Sau giờ ngọ, đúng là thời gian rảnh rỗi để nhàn hạ.
Bắc uyển trong Tống phủ, phong cảnh tuyệt đẹp, Tống Đinh Nguyệt ngồi trên ghế gỗ, làn váy buông xuống, mắt hạnh khẽ nhắm, khóe môi hơi mân. Vốn nên là hình ảnh an nhàn, cẩn thận nhìn vào, lại có vài phần không thích hợp, mày nhíu chặt đột ngột ngoài ý muốn, dấu hiệu khó nén thật nhiều tâm sự.
Sau một lúc lâu, hoàn cảnh yên tĩnh bị tiếng bước chân vội vàng từ xa đến gần phá hỏng, thiếu niên mang theo vui sướng đặc biệt đi tới:“A tỷ, a tỷ!”
Tống Đinh Nguyệt tĩnh mắt, ngồi dậy, liếc đệ đệ đầu đầy mồ hôi một cái, nhẹ giọng nói: “Lớn như vậy rồi, sao lúc nào cũng loạn cả lên, trước lau mồ hôi đi.” Nàng đưa khăn qua, ninh mày nói: “Mới vừa rồi phái người đi qua tìm đệ, mới biết nửa canh giờ trước đệ đã xuất môn, sao lại vui vẻ như thế, lại đi tìm Xuân Vãn cô nương?”
Tống Cảnh Hiền bĩu môi:“A tỷ lại oan uổng đệ, đệ không thể vui vẻ vì chuyện khác sao.” Nói xong, hắn lấy ra từ cổ tay áo một hộp gấm nhỏ, giống như hiến vật quý đặt ở lòng bàn tay.
Tống Đinh Nguyệt nhếch mày, khó nén ngoài ý muốn:“Đồ của Hoa Bảo trai?”
“Cây trâm ngọc này tên gọi Vãn Bích, a tỷ, đây chính là vật đệ tốn số tiền lớn mới có thể mua lại từ trong tay tên đại đương gia kia.” Tống Cảnh Hiền cười hì hì mở nắp hộp ra, bên trong lót tơ lụa màu đỏ sậm, cả vật thể cây trâm trong suốt phiếm xanh biếc, chạm trổ đóa hoa lưu tô phiền phức, xuyên thấu qua khe hở lá cây dương quang chiếu vào, hiện ra nhiều vết lốm đốm.
Tống Đinh Nguyệt sửng sốt, mặc dù sinh ở nhà giàu có, nhưng đồ trang sức xa xỉ lại không mất linh khí như vậy thật đúng là không thấy nhiều, con gái xưa nay yêu thích đồ trang sức, nàng tất nhiên cũng không ngoại lệ. Lập tức mở cờ trong bụng, đặt trong lòng bàn tay tinh tế thưởng thức, còn không quên khen ngợi tiểu tử đắc ý kia: “Cảnh Hiền, coi như đệ có vài phần tâm tư.”
Tống Cảnh Hiền cười cười, bỗng nhiên từ trong tay nàng rút về Vãn Bích: “A tỷ, đệ cài giúp tỷ.” Hắn đi đến phía sau nàng, nóng lòng muốn thử: “Đệ còn chưa bao giờ cài trâm cho con gái.”
Là đệ đệ của mình, cũng không có gì tị hiềm. Tống Đinh Nguyệt mặc kệ hắn, chẳng qua đợi một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh, không khỏi quay đầu nói: “Làm sao vậy?”
Tống Cảnh Hiền một lần nữa đặt cây trâm vào trong hộp, nhét vào lòng nàng, cười hề hề: “Bỗng nhiên cảm thấy chuyện này nên giao cho tỷ phu làm mới được.”
“Tỷ phu cái gì, lại nói linh tinh.” Nàng trừng hắn một cái, biểu tình có chút mất tự nhiên.
Tống Cảnh Hiền kéo dài ngữ điệu: “A tỷ, thánh chỉ đã đưa đến quý phủ chúng ta, chẳng lẽ tỷ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng?” Hắn nhếch mày liếc mắt: “Ông trời tất nhiên cũng thấy được a tỷ một mảnh tình si với Nghiêm tướng, cái gọi là ông trời ban thưởng lương duyên Kim Đồng Ngọc Nữ, chẳng phải là hai người các ngươi sao?”
Hai má Tống Đinh Nguyệt thản nhiên đỏ ửng, mắt như hồ nước mùa thu, cô gái hoài xuân, tâm ý khó lòng kìm nén. Mặc dù là người thân sớm chiều bầu bạn, bị nói trúng tâm tư, vẫn như cũ ngượng ngùng không thôi: “Ta…… ta thật không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.”
