiêm tướng, không ngại thì tạm thời làm tấm chắn của bổn vương đi.”
Nghiêm Tử Trạm phát tác bệnh khiết phích, ghét bỏ nhìn tay hắn: “Lòng bàn tay của ngươi vừa bị bẩn.”
“Hai người các ngươi coi ta không tồn tại có phải không?” Biện Lam ngửa đầu rảo bước tiến vào, lưu loát vung lợi khí trong tay, cười lạnh: “Ta còn tưởng ngươi cầu cứu ai chứ, hóa ra là tên khốn lần trước làm ta khó xử trước mặt mọi người!” Nàng nhớ rõ rành mạch, người đàn ông này sai thị vệ của hắn đả thương rất nhiều huynh đệ của nàng, cũng tốt, món nợ này hôm nay tính cùng nhau.
Trì Nguyệt Hằng nhô đầu ra từ sau lưng Nghiêm Tử Trạm, nghiêng mặt chế ngạo: “Nghiêm tướng, ngài xem, bây giờ chúng ta ngồi cùng một thuyền rồi.”
Biện Lam cười nhạo: “Không phải anh cũng chẳng phải em.” Nói xong, bàn tay giơ lên, một roi hung hăng phang xuống. Cây roi này có xước mang rô, một khi đánh trúng sẽ đâm vào da thịt, huyết nhục mơ hồ. Nàng là đại tiểu thư được chiều chuộng tính tình nông nổi, xuống tay không biết nặng nhẹ, tất nhiên cũng không hiểu đạo lý thủ hạ lưu tình.
Giờ này khắc này, chỉ mành treo chuông, mặc dù Nghiêm Tử Trạm muốn gọi Tích Kì cũng không kịp, chỉ có thể vô duyên vô cớ hứng chịu, triều phục cùng trung y bị quật rách, nháy mắt ngực bụng đã da tróc thịt bong, máu chảy ra ngoài ròng ròng.
“Thiếu gia!” Diêu Thủ Nghĩa vội vàng đuổi tới sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, chỉ thiếu không ngất xỉu tại đương trường mà thôi, vừa thấy chủ tử nhà mình bị thương, vội vàng khởi động tinh thần lạnh lùng nói: “Ngươi là dã nha đầu nhà ai, dám làm càn với Cửu Vương gia và tể tướng đương triều!”
Biện Lam nghe xong, đương trường sửng sốt, roi dài như cũ hơi giơ ở không trung, không có động tác tiếp theo.
Diêu Thủ Nghĩa đau lòng đỡ lấy Nghiêm Tử Trạm, quát thị vệ đang ngây ra như phỗng: “Nhanh đi thông tri thiếu phu nhân, nhanh đi chứ!”