Giọng nói đàn ông quen thuộc khuấy động trái tim cô, nhịp tim Lâm Thanh Mai bắt đầu tăng nhanh, giọng cô hơi run lên: “Sao tôi lại ở đây?”
Lần trước khi bị ốm cô đã ở phòng ngủ này, bây giờ xem ra đây là nhà Lập Gia Khiêm, trước kia cô còn đoán là biệt thự của ŧıểυ thư nhà giàu nào đó…
Lập Gia Khiêm đứng lên từ ghế sofa, anh mặc bộ vest bảnh bao bước tới trước mặt cô, điều chỉnh ánh đèn đang chiếu trên mặt cô tối xuống, đường nét khuôn mặt lạnh lùng hoàn hảo khiến người khác động lòng.
Đôi mắt đen lạnh lùng của anh giống như vực thẳm, lúc này đang nhìn cô, môi mỏng khẽ mở: “Lâm Thanh Mai, tối qua đã xảy ra chuyện gì? Tốt nhất cô hãy thành thật khai báo, đừng để tôi cho người đi điều tra!”
Tối qua nếu anh không tới kịp thời thì anh có thể khẳng định Lâm Thanh Mai đã bị cha già háo sắc đó dụ lên giường lâu rồi.
Sáng sớm nay trợ lý Đỗ gọi điện cho anh, nói rằng hai người đàn ông đó đã thú nhận kẻ giật dây phía sau.
Đỗ Tuấn điều tra tên đối phương và nói với Lập Gia Khiêm người đó là tổng giám đốc của một xí nghiệp.
Lâm Thanh Mai nhìn vào đôi mắt đen của anh, cảm thấy trong đầu vẫn còn hơi say mà cô lại chưa ăn sáng nên thấy hơi buồn nôn.
Giọng điệu cô mang theo chút cầu xin: “Tôi có thể ăn chút gì trước không?”
Lập Gia Khiêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Rửa mặt xong thì xuống lầu ăn sáng.”.
||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Thấy anh ra khỏi phòng ngủ và đóng cửa lại, trái tim đang siết chặt của Lâm Thanh Mai cuối cùng cũng được thả lỏng, cô vén chăn ra, vừa nhìn xuống đã hét lên…
Lập Gia Khiêm đang xuống lầu bỗng dừng bước, anh đã đoán được lý do vì sao cô hét lên, môi anh khẽ cong lên: “Đồ ngốc.”
Lâm Thanh Mai ở trong phòng ngủ đỏ mặt ôm quần áo chạy vào phòng tắm, sau khi đóng cửa lại cô nhìn xung quanh, chắc chắn cửa sổ đã đóng chặt thì mới yên tâm, bắt đầu mặc quần áo.
Vừa nãy đối mặt với Lập Gia Khiêm, cô rất căng thẳng, vừa mặc quần áo cô vừa lẩm bẩm: “Khuôn mặt của anh ấy đúng là quá mê hoặc lòng người…” hại cô chỉ lo lén nhìn anh, trên người không mặc quần áo cũng không phát hiện!
Cô thực sự choáng váng!
Khi Lâm Thanh Mai xuống lầu, Lập Gia Khiêm đã ngồi ở ghế đối diện cô, cắt miếng thịt hun khói một cách tôn quý và nhã nhặn, ăn không phát ra tiếng động như quý tộc.
Lâm Thanh Mai ngồi xuống, Lập Gia Khiêm đưa mắt ra hiệu cho quản gia, quản gia khom người mỉm cười đi ra khỏi phòng ăn sang trọng.
“Lâm Thanh Mai, tối qua đã xảy ra chuyện gì?” Anh tiếp tục ăn nhưng vẫn bình tĩnh liếc nhìn cô.