Ngày ấy sau khi cha lâm triều trở về, đã có nô bộc nhắc tới chuyện chỉ hôn, nàng nghe thấy tin tức này sau, thật lâu đều đắm chìm trong vui mừng như điên. Đêm không thể ngủ, chỉ nhớ tới thiếu niên một thân ngông nghênh lại tác phong nhanh nhẹn kia sẽ nhanh chóng trở thành vị hôn phu của nàng, không dám tin, cha và hắn oán hận chất chứa thâm hậu, nếu không phải một đạo thánh chỉ bất ngờ của hoàng đế ban xuống, sợ là cuộc đời này không thể ở cạnh nhau, may mà…… Chẳng qua, sau vui mừng sung sướng, vẫn có một khúc mắc, làm nàng ẩn ẩn có chút bất an.
“A tỷ, sao lại ngơ ngác thế?” Tống Cảnh Hiền vươn ngón tay dài khẽ đẩy tỷ tỷ.
Tống Đinh Nguyệt do dự một lát, rầu rĩ nói: “Không biết vì sao, cha còn chưa nhắc tới chuyện này với ta.”
“Còn chưa nhắc? Thánh chỉ nói cuối tháng này phải thành hôn mà, tính toán cũng chỉ còn lại mười ngày, chuẩn bị đồ cưới, còn có áo tân nương, cũng tốn mất rất nhiều thời gian, vì sao cha……” Vừa nói xong, hắn nhìn cô gái lo sợ bất an trước mắt, đột nhiên kéo tay nàng:“Đi, a tỷ.”
Tống Đinh Nguyệt kinh ngạc:“Đi đâu?”
“Đi tìm cha hỏi một câu.” Tống Cảnh Hiền kéo nàng bước đi, khẩu khí hờn giận nói: “Đệ không hiểu, mỗi ngày ông ấy đều bận quốc sự, có thể chưa từng chân chính quan tâm đến tỷ đệ chúng ta, trước mắt ngay cả đại sự cả đời của tỷ nửa chữ cũng không đề cập tới……”
“Cảnh Hiền!” Sắc mặt Tống Đinh Nguyệt trầm xuống.
Tống Cảnh Hiền bất đắc dĩ: “Tỷ còn nói giúp ông ấy.” Dừng một chút, lại thở dài nói: “Quên đi, nếu tỷ không muốn đến hỏi đệ hỏi thay tỷ là được.”
Tống Đinh Nguyệt vỗ vỗ vai hắn, trấn an nói:“Được rồi, ta biết đệ suy nghĩ thay ta, không bằng…… ta đến thư phòng cha một chút đi.” Vì hạnh phúc ngày sau, còn chưa đủ sao?
“Đệ đi cùng tỷ.” Vẻ mặt hắn cố chấp.
“Không, trước đó vài ngày đệ mới bị phạt, chờ cha hết giận lại xuất hiện đi, những ngày này đệ an phận một chút.” Tống Đinh Nguyệt tức giận lấy đầu ngón tay dí trán đối phương.
Tống Cảnh Hiền cười gượng, khoát tay áo: “A tỷ, đệ ở chỗ này chờ tỷ, có tin tức thì trở lại.”
Tống Đinh Nguyệt nhợt nhạt cười, xoay người rời đi.
Cẩm Dạ ngồi trên ghế khắc hoa lê, tay ôm ly trà, dung nhan dịu dàng có chút mơ hồ sau lượn lờ hơi nước, cặp mắt kia tối đen như mực, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn đưa lưng về phía nàng.
“Tô tiểu thư, cô nghĩ thế nào?” Tống Chính Thanh xoay người, trong mắt như có suy nghĩ.
Cẩm Dạ mỉm cười, quả nhiên bị tên Cửu Vương gia cà lơ phất phơ kia đoán trước, chỉ mới qua nửa ngày, chủ nhân Tống gia đã tìm mình. Trước mắt nàng ước chừng đã biết tiền căn hậu quả, nói đến cũng thật buồn cười, một người muốn nàng làm mật thám âm thầm bán đứng tin tức của Nghiêm Tử Trạm, mà một người khác thì, sợ là lo lắng con gái bảo bối của mình gả đi qua chịu khổ, cho nên muốn nàng nhận tổ quy tông sao?
“Tô tiểu thư.” Thấy nàng không trả lời, Tống Chính Thanh lại thúc giục nói:“Có chỗ nào khó xử hay không?”
Khó xử? Thình lình nói muốn nàng lập gia đình, chẳng phải ép buộc thì là gì……
Cẩm Dạ hơi cúi thấp, che lại độ cong mỉa mai trên khóe miệng, thản nhiên nói: “Nhưng nếu thật muốn thành hôn, vậy cũng nên là thiên kim của Tống đại nhân chứ? Mọi người khắp kinh thành đều biết con gái ngài là vị nào, lâm thời bị đánh tráo cũng không quá tốt.”
Tống Chính Thanh cả giận: “Việc này cô không cần lo lắng, ta đều có biện pháp.” Thánh chỉ chỉ nói là thiên kim Tống phủ, vẫn chưa chỉ tên nói họ, chỉ cần để Tô Cẩm Dạ sửa thành họ Tống, như vậy đại tiểu thư Tống phủ gả cho Nghiêm Tử Trạm, cũng không có gì đáng trách.
Có điều…… có chút xin lỗi tỷ tỷ thôi.
Nhớ tới gương mặt tú lệ lại dịu dàng trong trí nhớ, thần sắc ông buồn bã, lại đột nhiên áp chế cảm giác áy náy, trầm giọng nói: “Nếu cô gả đi, ta sẽ chăm sóc cha cô thật tốt.”
Cẩm Dạ đột nhiên nắm chặt tay vịn ghế dựa, khẩu khí căng thẳng: “Lời này của Tống đại nhân có ý gì?”
Tống Chính Thanh chậm rãi nói: “Tô tiểu thư là người thông minh, sao lại không rõ.”
Lòng Cẩm Dạ lạnh nửa phần, lấy người thân nhất của nàng ra uy hiếp, thật là phương pháp hữu hiệu trực tiếp nhất. Chẳng qua lúc trước nàng khinh thường, vạn vạn không dự đoán được trình độ ngoan ác của ông ta lại quyết tuyệt như vậy, luôn luôn đánh bạc cảm tình cùng áy náy của ông ta giành cho mẫu thân, nhưng nay nghĩ đến, thật là nàng quá mức tình cảm.
Nói cho cùng, nàng không có lợi thế gì nói chuyện với ông ta, ngược lại bị ông ta uy hiếp chặt chẽ, chưa đấu mà bại, đã không thể lui.
Tống Chính Thanh gật gật đầu: “Được rồi, còn một chuyện nữa, ta hy vọng sau này trên đời chỉ có đại tiểu thư Tống gia Tống Cẩm Dạ, không còn một thân phận nào khác.”
Cẩm Dạ trầm mặc không nói, bàn tay dấu dưới ống tay áo rộng thùng thình nắm chặt lại buông ra.
“Kỳ thật cô không cần cảm thấy mất tự nhiên.” Tống Chính Thanh hơi trầm ngâm, quyết định nói ra đoạn chuyện cũ phủ đầy bụi kia: “Cô trở về Tống phủ cũng không có gì đáng trách, kỳ thật mẹ cô là……”
“Cậu, câu chuyện này ta đã nghe rất nhiều lần.” Cẩm Dạ ra tiếng ngắt lời, nàng gọi từ cậu ngữ điệu khống chế cực kỳ tuyệt vời, lộ ra cảm xúc thầm oán cùng chua xót đồng thời còn hỗn loạn chút thất vọng cùng ủy khuất, đủ để kích khởi áy náy của đối phương.
Quả nhiên, giọng điệu trầm ổn của Tống Chính Chanh bắt đầu run run: “Cô gọi ta là gì?”
“Cậu.” Cẩm Dạ nhỏ giọng nói:“Ta nghe mẹ kể rất nhiều chuyện của cậu, nhưng đã trôi qua lâu rồi, có chút chi tiết ta không nhớ rõ, nhưng trước đây khi chưa gặp cậu, ta đã có thể ước chừng miêu tả được dáng vẻ, trong ấn tượng cậu giống như trước mắt, là một người đàn ông sang sảng oai hùng, lần đầu tiên khi gặp cậu ta đã thấy rất may mắn có một người cùng chung huyết thống với mẹ như vậy.”
Ngụ ý, ấn tượng hôm nay đã giảm đi nhiều.
Nghe xong lời của nàng, lúc này cảm xúc của Tống Chính Thanh phập phồng không chừng, vui là tỷ tỷ chưa bao giờ hận ông, thậm chí còn thường thường ở trước mặt con gái nhắc tới mình, buồn là người thân gặp mặt, lại gây bất lợi cho đối phương…… Ông trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa tự trách vừa mâu thuẫn, nhất thời nói không ra lời.
Cẩm Dạ hơi hơi quay đầu, sửa về xưng hô vốn có:“Tống đại nhân, ta đi về trước.” Nay dùng một chiêu khổ tình kế này, cho dù không thể từ hôn, tốt xấu cũng làm cho ông ta áy náy càng sâu sắc, sau này nếu mình có yêu cầu gì cũng có thể dễ dàng chấp nhận hơn.
Tống Chính Thanh nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, thấy nàng đang muốn vươn tay đẩy cửa, vội vàng kêu: “Từ từ.”
Cẩm Dạ nghỉ chân, chậm đợi câu sau.
