Ngoại truyện 1: Tô Lạc kia tìm đường chết hả
Tục ngữ có câu : “Chó nhảy quanh chân mà không cắn người thì vẫn nên tránh xa.”
Kiều Phong và Tô Lạc cùng làm việc chung một trường đại học, hai người khó tránh những thời điểm phải chạm mặt nhau. Lam Sam tuy rất yên tâm về con người Kiều Phong, nhưng nghĩ đến tình địch luôn chạm mặt bạn trai cũ hàng ngày này, đã thế lại chẳng hề có thiện chí nữa…. tóm lại là rất khiến người ta phải để tâm nhé.
Cuối cùng có một ngày, Kiều Phong nói với Lam Sam:
- Hôm nay, hình như Tô Lạc định dụ dỗ anh.
Để một anh chàng đầu gỗ giống như Kiều Phong mà cũng ý thức được rằng mình đang bị dụ dỗ, thì nhất định phải dụ dỗ cực kỳ nghiêm trọng rồi. Cả ngày hôm đó, Lam Sam bực tức ăn mất cả ngon nên quyết định sẽ đi tìm Tô Lạc kia để quyết đấu.
Kiều Phong lại cho rằng xuất phát điểm của mọi chuyện là từ phía anh, nên anh lập tức ngăn cản Lam Sam, anh nói: “ Cứ để anh tuyệt giao thẳng cánh với cô ta đi.” Nói xong, anh lấy di động ra gọi cho Tô Lạc, trịnh trọng bày tỏ ý định sẽ tuyệt giao với cô ta, sau này cả hai không cần phải nói chuyện thêm.
Sự tức giận của Lam Sam cuối cùng cũng phai biến mất tiêu luôn.
Nhưng đến ngày hôm sau, Tô Lạc kia lại tìm đến tận cửa. Cô ta không phải tìm Kiều Phong mà đi thẳng đến salon ô tô 4S để chặn đầu Lam Sam. Lam sam cũng không ngờ cô ta lại to gan lớn mật như vậy nên cô chống nạnh cau mày:
- Rốt cuộc là cô muốn thế nào đây?
Thái độ của Tô Lạc rất bình tĩnh, từ trong túi móc ra hai tờ giấy đưa cho Lam Sam. Lam Sam nhận lấy, vừa nhìn đã thấy một tờ là giấy xét nghiệm cùng sổ khám bệnh, xét nghiệm kia thì cô vốn không hiểu, nhưng sổ khám bệnh thì có viết rất rõ rang, có chuẩn đoán kết quả bệnh phát triển tế bào bạch cầu quy mô chậm.
Lam Sam kinh ngạc nhìn cô ta.
Đôi mắt Tô Lạc đỏ ngầu, cô ta nghẹn ngào nói:
- Lam Sam , rất có khả năng tôi sẽ chỉ sống được khoảng ba năm nữa thôi.
Lam Sam nhất thời cũng có chút mềm lòng. Tuy cô rất ghét cô gái này, nhưng dẫu gì cũng một mạng người, cô đưa trả sổ khám bệnh cho cô ta rồi an ủi:
- Cô đừng nên nghĩ vậy, bây giờ kỹ thuật chữa trị cực kỳ phát triển, nhất định có thể trị hết bệnh mà.
Tô Lạc lắc đầu, cười khổ: Sau đó cô ta chăm chú nhìn Lam Sam, nói:
- Lần cuối cùng, tôi đến đây là muốn xin lỗi cô, tôi thừa nhận tôi vẫn còn yêu Kiều Phong, tôi quả thực vẫn luôn cố ý tiếp cận anh ấy. Tôi biết tôi làm như vậy là không tốt, tôi rất xin lỗi.
- Hả? À không, không sao đâu. – