Cúp điện thoại, Lục Thời Duyên đẩy Trình Triệt đang nằm ngủ ngang ngược vào trong. Trong căn phòng chỉ còn lại một chiếc giường lớn, anh thật sự không cần phải làm bộ làm tịch đi xây một cái phòng khác để ngủ riêng.
Nửa đêm, Trình Triệt vô cùng khát nước, mò mẫm tìm nước uống. Lục Thời Duyên biết cô sẽ khát, trước khi ngủ đã đặt một cốc nước lên đầu giường phía bên cô ấy.
Trình Triệt cầm cốc nước uống một hơi cạn sạch, tiếp tục ngủ. Trong cơn mơ màng, cô cảm giác quần áo bó sát trên người được cởi ra, . có ai đó đang liếʍ láp ngực mình. Làn da trắng mịn lạnh lẽo uốn lượn từ ngực hướng xuống phía dưới, liếʍ theo vòng tròn ở rốn.
Đây là mộng xuân sao? Cô thậm chí còn cảm nhận được mấy cọng râu nhỏ trên cằm của người đàn ông, có chút ngứa ngáy.
Đầu lưỡi kéo thẳng một đường xuống phía dưới, vòng qua cái bụng nhỏ của cô, đến vùng mật hoa giữa hai chân. Trình triệt kẹp chặt hai chân, bị người đó nhẹ nhàng tách ra. Hắn tách “ cánh bướm” của cô ra , tìm được chiếc “hạt” nhỏ ở đỉnh , dùng sức bóp nhẹ lên. Từng đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt làm Trình Triệt run rẩy như bị điện giật, sau đó, đầu lưỡi của hắn lập tức đi vào.
A... thật là một giấc mơ háo sắc.
Trình Triệt khó nhịn được muốn khép hai chân lại, lại bị anh giữ chặt giơ cao chân lên, cả thân dưới hoàn toàn rộng mở hào phóng, mặc anh tha hồ làm càn. Nhiệt độ ở đầu lưỡi anh đã giảm đi một chút, nhẹ nhàng tận hưởng mật hoa của cô, du͙© vọиɠ của Trình Triệt được khơi dậy bởi một cảm giác mà trước đây cô chưa từng có.
Trong bóng đêm, Trình Triệt cố gắng mở to mắt, trong phòng đen nhánh một mảnh, chẳng nhìn thấy nổi thứ gì. Cảm giác cô tỉnh giấc, người nọ phủ lên thân thể của cô, ở bên tai mê hoặc mà nói: “Em lại nằm mơ sao.”
Là giọng của Lục Thời Duyên. Trình Triệt thấy hơi yên tâm, chắc chắn là mình nằm mơ. Lục Thời Duyên cao cao tại thượng như thế làm sao có thể ở dưới ”vườn hoa” mà hút mật ngọt của cô.
Chính mình thật là quá xấu xa, đến nằm mơ cũng không buông tha hắn. Cô vừa nghĩ ngợi vừa dang hai chân kẹp lấy eo anh, ngón chân vuốt ve lưng anh. Đã là mơ rồi thì đương nhiên là thích làm gì làm.
“ Biết anh là ai sao?” Lục Thời Duyên cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa của cô, tay tùy ý chơi đùa, xoa nắn ngực cô thành đủ thứ hình dạng, phần thịt từ các khe hở ngón tay anh tràn ra, hai nhũ hoa mềm mại đỏ lên như hai nụ hoa đào nhỏ.
“Ưm...anh Lục...” Bóng tối và rượu càng khuếch đại sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của các giác quan, Trình Triệt bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức mật huyệt ở hạ thân chảy ra từng dòng ấm nóng, cô nói bằng giọng mượt mà, “Anh Lục, chạm vào em đi.”
Cô cầm lấy tay Lục Thời Duyên từ khuôn mặt mình kéo thẳng một đường chạm vào cái huyệt nhỏ, mở ra. Cả bàn tay Lục Thời Duyên đều quấn lấy cái “miệng” nhỏ nhắn của cô, sờ đến mức cả tay đều ướt đẫm.
“Bảo bối à, sao lại ướt đến như thế này rồi?” Lục Thời Duyên cười nhạo.
Trình Triệt càng chắc nịch đây là một giấc mơ. Lục Thời Duyên lạnh nhạt với cô như vậy, sao có thể gọi cô là Bảo bối được chứ???
Cô to gan uốn éo mông mình vươn tay nắm lấy tay anh, Lục Thời Duyên hiểu ý, đem một ngón tay đưa vào. Sự trống rỗng trong cơ thể được xoa dịu đi chút ít, nhưng vẫn không đủ. Chiếc huyệt nhỏ co rút lại, cô thở hổn hển nói “ Em không muốn cái này”.
Ngón tay Lục Thời Duyên cong lại, đi tìm kiếm điểm mẫn cảm của cô. Trình Triệt duỗi tay nắm lấy vật thể sớm đã cứng rắn của anh “ Ưm...muốn cái này”.
Lục Thời Duyên còn cố ý trêu chọc cô "Đây là cái gì?"
Trình Triệt cắn môi, “ Là một khúc thịt”.
“ Muốn nó làm cái gì ?”