Vốn định giữ nàng lại dùng bữa tối, cân nhắc thật lâu vẫn không mở miệng được, Tống Chính Thanh lắc đầu, thấp giọng nói: “Cô yên tâm, đồ cưới cùng đội ngũ rước râu, ta sẽ thay cô làm thật hoành tráng, tuyệt không làm cô chịu thiệt, chẳng qua……” Ông muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ mới nói ra miệng: “Cha cô đến lúc đó không thể ngồi trên cao đường, nếu ông ấy nguyện ý, ta có thể an bài chỗ ngồi…… Đinh Nguyệt?”
Cửa bỗng nhiên bị dùng sức đẩy ra, khuôn mặt diễm như hoa đào kia giờ phút này chứa đựng ủy khuất, trong mắt đẹp tràn đầy nước mắt, không thể tin cùng tuyệt vọng đồng thời xuất hiện trên mặt Tống Đinh Nguyệt.
“Cha, phải gả cho Nghiêm Tử Trạm không phải con sao? Con mới là tiểu thư Tống gia mà!” Cả người nàng phát run, hô to với phụ thân.
Tống Chính Thanh thần sắc lạnh lùng: “Trở về phòng đi, chớ mất phong độ.”
“Phong độ cái gì, lễ nghi cái gì, con như thế thì có lợi ích gì!” Tống Đinh Nguyệt chật vật nâng tay lau đi nước mắt, chỉ vào Cẩm Dạ nói:“Sao cha có thể để nàng thay thế con, rõ ràng đối tượng thánh chỉ muốn tứ hôn là con, cha, cha đây là kháng chỉ……”
Ba – tiếng vang thanh thúy vang lên.
Cẩm Dạ lui sang một bên, nếu đã như vậy, nàng đành lưu lại thưởng thức màn diễn này, dù sao coi như bồi thường cho nàng.
Tống Chính Thanh lớn tiếng: “Đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ, ngươi lập tức về phòng cho ta!”
“Cha không giải thích rõ ràng cho con con sẽ không trở về.” Tống Đinh Nguyệt cắn răng, trên làn da trắng nõn là vết hồng ghê người, nàng bụm mặt đứng ở tại chỗ.
Tống Chính Thanh phiền chán thong thả đi vài bước, thoáng nhìn Cẩm Dạ, lại nói với con gái: “Nàng là tỷ tỷ của con, là con gái của bác con.”
“Vậy thì có liên quan gì đến con!” Tống Đinh Nguyệt mất lý trí, không còn hình tượng: “Người phải gả cho Nghiêm Tử Trạm là con, tiểu thư Tống gia chỉ có một mình con, một đứa con hoang tùy tiện cũng mưu toan đoạt vị trí của con……”
“Câm mồm!” Tống Chính Thanh rốt cuộc nghe không nổi, quát: “Ngươi nghĩ ta không biết ngươi ở trong phòng làm chuyện tốt gì sao, mấy năm nay ngươi thu thập bức họa của người nọ ta đều mở một con mắt nhắm một con mắt, thực gả ngươi đi qua có mà điên.”
Tống Đinh Nguyệt nhanh chóng nghe ra ý khác trong lời của phụ thân, lòng quýnh lên quỳ xuống, túm tay áo ông đau khổ cầu xin: “Cha, con là con gái của người, con gả qua đó, trái tim cũng hướng về Tống gia, chuyện cha lo lắng tuyệt đối sẽ không phát sinh.”
Cẩm Dạ nhếch mày, hóa ra là lo lắng khuỷu tay chìa ra bên ngoài, tâm tư của Tống Chính Thanh thật đúng là vô cùng kín đáo.
[khuỷu tay chìa ra bên ngoài: người một nhà nhưng lại không giúp nhau mà đi giúp người ngoài]
“Người đâu, dẫn tiểu thư đi, không có lệnh của ta không cho nàng ra khỏi phòng nửa bước.” Ông xoa mi tâm, đợi nửa khắc không thấy người hầu, mới nhớ tới lúc trước vì sợ để lộ tiếng gió đã cố ý đuổi đi xa, đang hết sức tâm phiền ý loạn lại nghe thấy một lời nói quật cường –
“Cha, nếu cha không đáp ứng con sẽ quỳ không đứng lên nữa.”
Tống Chính Thanh phất tay áo:“Vô liêm sỉ, ngươi muốn quỳ thì mặc kệ ngươi. Tô tiểu thư, ta tiễn cô ra cửa.”
Cẩm Dạ lễ phép gật đầu, quay đầu chống lại ánh mắt cực kỳ oán hận của Tống Đinh Nguyệt, âm thầm thở dài, Thủ phụ đại nhân rõ ràng đã biến nàng trở thành tình địch của người khác……