Sắc mặt Lâm Thanh Mai không tốt, cô nói: “Tối qua tôi về nhà thì nhận được thông báo tăng ca từ nhà thiết kế chính của chúng tôi là cô Hồng. Cô ấy nói cô ấy và hai nhà thiết kế khác đang đàm phán kinh doanh với khách hàng và nhờ tôi qua giúp… Đến đó tôi mới biết cái gọi là giúp chính là uống rượu cùng. Tôi và hai nhà thiết kế nữ khác uống rất nhiều, sau đó tôi cũng không biết là ai đã đưa cho tôi một ly, uống vào không bao lâu thì say bí tỉ, chẳng mấy chốc tôi đã chìm vào giấc ngủ… Đến khi tỉnh lại thì đã thấy anh rồi.”
Bây giờ Lâm Thanh Mai kể lại mà vẫn thấy sợ, cô nhớ Tạ Lan Lan từng nhắc nhở cô rằng Hồng Hoa đang đàm phán một đơn hàng thiết kế, nhưng đối phương lại là một kẻ háo sắc, rất có thể Hồng Hoa sẽ gọi các cô đi uống rượu thay.
Không ngờ thật sự là vậy!
Đôi mắt đen thẳm như vực sâu của Lập Gia Khiêm nhìn vào cô, trong giọng nói có sự trách cứ không che giấu được: “Lâm Thanh Mai, cô có ngốc không? Trong tình huống này mà cô không biết từ chối rồi về thẳng nhà à?”
Lâm Thanh Mai thở dài giải thích: “Tôi cũng muốn! Nhưng Hồng Hoa là một trong những nhà thiết kế chính của bộ phận chúng tôi, cô ấy cũng được coi như một nửa lãnh đa͙σ của tôi! Tối qua hai nhà thiết kế nữ khác cũng uống, tôi không đành lòng nên đã ở lại uống cùng họ…”
“Ngu ngốc hết mức!” Anh kết luận ngắn gọn, thậm chí còn không thèm nhìn cô, lạnh mặt tiếp tục ăn sáng.
Cô vốn còn định giải thích với anh nhưng đột nhiên nghĩ lại cảm thấy Lập Gia Khiêm nói cũng đúng.
Sao tối qua cô không biết từ chối?!
Cô hoàn toàn có thể kiếm cớ để không đến, chẳng hạn như nói bị ốm, không khoẻ, hoặc giả vờ đã ngủ không nhận được điện thoại của Hồng Hoa…
Lâm Thanh Mai cảm thấy vì không có kinh nghiệm nên cô không biết phải ứng xử những vấn đề này thế nào.
Lần trước ở công ty cũ, ông chủ của cô Trương Bân là người đi du học về, anh ấy không thích những mánh khoé ở trong nước nên những đơn hàng thiết kế anh ấy nhận đều rất thuần tuý, nếu gặp phải khách hàng yêu cầu đi uống rượu thì Trương Bân sẽ không nhận đơn hàng.
Trường hợp như tối qua, đúng là lần đầu Lâm Thanh Mai gặp.
Suy cho cùng thì Lâm Thanh Mai không muốn làm mất lòng Hồng Hoa, dù sao Hồng Hoa đã làm ở công ty mười năm, được coi là nhân viên cũ.
Hơn nữa Lâm Thanh Mai nghĩ dù thế nào Hồng Hoa cũng là nhà thiết kế chính, cho dù cô đến phòng bao hộp đêm kiểu đó thì Hồng Hoa cũng nên bảo vệ cô và hai nhà thiết kế nữ kia.
Nhưng không ngờ khi cô nhận ra có điều gì đó không ổn thì đã quá muộn…
Lâm Thanh Mai đang suy nghĩ, có phải ly rượu tối qua cô uống có vấn đề gì không?
Năm phút sau, khi Lập Gia Khiêm lại ngước lên nhìn cô thì anh đã ăn sáng xong.
Anh cầm khăn ăn có hoa văn tinh xảo lên lau miệng, thấy Lâm Thanh Mai đang cúi đầu ăn cơm một cách lơ đãng.