Trong mơ Trình Triệt không thấy xấu hổ chút nào, cô nâng eo lên đong đưa, tận hưởng ngón tay anh lưu lại trong cơ thể mình, “ Muốn vật cứng đó của anh đâm mạnh vào, đâm hỏng luôn có được không?”
Khả năng chịu đựng của Lục Thời Duyên đã lên tới đỉnh điểm. Giọng nói của cô trong sáng và mềm mại. nghe được những lời lẳng lơ của cô, anh nắm chặt lấy vòng eo thon thả ấy, dùng hết sức mình tiến vào, anh thẳng lưng lên, tham lam chặn lấy dòng nước đang chảy ra từ cái huyệt nhỏ của cô. Ham muốn được khơi dậy, như lửa lớn cháy lan ra cả thảo nguyên, thiêu đốt toàn bộ lý trí của anh.
“ Ưm ưm ... lớn quá...aa” Đột nhiên được lấp đầy, Trình Triệt rêи ɾỉ thành tiếng, sự va chạm thô bạo đó khiến cô không thể ổn định được thân thể, suýt chút nữa đập vào đầu giường. Lục Thời Duyên dùng sức giữ chặt eo cô như muốn đem cả túi trứng của mình nhét vào cái huyệt nhỏ đó.
Anh đâm vào mạnh mẽ kịch liệt, mật hoa trào ra càng lúc càng nhiều, từ nơi hai người giao hợp chảy xuống dưới, thấm ướt khăn trải giường. Kích cỡ của anh quá lớn, Trình Triệt chẳng thấy đau đớn, chỉ muốn được “ăn” nhiều hơn nữa.
Tấm vách sâu bên trong khít khao trơn trượt bao lấy Lục Thời Duyên, co rút khiến cho eo anh trở nên tê dại. Anh không nhịn được nâng mông Trình Triệt lên, nhún vai, đâm thẳng vào sâu bên trong, đỉnh dươиɠ ѵậŧ của anh đụng phải một “tường thành” cứng ngắc. Da thịt như nứt ra một cái khe nhỏ, ngậm lấy đầu dươиɠ ѵậŧ to lớn.
Trình Triệt hét lên, hai bầu ngực trắng như tuyết dao động run rẩy. kɧoáı ©ảʍ của vật to lớn đó mang lại khiến cô sợ hãi chính mình sa vào phóng đãng.
Là mơ, là mơ thôi, không phải sợ.
“ A...sâu quá aaa..ưm..” Trình Triệt mê đắm trong cơn mơ, Lục Thời Duyên ở bên tai cô thở hổn hển, “ Bảo bối, thoải mái không?”
Giấc mơ này quá kinh khủng.
Trình Triệt quay đầu cắn vành tai anh, “A… nhanh hơn chút nữa …” Lục Thời Duyên thấy nàng không kháng cự, thả lỏng tay chân, nhiều lần đều chạm đến đỉnh sâu nhất, dịch huyệt của cô tràn đầy. Hai tay cô cào cấu vào tấm lưng trần của anh lên hai vệt máu. ở hắn trần trụi phía sau lưng loạn trảo, thẳng trảo ra lưỡng đa͙σ vết máu.
Lục Thời Duyên chẳng hề cảm thấy đau đớn gì ở lưng, ngược lại là bị cô hút đến mức vật cứng sưng to. Anh hô hấp càng ngày càng trầm đục, “Bảo bối, em chặt quá.”
Đột nhiên anh chạm sâu đến đỉnh, Trình Triệt gấp gáp co rút lại hoa huyệt, hai chân không ngừng run lên, “Ưm… ở đó… ở đó…” Lục Thời Duyên ân cần lắng nghe “Hả?”
Trình Triệt bị giọng mũi gợi cảm đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngoan ngoãn trả lời:” Chính là chỗ đỏ.... được lên đỉnh thật thoải mái...”
Lục Thời Duyên rời khỏi một chút rồi từ từ tiến vào, “ Ở đây sao?”
“Vào thêm chút nữa...” Trình Triệt nhắm chặt mắt ngân nga “Aaaa!”
Lục Thời Duyên véo cái eo mảnh khảnh rồi nâng cao hông cô lên, liên tục ra vào va chạm vào điểm đó, Trình Triệt vặn vẹo eo và chủ động đón tiếp anh, vừa thuần khiết vừa phóng khoáng, khiến anh như muốn chết trên người cô vậy.
"Triệt Triệt bị anh Lục làʍ t̠ìиɦ đến chết rồi..." Cao trào tiến đến, kɧoáı ©ảʍ tột cùng chạy khắp cơ thể, Trình Triệt lắc đầu và khóc thét lên, khóe miệng ứa nước miếng.
“Lẳng lơ như vậy, em học ở đâu?” Lục Thời Duyên đem chân cô đẩy lên đến trước ngực, thuận tiện cử động phần thân dưới.
Sự đóng mở trước mặt khiến Trình Triệt không thể làm gì khác ngoài chấp nhận, dưới huyệt nhỏ mật hoa tràn đầy còn phát ra tiếng chảy, từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ khiến Trình Triệt như muốn ngất lịm đi. Lục Thời Duyên cũng có ý định muốn xuất tinh, anh rút vật cứng của mình ra và phát tiết hết lên bụng dưới của cô.