Bữa cơm này còn chưa tận hứng đã qua loa chấm dứt, Cẩm Dạ nhìn Tống Chính Thanh vội vàng đi ra, cúi đầu đưa lỗ tai tới gần tiểu thái giám nhỏ gầy cẩn thận lắng nghe, mi tâm nhíu chặt hai tròng mắt trừng trừng, hiển nhiên là cực kỳ kinh ngạc.
Trái lại là mọi người Tống gia, cũng không có phản ứng quá lớn, Thường Hỉ công công bên cạnh hoàng đế xưa nay cùng Tống gia quan hệ chặt chẽ, đầu tháng tất nhiên đều đến phủ một chuyến, ước chừng là lộ ra một ít tin tức bên trong triều đình. Đương nhiên, Thường Hỉ cũng sẽ chẳng tay không mà về.
“Thường công công, nơi này không tiện nói chuyện, không bằng đi thư phòng……”
“Rất tốt.”
Cẩm Dạ lẳng lặng nghe sau một lúc lâu, ngẩng đầu lên, vừa vặn chống lại ánh mắt hàm chứa xin lỗi của Tống Chính Thanh, nàng thức thời đứng lên nói:“Tống đại nhân, nếu ngài có chuyện quan trọng, tiểu nữ trước hết cáo từ .”
Tống Chính Thanh vuốt cằm:“Chiêu đãi không chu toàn, còn mong thứ lỗi.” Ông ta đưa người hầu tới, phân phó vài câu sau nói với cô gái trước mặt:“Mới vừa rồi ta bảo Sở Luật rời phủ làm chút chuyện quan trọng, đổi một người khác đưa Tô tiểu thư trở về.”
Cẩm Dạ mỉm cười:“Không còn cách nào.”
Tống Đinh Nguyệt rũ làn váy, hơi nghiêng đầu:“Tô tiểu thư đi thong thả.” Là ngữ điệu tiễn khách, nhưng lại không thấy có ý đứng lên, nói cách khác, đây chính là triệt để coi thường.
Cẩm Dạ hơi giận, cứ việc như thế, trên mặt vẫn như cũ là tươi cười khéo léo: “Thiếu chút nữa đã quên, ta mượn quần áo Tống tiểu thư, lần sau nếu có cơ hội đến thăm nhất định……”
“Không cần, cô ném là được.” Tống Đinh Nguyệt nhỏ giọng tức giận nói:“Ta hẳn là sẽ không mặc nữa.” Nửa câu sau nói cực nhẹ, gần như nghe không rõ ràng lắm.
Cẩm Dạ vì luyện võ mà thính lực so với người bình thường tốt hơn rất nhiều, lời nói này một chữ không lọt chui vào lỗ tai, lập tức sắc mặt lạnh vài phần, không còn lời nói xã giao nào nữa, hơi gật gật đầu liền đi ra cửa.
Ra Tống phủ ngồi lên nhuyễn kiệu, nàng quyết tâm nghĩ lại chợt thấy có chút ngoài ý muốn, Tống đại nhân thật là có chút khách khí quá phận, từ khi ở sòng bạc Tô gia phái A Sở giám thị nàng bắt đầu ông ta liền thể hiện dụng tâm, tuy nói mình cùng Tống gia thật là có chút sâu sa, nhưng vậy không đáng được coi trọng như thế.
Khẩu khí nói chuyện của ông ấy, hoặc là ánh mắt luôn bao hàm thâm ý đều làm cho nàng cảm thấy kỳ quái, hoài nghi ông ta chỉ có bề ngoài, trong lòng lại có suy nghĩ khác, nhưng mới vừa rồi quan sát một phen, không thể không thừa nhận Tống Chính Thanh đối nàng là thật xin lỗi ……
Rốt cuộc ông ta đang áy náy điều gì?
Cẩm Dạ thở dài một hơi, bàn tay trắng nõn vén mành kiệu lên, gió đêm từ từ, hiếm khi thời tiết tháng tám còn có thể râm mát như thế, vì vậy nàng quyết định tạm quên chuyện phiền toái này, nâng má theo cỗ kiệu hơi hơi lắc lư bước đi ở trong lòng không tiếng động hừ hừ hát khúc.
Dọc theo đường đi không nhìn thấy nhiều người đi đường cho lắm, có lẽ là ngày hội Trung thu, từng nhà đều tụ tập trong phòng cùng nhau ngắm trăng, Cẩm Dạ nhớ tới phụ thân cùng Sơ Tình, không khỏi hỏi:“Vài vị đại ca, có thể nhanh hơn một chút sao?”
Đầu lĩnh kiệu phu có vẻ mặt hàm hậu, nhếch miệng cười nói:“Tiểu thư nhớ nhà?”
Cẩm Dạ ngượng ngùng nói:“Ta tại ngày đoàn viên ra ngoài vốn là không đúng, trước mắt có thể sớm về bồi thường thì vô cùng tốt.” Nàng một tay ấn tóc bị gió thổi loạn, vòng vo cần cổ bủn rủn, phát giác mấy người đàn ông nâng kiệu mồ hôi như mưa, không khỏi lại thấy xấu hổ, nghĩ nghĩ mới nói:“Hay là…… hay là cứ từ từ mà đi.”
“Không có việc gì! Làm việc như chúng ta vốn cần khí lực!” Kiệu phu giành ra một tay vung lên, thét to nói:“Tiểu thư ngồi vững .”
Cẩm Dạ xê dịch thân mình, tốc độ quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, nàng mị mắt nhìn phong cảnh ven đường dần dần lui về phía sau, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, vỗ trán:“Nguy rồi, dừng kiệu dừng kiệu!”
Đã quên mua cao như ý Bát Bảo cho Sơ Tình……
Kiệu phu nghi hoặc quay đầu lại:“Tiểu thư làm sao vậy?”
Cẩm Dạ mân môi:“Có chuyện trước khi về nhà nhất định phải làm.” Nàng từ túi tiền bên hông lấy ra mấy khối bạc vụn, đưa ra ngoài thương lượng nói:“Các ngươi xem như vậy được không, trước đưa ta tới một ngõ nhỏ ở thành tây, lại đưa ta về Tô phủ, như vậy số bạc này coi như là thù lao cho các ngươi.”
Kiệu phu nhìn thấy bạc ánh mắt sáng lên, ngày thường làm trâu làm ngựa cũng không kiếm được mấy đồng tiền, trước mắt có cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, có thể nào không nắm lấy? Vì thế đều gật đầu:“Mặc tiểu thư sai bảo”.
Cửa hàng kia vẫn đơn sơ như mấy ngày trước chứng kiến, trên thềm đá rơi vãi đậu đỏ cùng ngũ cốc, bảng hiệu lem luốc dính bẩn, không thấy rõ chữ ở phía trên, chỗ duy nhất biến hóa là ván cửa đêm đó đóng chặt giờ phút này mở rộng, ánh nến chói lòa, làm cho tượng đồng tử chiêu tài bên quầy rạng rỡ sinh huy.
Người đàn ông trung niên trên dưới bốn mươi tuổi khép hờ mắt tựa vào cửa quán, một tay cầm lấy vỉ đập ruồi, chán đến chết vung cao vung thấp, dáng vẻ không giống đuổi ruồi, càng giống như quạt gió ngủ gà ngủ gật.
Cẩm Dạ chậm rãi đến gần, nhẹ giọng nói:“Đại thúc.”
Người đàn ông không phản ứng nhiều lắm, đầu dựa vào tấm ván gỗ, thậm chí truyền ra tiếng ngáy khả nghi.
Cẩm Dạ nhẫn nại đợi thật lâu, cuối cùng không nhịn được một phen đoạt vật trong tay ông ta, tiến lên thoáng dùng sức vỗ vỗ vai ông:“Đi lấy nước –”
Người đàn ông lập tức nhảy dựng lên, kinh hoảng:“Đi, đi lấy nước?! Bà nó, bà nó, mau xuống lầu!” Ông ta vừa kêu vừa chạy, không nghĩ tới lại bị vấp chân, ngả chổng vó.
Cẩm Dạ nhanh chóng đi lên dìu ông, thấy bộ dáng ông ta há miệng vẻ mặt hoảng sợ, không khỏi xì cười ra tiếng.
Người đàn ông kinh hồn chưa định, sau một lúc lâu mới ý thức được bị lừa, tức giận tránh khỏi tay đối phương:“Một cô nương, êm đẹp vì sao phải nói dối gạt người?” Tập trung nhìn vào, lại thấy người tới thật là quen mặt, giật mình nói:“Là cô à.”
Cẩm Dạ mân miệng cười:“Đại thúc, ta đến mua một ít điểm tâm về phủ.”