Lập Gia Khiêm khẽ thở dài, giọng cũng dịu đi một chút: “Bình thường bộ phận thiết kế do Lý Trường Lâm quản lý, Hồng Hoa đàm phán kinh doanh kiểu này thật sự đã làm ảnh hưởng đến hình tượng của Lập Thị! Tôi sẽ để Lý Trường Lâm xử lý chuyện này. Tôi quản lý cả một công ty lớn, không thể bao quát hết những chuyện nhỏ nhặt được. Khi tôi không thể ra mặt xử lý kịp thời thì tự cô phải cẩn thận trong mọi việc! Sau này nếu còn gặp chuyện như vậy thì dù đối phương là ai cũng phải thẳng thừng từ chối, biết chưa?”
Lời nói của anh khiến lòng Lâm Thanh Mai ấm áp vô cùng, cô còn có chút cảm động…
Thậm chí cô còn cho rằng đây là cách Lập Gia Khiêm quan tâm mình.
Lâm Thanh Mai vui vẻ, cô không biết mình đang vui vì điều gì, cô chỉ biết khi cô nói ba chữ “tôi biết rồi”, ngay cả bản thân cô cũng nghe ra một chút ý nũng nịu.
Mà Lập Gia Khiêm ở đối diện cô đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, khi đi ngang qua cô thì bình tĩnh bỏ lại một câu: “Ăn xong thì ra ngoài đi.”
“Ừm…” Hai má Lâm Thanh Mai hơi nóng lên, cô nói như mèo kêu.
Sự ngoan ngoãn của cô lúc này khiến ánh mắt Lập Gia Khiêm hiện lên vẻ hài lòng.
Mười phút sau, Lâm Thanh Mai ngồi trên chiếc Maybach của anh.
Ra khỏi biệt thự được hai mươi phút thì dừng lại chờ đèn đỏ.
Lập Gia Khiêm nghiêng người nhìn cô, giọng điệu của anh vẫn là kiểu ra lệnh hàng ngày: “Hôm nay tan làm cô về thu dọn hành lý, tôi sẽ cử tài xế đi đón cô, ba tháng tới cô ở cùng tôi.”
Lâm Thanh Mai cực kỳ ngạc nhiên, cô nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, ba tháng cũng được coi là sống chung đấy!
“Không nên thì hơn, không thích hợp…” Mặc dù cô từ chối không trực tiếp lắm nhưng giọng điệu lại đủ chứng minh cô không muốn.
“Lâm Thanh Mai, đừng tưởng tôi khách sáo với cô một chút thì cô có thể nói điều kiện với tôi. Chuyện này không cần thương lượng, tối nay cô chuyển tới đây! Tôi lười phải thường xuyên nhắn tin cho cô, sau này cô ở cùng tôi, chúng ta gặp mặt cũng tiện hơn.” Anh quay người lại cầm vô lăng, một lúc sau thì đen xanh, xe tiếp tục đi về phía trước.
Anh đã nói rất rõ ràng, trong lúc nhất thời Lâm Thanh Mai không biết nên nói gì.
Nhưng sau cuộc trò chuyện trong bữa sáng ở biệt thự hôm nay, cô thừa nhận cảm giác trong lòng cô dành cho anh đã hơi thay đổi.
Mặc dù cô vẫn không muốn làm người tình ngầm của anh, nhưng cô có lý do để thuyết phục bản thân… Nếu không phản kháng được thì chỉ có thể đồng ý.
Lâm Thanh Mai cảm nhận được tâm lý mình thay đổi, trong lòng đột nhiên trở nên thấp thỏm, sao cô lại rơi vào bước đường này?
Cô hít sâu một hơi nhìn Lập Gia Khiêm, nói rất dõng dạc: “Không được! Tôi không thể đến ở cùng anh! Tôi vẫn chưa ly hôn!”