Lục Thời Duyên cảm giác được cô đang co bóp, thấp giọng cười nhạo cô, "Anh mới đâm vào thôi mà."
Hai chân Trình Triệt run lên, như muốn quấn lấy hông anh nhưng lại không thể. Cô mím chặt đôi môi đỏ mọng, mái tóc cột đuôi ngựa và vẻ mặt bối rối mê muội của cô ngay lúc này, càng khiến cho Lục Thời Duyên tự nhiên sản sinh ra một cảm giác anh phạm trọng tội.
Anh đưa tay che mắt Trình Triệt lại. Đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào ŧıểυ huyệt hồng hào đang nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ to lớn của anh.
Một cái miệng nhỏ như vậy, sao có thể nuốt hết được thứ đó cơ chứ? Cô khít chặt đến mức khiến cho anh như muốn phát điên lên.
Trình Triệt vòng tay qua ôm lấy lưng anh, uốn cong đôi chân thon thả quấn lấy hông của anh từ hai bên.
Cô gỡ tay anh ra, vặn cái eo mềm mại dẻo dai của mình, âu yếm nhìn anh, "Để em tự di chuyển."
Lục Thời Duyên phát điên lên rồi. Sự tự chủ của Lục Thời Duyên cuối cùng cũng bị thủ đoạn phóng túng của cô phá vỡ, anh sờ nắn cặp mông nhỏ nhắn của Trình Triệt, "Đừng vội,cứ từ từ là được."
Cúi người rồi nâng hai chân của Trình Triệt lên vai, anh hạ thấp hông rồi đâm sâu dươиɠ ѵậŧ cương cứng vào thông đa͙σ chật hẹp, bên trong mềm mại và ấm áp như những cánh hoa xếp thành từng lớp. Trình Triệt cảm thấy hơi đau, nhưng kɧoáı ©ảʍ thích thú nhiều hơn. Cô ngậm lấy ngón tay, ngẩng đầu nhìn người nằm trên người mình.
Lục Thời Duyên dần dần tăng tốc độ, Trình Triệt mυ"ŧ ngón tay rất sạch sẽ và ngon lành, cô hơi nâng eo đón nhận, nước càng ngày càng nhiều. Lục Thời Duyên giữ lấy eo của cô, động tác của anh càng ngày càng nhanh và sâu, nó như muốn đâm xuyên vào trong người cô.
"Ưm ... sâu quá ... a ... coskhi nào đâm hỏng không ..."
“Không hỏng được đâu,đυ. thế này em chịu được mà.” Lục Thời Duyên thở hổn hển lấy ngón tay từ trong miệng cô ra, rồi đưa vào trong miệng của chính mình.
Ngón tay bị anh cắn nhẹ. Trình Triệt khẽ rêи ɾỉ, uốn cong ngón tay, đùa giỡn với lưỡi của anh, "Hừ ... vị gì vậy?"
“Sao.” Lục Thời Duyên nói,dâm đến chỗ sâu nhất, đâm mạnh nhất.
"Nhẹ ... nhẹ chút ... ư ..."
Tốc độ nhaaos của Lục Thời Duyên càng ngày càng nhanh, kɧoáı ©ảʍ cũng tăng lên theo cấp số nhân, Trình Triệt hét lên, “Không!” Nhưng cơ thể không ngừng phối hợp với động tác của Lục Thời Duyên, để anh có thể mang lại cho cô nhiều kɧoáı ©ảʍ nhất có thể.
Rèm cửa sổ màu trắng treo trước cửa sổ kính trong suốt, che từ trần đến sàn trong phòng khách, khiến cho cảnh vật bên ngoài mờ ảo.
Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng va chạm của da thịt và tiếng thở hổn hển của hai người bọn họ, cùng mùi vị gợi tình. Cô đã trút bỏ hết sự xấu hổ của mình, cô cảm thấy rằng cô chưa bao giờ hợp với Lục Thời Duyên như lúc này. Sự liên kết về khoảng cách đi thẳng đến tận trái tim cô. Cô thoáng nghĩ, có lẽ đây cũng là lúc hai tâm hồn gần gũi nhất, tìm được sự cộng hưởng một cách nguyên sơ nhất.
Cảm thấy cô đang mất tập trung, Lục Thời Duyên đâm mạnh vào một cái nhắc nhở, "Tập trung đi nào."
Trình Triệt hơi sững sờ khó hiểu hỏi: "Ừm ... làm gì cơ?"
Lục Thời Duyên cắn khẽ vào vành tai của cô, "làʍ t̠ìиɦ."
Trước khi anh ta nói hết câu, Trình Triệt đã thở hổn hển, giọng của cô nghẹn ngào.
"Bụng em căng quá... ưm ..."
dươиɠ ѵậŧ ấm nóng trong cơ thể cô cọ sát đến từng nơi một, tỉ mị cọ sát vào phần thịt mỏng manh bên trong, đến tận chỗ sâu nhất nó vẫn không chịu dừng lại, nó vẫn tiếp tục cọ sát, buộc lỗ tử ©υиɠ nhỏ nhắn của cô phải nở ra cho nó, và khi nó đâm vào được, nó cũng không chịu dừng lại.
"Đừng vào sâu như vậy ..." Cô kêu lên, "Sẽ có thai mất ... Anh Lục ..."
Cảm giác sung sướиɠ mãnh liệt khiến cô sợ hãi.
Lục Thời Duyên đặt hai tay lên ngực cô, động tác nhấp càng thêm thô bạo hơn,mỗi lần đâm vào lại đâm vào sâu nhất có thể.
“Em gọi anh là gì vậy?” Lục Thời Duyên vừa xoa bóp ngực cô vừa hỏi.
“Chồng, chồng, đừng sâu như vậy… Em sợ sẽ có thai…”phái bên dưới của Trình Triệt đã ướt đẫm rồi, dâm thủy không ngừng chảy, chảy xuống cả ghế sofa.
“Nhưng cái miệng nhỏ nhắn phía dưới kia của em cứ không chịu buông anh ra.” Lục Thời Duyên đυ. cô đầy mãnh liệt, nhấc tay cô lên để cô sờ vào nơi hai người giao nhau, “Nhìn xem, đây đều là nước của em đó.”
Anh cúi người hôn lên má cô, "Nói cho chồng biết, làʍ t̠ìиɦ có sướиɠ không?"
Trình Triệt nghẹn ngào, "sướиɠ ...sướиɠ lắm..." Cô dùng hai chân quặp chặt lấy hông anh, bất giác rêи ɾỉ, "Chồng ơi to quá ... sâu quá ... Trình Triệt như sắp bị anh đυ. chết mất vậy ... "
Lục Thời Duyên nhìn chằm chằm hai má ửng hồng mê người của cô, thở nặng nề nói: "Con đĩ."
"Em không phải ... em không phải là một con đĩ ..." Trình Triệt rêи ɾỉ đầy uất ức, lấy chân quấn anh chặt hơn nữa.
Lý trí của Lục Thời Duyên đã hoàn toàn bị thiêu đốt, anh giờ chỉ muốn đυ. người phụ nữ nằm bên dưới anh đến chết thì thôi. “Không phải đĩ mà lại bóp chặt như này sao?” Hắn dùng lực đâm sâu hơn vào, “Nó như sắp cắn đứt của anh rồi.”
Trình Triệt lắc mông của mình, phần eo mềm mại, thuận theo từng cú nhấp thô bạo của anh.
Lục Thời Duyên bế cô lên, đặt cô ngồi lên chân anh , hai người đổi tư thế, cô ngồi lên trên người anh, cưỡi anh.
"Ừm ..." Cô dựa vào ngực anh, thân thể mềm mại, đôi mắt khép hờ, thuần khiết mà quyến rũ. Cô nâng ngực của mình lên, đưa đến miệng của Lục Thời Duyên. "Anh Lục, anh có muốn em cho anh ăn không?"