Người đàn ông đắc ý dào dạt nhếch mày:“Ta biết mà, cô hưởng qua một lần không quên được phải không? Chỗ ta là cửa hàng bánh ngọt ngon nhất tốt nhất toàn bộ kinh thành, đốt đèn lồng cũng khó tìm……” Ông ta thao thao bất tuyệt, ca ngợi cuồn cuộn không dứt.
Cẩm Dạ cũng không ngắt lời, ngẫu nhiên nhỏ giọng hòa cùng:“Là ăn rất ngon.” Chẳng qua hơi ngọt, hơi ngấy, đương nhiên, những lời này tạm thời oán thầm.
“Mua bao nhiêu?” Người đàn ông mở giấy dầu ra, tùy tay cầm lấy đũa gỗ.
Cẩm Dạ nghiêng đầu, tầm mắt chuyển qua hộp gỗ bên trong tràn đầy cao như ý Bát Bảo, trù trừ nói:“Không bằng lấy năm……”
Người đàn ông vui vẻ ra mặt:“Năm cân?”
Năm cân hai mới đúng.
“……” Cẩm Dạ gian nan gật đầu.
Người đàn ông xoay người bắt đầu lưu loát đóng gói, bán được một vố lớn, không khỏi vui vẻ hầm hừ:“Lão phúc gia thích bánh ngọt, hương vị nồng nàn, một ngụm cắn xuống ngọt tư tư, yêu vào trong tâm khảm –”
Cẩm Dạ bị vui sướng không chút nào che dấu của ông ta cuốn hút, khóe miệng rớt ra độ cong nhợt nhạt, có nhiều người đơn giản giống như giấy trắng, mặc dù là chút việc nhỏ người thường coi như lông gà vỏ tỏi, cũng có thể vui cả buổi sáng. Tại một khắc này, nàng tự đáy lòng hâm mộ cuộc sống như vậy, nếu không tới kinh thành, có lẽ nàng cũng vĩnh viễn trải qua cuộc sống như thế, chỉ tiếc……
“Cô nương, được rồi.” Người đàn ông nháy mắt mấy cái:“Tặng thêm cho cô mấy khối cao hoàng kim.”
Cẩm Dạ đang cầm giấy dầu nặng trịch, mỉm cười:“Đa tạ, lần sau ta sẽ đến nữa.”
Người đàn ông cầm điểm tâm trong tay nhét vào miệng, mồm to ăn :“Ngô ngô, cô nhất định phải đến đấy, con gái của ta tháng sau xuất giá, đến lúc đó nhớ đến uống rượu mừng.” Ông ta đi theo phía sau nàng, nhiệt tình nói:“Ta đưa cô ra đầu ngõ.”
“Xa phu của ta ngay tại cuối hẻm, tự ta đi qua là được rồi.” Cẩm Dạ lời nói dịu dàng cự tuyệt.
Người đàn ông cười hắc hắc:“Nếu là như thế, ta đây……” Còn chưa nói xong, sắc mặt đột nhiên đại biến, ông ta một phen giữ chặt tay áo cô gái, vô cùng lo lắng đi vào trong điếm.
Cẩm Dạ không rõ:“Đại thúc, làm sao vậy?”
Người đàn ông vòng người nàng lại, mặt hướng tới quầy, lo lắng nói:“Cô nương, kính nhờ cô một việc.”
Cẩm Dạ đang muốn trả lời lại thấy hắn lẻn vào dưới chiếc bàn thấp góc phòng, kinh ngạc nói:“Đại thúc, ông làm gì?”
“Ta phải lên lầu ta phải lên lầu.” Người đàn ông nhỏ giọng thì thào, ‘xoát’ đứng lên, đầu lại đụng phải chân bàn, ông ta đau kêu ai ai, còn không quên chạy về hướng thang lầu.
Cẩm Dạ trợn mắt há hốc mồm, đứng ở tại chỗ đã quên bước tiếp theo nên làm cái gì.
Người đàn ông từ chỗ rẽ thang lầu âm u nhô đầu ra:“Cô nương, nhớ kỹ, cô là cháu gái của ta, ta cùng vợ về quê, bí phương đã mang đi, cửa hàng chuyển giao qua tay cô.” Ông ta một hơi nói xong, nhanh chóng biến mất, lưu lại vài tiếng vọng cuối cùng trong không khí:“Đại ân đại đức, suốt đời khó quên!”
Cẩm Dạ là người thông minh ra sao, từ lời nói của ông ta đã đoán ra manh mối. Chẳng qua khi rõ ràng, sau lưng không hiểu tại sao cảm thấy hàn ý, dùng cách nào cũng không thể bình tĩnh trở lại.