“ Anh đừng động vào tôi, anh rốt cuộc muốn làm cái gì? “ Lâm Ý An hét lên giận giữ với tên nam nhân ngồi bên cạnh đang động chân động tay với cô.
Tiếng hét phẫn nộ của cô không hề khiến người đàn ông sợ hãi mà còn nở một nụ cười ranh mãnh, ngược lại đối phương còn nhân cơ hội tóm lấy cổ tay đang muốn rút ra của cô, tự mãn nói: “ dì của cô nói chúng ta phải có quan hệ tốt, ngoan, nghe lời…”
Nụ cười trêu chọc của người đàn ông, giống như đang trêu chọc một thú cưng, còn dùng bàn tay đầy dầu xoa xoa mu bàn tay và cánh tay của cô khiến cô thấy thật ghê tởm.
Nửa giờ trước, dì phụ trách đặt phòng riêng đã gọi điện cho cô, bảo cô đến sớm hơn để đặt trước thực đơn để đồ ăn được phục vị kịp thời khi bố và anh trai cô đến.
Lý do đến nhà hàng sớm này cô cũng thấy hợp tình hợp lí, vì vậy Lâm Ý An liền thay một bộ váy nhỏ xinh và hưng phấn đi đến nhà hàng. Điều khiến cô ngạc nhiên là, trong phòng ăn ngoài dì Lâm Văn Quyên còn có một người đàn ông sấp sỉ tuổi cô.
Theo như dì giới thiệu, người đàn ông này tên Hoắc Lỗi, bố của anh ta và ba ba là đối tác làm ăn nhiều năm. Ý đồ ngầm của người dì là thúc đẩy hôn nhân và đưa hai gia đình xích lại gần nhau hơn.
Sau khi dì giới thiệu ngắn gọn hai người với nhau, bà liền lấy cớ gọi món để rời đi. Vậy là trong chớp mắt, trong phòng ăn chỉ còn lại Lâm Ý An và Hoắc Lỗi nhìn nhau. Lúc đầu Lâm Ý An chỉ cảm thấy kinh hãi và xấu hổ, nhưng dù sao anh ta cũng là con trai đối tác kinh doanh của ba ba, sau khi nghĩ lại, cô rất nhanh liền bình tĩnh lại, dù sao cũng chỉ làm quen một chút mà thôi, cũng không thể nào quyết định hôn nhân vội vàng như vậy được.
Không ngờ dì vừa mới rơi khỏi phòng ăn, Hoắc Lỗi ngồi cạnh cô liền lộ ra nguyên hình, trông hắn ta như một tay chơi giàu có phóng đãng đang trêu đùa một cô gái trẻ. Lâm Ý An lặng lẽ không dấu vết mà di chuyển về phía bên kia, nhưng mỗi lần cô di chuyển Hoắc Lỗi cũng di chuyển đến gần cô từng cm. Càng quá đáng hơn là anh ta còn sờ vào tay cô.
Lòng bàn tay nóng bỏng chạm vào đùi Lâm Ý An, toàn thân cô giật nảy lên, một cảm giác buồn nôn cuộn lên trong bụng cô.
Cuối cùng cô không nhẫn nhịn được nữa mà đứng dậy khỏi ghế tức giận hét lên: “ anh đừng có mà quá đáng! “ sau đó bước từng bước lớn ra khỏi phòng ăn.
Đúng lúc này cửa phòng ăn mở ra, cùng lúc bước vào là cha cô Lâm Thiệu Dân và anh trai Lâm Hữu Bình.
Lâm Ý An đương như thấy được cứu tinh, mọi uất ức liền bộc lộ ra, trong hốc mắt một trận chua xót, khoé mắt trong chốc lát dâng lên một tầng long lanh.
Cô không quan tâm đến việc người phục vụ đang theo sau họ, cô bước nhanh tới, nhào vào vòng tay của Lâm Thiệu Dân với vẻ đầy uỷ khuất : "Ba ba..."
Nhìn thấy cô con gái ăn mặc xinh đẹp đang khóc nức nở trong lòng. Lâm Thiếu Dân trong lòng đau như cắt, sắc mặt lập tức tối sầm: "An An, đừng khóc nữa. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho ba ba biết đi."
Lâm Thiệu Dân dùng giọng điệu dịu dàng dỗ dành con gái mình, dùng lòng bàn tay vỗ lưng cô để cô bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt như chim ưng lại lộ ra vẻ ớn lạnh.
