Giang Nhã mỗi ngày đều đến tìm Lục Thời Duyên. Cô ta không nhắc đến những lời đã nói với Trình Triệt, Lục Thời Duyên cũng đoán không ra.
Đêm sinh nhật Chu Tử Hiên mọi người tụ tập, Lục Thời Duyên và Trình Triệt cả hai đều chẳng thấy bóng dáng, trong trường học đã đồn thổi không ít.
Giang Nhã có chút lo lắng bèn thăm dò:”Anh với Trình Triệt... rất thân sao?”
Trả lời cô lại là một giọng nói lạnh lẽo “Giang Nhã, đừng vượt qua ranh giới.”
Giang Nhã cảm thấy bản thân mình không thể tiếp tục kiên trì, “Lục Thời Duyên, em thích anh lâu như vậy, anh không có trái tim sao....”
Cô ta còn chưa nói dứt lời đã bị Lục Thời Duyên chen ngang:”Giang Nhã, tôi đã nói rất nhiều lần rồi.” Giọng nói của Lục Thời Duyên vẫn lạnh lẽo và xa cách như trước. Cô nhìn ra sự nóng nảy mất kiên nhẫn vì bị dạy dỗ anh đang kìm chế trong ánh mắt.
Giang Nhã lặng lẽ “Em biết.”
Trình Triệt ngụp lặn lao vào đại dương kiến thức, lúc cô nổi lên để lấy hơi đã là thứ bảy. Trình Vân Hoa và mấy người chị em phu nhân chơi mạt chược ở câu lạc bộ, trong nhà chỉ còn một mình Trình Triệt. Cô cuối cùng cũng nhớ đến Lục Thời Duyên.
“Anh Lục, anh có đó không?”
Rất lâu sau, anh mới trả lời “Có gì nói thẳng.” Anh có thể tưởng tượng ra ở phía bên kia màn hình, dáng vẻ ŧıểυ hồ ly của Trình Triệt đang híp mắt ôm một bụng ý đồ xấu xa.
Trình Triệt vui sướиɠ trả lời, từng câu từng câu một.
“Thế em nói thẳng.”
“Hôm nay trời đẹp, ánh ban mai sáng sủa, rất thích hợp làm một cuộc giao lưu giữa tinh thần và thể xác.”
“Nhà anh, nhà em hay khách sạn đây.”
Lục Thời Duyên đã chẳng lạ lẫm gì, gửi cho cô địa điểm.”
Đó là món quà ông Lục tặng cho con trai, một chung cư nhỏ trong thành phố. Lục Thời Duyên thỉnh thoảng đến đây, ngày thường về cơ bản vẫn luôn để đó không dùng, mỗi tuần đều bảo dì Khiết tới quét dọn, bảo đảm vệ sinh.
Trình Triệt thay chiếc váy mới mua, chải hai bím tóc đuôi ngựa.Hồi tưởng lại một chút, Lục Thời Duyên hình như rất thích xõa tóc cô xuống, do dự một lát, cô kiên định bỏ qua sự yêu thích của Lục Thời Duyên, vẫn để kiểu tóc hai đuôi ngựa.
Bung ô che nắng ra, đi thật chậm về phía chung cư. Chiếc váy được cắt may tinh xảo lộ ra phần eo thon, màu xanh lá đậm với độ bão hòa cực cao khoác lên thân hình Trình Triệt tôn lên làn da đẹp còn hơn tuyết của cô, đi trên đường thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn quay lại.
Khi đến chung cư theo địa chỉ đã gửi, mọi thứ đều rất thuận lợi, Trình Triệt còn nghĩ đến việc có nên sáng tạo tư thế mới hay không. Vừa thất thần suy nghĩ, cô đã lạc đường.
“Trình Triệt”
Giọng nữ quen thuộc,
Trình Triệt quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Giang Nhã: “Sao cậu lại ở đây?”
Trình Triệt nghĩ ngợi chút rồi nói “Đến tìm Lục Thời Duyên.”
Giang Nhã nét mặt khó tin “Anh ấy bảo cậu đến sao?”
“Nếu không thì sao?” Trong lòng Trình Triệt thầm nghĩ, cô gái này đẹp thì có đẹp, nhưng mà quá nhiều chuyện, thật sự ồn ào.
Cô cúi đầu xem hướng dẫn chỉ đường trên điện thoại, vô cùng chuyên chú phân rõ phương hướng.
Di động vamg lên, là Lục Thời Duyên gọi tới, Trình Triệt nhanh chóng bắt máy.
“Tới đâu rồi?” Một giọng nói hơi mất kiên nhẫn truyền đến.
“Gần chỗ anh, nhưng mà em lạc đường rồi.” Trình triệt có chút xấu hổ.
“Đứng im ở đó không được đi đâu hết, gửi định vị cho anh, anh đi tìm em.” Lục Thời Duyên ngắt điện thoại.
Trình Triệt ngoan ngoãn đứng im ở chỗ cũ, đối mặt với Giang Nhã không nói lời nào.
Lúc Lục Thời Duyên tìm được Trình Triệt, nhìn thấy Giang Nhã đang cắn chặt môi, gắng sức kìm nén tâm trạng.
Lục Thời Duyên cũng hơi kinh ngạc “Sao cô lại ở đây?”
Nước mắt Giang Nhã từng giọt từng giọt men theo khuôn mặt tinh xảo chảy xuống, cô ta chỉ vào mặt Trình Triệt lớn giọng nói với anh: “ Anh thích cô ta đúng không?”
“Giang Nhã.” Giọng nói Lục Thời Duyên đã lạnh xuống
“Không liên quan tới cô.”
Trình Triệt bung ô ra đứng phía sau Lục Thời Duyên, chuyện chẳng liên quan gì đến mình, thảnh thơi xem cảnh tượng kinh điểm trước mặt. Theo như tình huống trước mặt, Giang Nhã có thể là bạn giường cũ hoặc là bạn gái cũ của Lục Thời Duyên hoặc đơn giản hơn là một kẻ yêu đơn phương. Tất nhiên là Lục Thời Duyên không thích cô ta, thế là lại trở thành sự bám lấy dai dẳng đơn độc của một mình Giang Nhã.
Cô lắc đầu ngao ngán thở dài. Làm bạn giường mới của anh, mục tiêu hiện giờ của cô không phải là có được tình cảm của anh mà là muốn anh mê luyến sa vào thân thể cô. Một người rõ ràng chẳng có tình cảm gì với mình, bản thân lại cứ muốn có được nó, như thế sẽ khiến cả hai đều ngượng ngùng.
Một mục tiêu chuẩn xác mới nhận được kết quả gấp bội.