Lục Thời Duyên nâng cơ thể thanh tú của cô lên, ánh mắt anh tối sầm lại, rồi anh vùi mặt vào bộ ngực trắng sữa mềm mại của cô, liếʍ mυ"ŧ chúng. Phần eo của Trình Triệt uốn thành một đường cong đầy duyên dáng,hai phần lõm ngay eo nhìn rất quyến rũ.Cô cưỡi trên dươиɠ ѵậŧ nóng hổi của anh, nâng hông lên xuống, ngồi xuống xoay tới xoay lui, nhẹ nhàng như một con mèo con.
"A ... a ... a ... ưm ...to quá..." Cô hưởng thụ vô cùng, dâm thủy chảy ra nhầy nhụa. Cô lấy ngón tay quyệt lấy đâm thủy của chính mình và đưa nó vào miệng.
Lục Thời Duyên đưa tay ra, "Ai cho phép em cướp của anh?"
Nói xong anh đưa ngón tay cô vào miệng mình và liếʍ láp một cách đầy da^ʍ đãиɠ.
Trình Triệt dùng lực nhún, Lục Thời Duyên thỉnh thoảng cũng sẽ dùng lực đẩy ngược lại cô, khiến cho dươиɠ ѵậŧ cương cứng đâm sâu vào bên trong cô hơn. Anh đẩy vào trong cô, và cô rêи ɾỉ đầy quyến rũ, "Uuuuu ... em sẽ bị đυ. chết mất..."
Rốt cuộc, vì thể lực có hạn, Trình Triệt tự nhấp một hồi, lắc hông loạn xạ rồi cũng không còn sức lực nữa.
Lục Thời Duyên mỉm cười, giữa lấy eo cô và đẩy mạnh dươиɠ ѵậŧ của anh ra vào trong âm đa͙σ nhỏ nhắn chật hẹp của cô, mỗi lần rút ra đều có phần thịt mềm hồng hồng ôm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ anh. Khi đâm vào lại phải thật cứng thì mới dâm vào lại được.
Trình Triệt rũ người nằm trong vòng tay anh, dùng móng tay vẽ sờ mó người anh, miệng thì rêи ɾỉ. "Ư! Ưm ... a ... a ..."
Đột nhiên, hơi thở của cô trở nên gấp gáp, tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào, thân dưới co thắt một cách đều đặn.
Biết được đây là sắp tới cao trào, Lục Thời Duyên đâm sâu vào trong cô không thương tiếc, ngực cô rung lên theo từng cú nhấp của anh, Trình Triệt mím môi che ngực, rêи ɾỉ nức nở nói: "Ư ư ư ư…. sắp chết ... nhẹ ... nhẹ ... ư!"
Đỉnh điểm của sự kɧoáı ©ảʍ truyền đến, rình Triệt há to miệng, cô không phát ra âm thanh nào,có vẻ như cô sướиɠ đến không kêu được thành tiếng. Những ngón chân hồng hào của cô bất giác cong lên, và nước bọt từ khóe miệng cô chảy xuống.
Lục Thời Duyên lấy lưỡi liếʍ mυ"ŧ, cô đã mất đi ý thức, rất ngoan ngoãn thuận theo anh. Anh liếʍ bờ môi sáng căng mọng của cô và hôn lên mắt cô. Động tác nhấp hông của anh vẫn chưa ngừng lại.
Đầu cô như có pháo hoa nổ tung bên trong, chỉ còn có khoái cực độ, nó cuốn lấy cô như sóng biển.
Vách trong âm đa͙σ mềm mại và nóng bỏng quấn chặt lấy anh. Lục Thời Duyên vỗ mông cô một cái, "Thả lỏng ra đi."
Cô bĩu môi, dang tay ra ôm anh, "Em muốn anh ôm."