Tại sao cô con gái ngoan mà anh bế trên tay lại khóc như thế này trong bữa tiệc sinh nhật. Rốt cuộc là ai đã làm loạn! Anh phải tìm ra người đó và dạy cho anh ta một bài học!
Lâm Hữu Bình ở bên cạnh, cũng vô cùng đau lòng, tuy là anh em không cùng huyết thống nhưng hai người đã ngày đêm gắn bó với nhau trong 20 năm qua, anh hoàn toàn coi Lâm Ý An là người thân nhất trong gia đình.
Nhìn thấy em gái không ngừng khóc, những hạt ngọc trai nhỏ lăn từ khóe mắt đến gò má, Lâm Hữu Bình vỗ vai như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô, kiên nhẫn dỗ dành: “Anh và ba đều ở đây, chúng ta làm chủ cho em, em cứ từ từ nói đi, đừng vội…”
Lâm Nhất An quay đầu lại, nhìn Hoắc Lỗi đang ngồi ở bàn, nức nở nói: "Anh ta, anh ta vừa chạm vào... đùi của em..."
Hoắc Lôi không ngờ Lâm Ý An sẽ vạch mặt hắn bất chấp giao tình giữa hai nhà. Nhìn thấy sự việc sắp bị bại lộ, hắn lập tức đứng dậy đi ra cửa.
Anh ta cung kính chào Lâm Thiếu Dân: “Chào chú Lâm! Đây hoàn toàn là hiểu lầm. Vừa rồi, điện thoại di động của con rơi xuống gầm bàn, lúc cúi xuống nhặt lên… có lẽ đã vô tình đụng phải An An. Thực sự xin lỗi ..."
“ Anh ta đang nói đối, vừa nãy anh ta đã cố ý chạm vào đùi con!” Lâm Ý An không ngờ Hoắc Lỗi lại dám nói dối trắng trợn, thậm chí còn đem sự tình quấy rối cô giải thích hàm hồ như vậy.
Lâm Hữu Bình siết chặt nắm đấm. Nếu không phải vì trình độ của bản thân và tình bạn nhiều năm giữa hai gia đình, nắm đấm của anh có lẽ đã đấm thẳng vào khuôn mặt tươi cười xảo quyệt của Hoắc Lỗi.
Phía sau hắn cũng có rất nhiều nhân viên phục vụ và quản lý khách sạn chịu trách nhiệm chiêu đãi. Nếu ở đây xảy ra chuyện quá lớn, ảnh hưởng có thể sẽ không tốt.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiếu Dân âm thầm ghi nhớ điều này trong lòng, sau đó lạnh lùng nhìn Hoắc Lôi: "Nơi này không hoan nghênh anh, anh đi đi."
“Ấy? Có chuyện gì vậy? Chúng ta còn chưa ăn cơm. ŧıểυ Lỗi, đừng đi ..." Đúng lúc này, Lâm Văn Quyên sắp xếp thực đơn quay lại. Sau đó quay lại nhìn thấy ba người nhà họ Lâm đang đứng đó. Lâm Văn Quyên dường như có chút bối rối.
“ Anh… rốt cuộc… đã phát sinh ra chuyện gì?” Lâm Văn Quyến không rõ sự tình hỏi mọi người, sau đó thấy Lâm Ý An khoé mắt đẫm nước rúc trong lòng anh trai, càng cảm thấy bối rối.
“ Nhìn việc tốt mà em làm đi” trong nháy mắt, Lâm Thiệu Dân đã nhìn rõ đầu đuôi của sự việc liền ôm cô con gái rời đi mà không thèm để ý đến cô em gái rắc rối này.
Lâm Hữu Bình trong lòng cũng thầm nhủ dì của mình có chút rắc rối, nhưng anh phải vạch mặt Hoắc Lỗi trước mặt dì ấy để ngăn chặn những chuyện tương tự xảy ra lần nữa.
"Dì, dì có biết vừa rồi nguy hiểm đến thế nào không? .Tên nhóc đó muốn quấy rối An An, nếu cháu và cha không đến kịp, hậu quả sẽ không thể lường trước được” Lâm Hữu Bình tức giận nói xong liền bước theo phía sau cha và rời khỏi khách sạn.
Biệt thự nhà họ Lâm.
Về đến nhà tâm trạng của Lâm Ý An cũng hồi phục lại một chút, chỉ là hốc mắc vẫn còn hồng hồng như cũ, nhìn mà thấy thật đau lòng. Mặc dù Lâm Văn Quyên cảm thấy tội lỗi sau khi biết chuyện đã xảy ra, nhưng ý định quyết tâm phải gả Lâm Ý An đi càng sớm càng tốt của cô không hề dao động.
Lâm Văn Quyên ngồi trên chiếc sofa đơn, nhìn anh trai chân thành khuyên nhủ: “ Anh à, An An không còn trẻ nữa, em chỉ muốn dẫn nó đi kết bạn nhiều hơn thôi, nếu nó gặp đúng người thì có thể phát triển quan hệ. Em biết anh luôn yêu chiều An An, nhưng cũng không thể giữ nó ở bên cạnh cả đời được.”
Ngụ ý là vẫn muốn tiếp tục giới thiệu đối tượng cho Lâm Ý An.
Sau khi nghe lời ngụy biện của dì, Lâm Hữu Bình không thể ngồi yên. Anh ta vội phản bác: “Dì, làm như vậy không phải dì coi An An là vật hy sinh liên hôn gia tộc sao?!”
“ Ấy, Hữu Bình, con nói như vậy là không đúng! Dì nhất định sẽ chọn cho An An một gia đình tốt, để nó suốt đời không phải lo cơm ăn áo mặc.” Lâm Văn Quyên vừa nói vừa liếc nhìn Lâm Thiệu Dân thận trong nói: “ Hơn nữa, nhà chúng ta đã cho cô ấy cơm ăn, áo mặc, học hành, sau bao nhiêu năm dày công dạy dỗ, đã đến lúc cô ấy phải báo đáp nhà họ Lâm. "
Lâm Thiếu Dân nãy giờ im lặng chậm rãi thở dài, ông biết em gái mình lần này không có ác ý, chỉ là muốn có ý tốt, nhưng An An là một bông hoa mỏng manh do chính ông nuôi dưỡng, sao có thể gả đi bông hoa này được, ông không làm được.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Thiệu Dân bình tĩnh nói: “ Chuyện này kết thúc ở đây. An An vẫn còn trẻ, việc học tập của nó mới là điều nên cân nhắc bây giờ. Những chuyện không về sau là nói."
Với tư cách là người đứng đầu gia đình , Lâm Thiệu Dân lên tiếng, những thành viên khác trong gia đình họ Lâm cũng không dám đưa ra bất kỳ phản đối nào, Lâm Văn Quyên không còn cách nào khác là phải rời đi trong sự xấu hổ.
Lâm Hữu Bình ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh lại thầm quyết định không chỉ hoàn thành tốt việc học mà còn bắt đầu học cách kinh doanh và quản lý công ty. Chỉ khi đủ mạnh mẽ, anh mới có thể chăm sóc tốt cho em gái.
Bữa tiệc sinh nhật vốn dĩ vui vẻ và hòa thuận lại bị phá hỏng, Lâm Nhất An vốn đã có tâm trạng tồi tệ. Cộng thêm những lời vừa rồi của dì, giống như những mũi kim mỏng thay phiên nhau đâm vào trái tim cô, tuy không chảy máu nhưng lại đau đớn.
Trong đêm khuya, Lâm Nhất An nằm trên giường nhưng không ngủ được. Cuộc trò chuyện giữa dì và cha cô cứ tua đi tua lại trong đầu cô. Mặc dù bố tôi đã tạm thời ngăn cản dì ngẫu nhiên lại kết tơ hồng, nhưng ai có thể đảm bảo rằng chuyện như thế này sẽ không xảy ra nữa sau khi tốt nghiệp?
Ba ba và anh trai cô luôn yêu thương cô và chăm sóc cô rất chu đáo. Cô không muốn rời xa nhà họ Lâm, càng không muốn rời xa họ. Cho dù dì của cô thực sự tìm được đối tượng phù hợp, cô cũng không muốn gả cho anh ta. Từ đầu đến cuối, cô đều là người nhà họ Lâm. Nếu cuối cùng ba ba thực sự bỏ rơi cô vì lợi ích của gia đình, với tư cách là con gái nuôi, cô sẽ không thể thay đổi sự sắp đặt này.
Làm sao cô có thể ở lại nhà họ Lâm mãi mãi...
Trong đầu Lâm Nhất An đột nhiên nảy ra một ý tưởng nực cười. Nếu cô có thể dụ dỗ thành công cha nuôi của mình thì chẳng phải cô sẽ tự nhiên trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Lâm sao?!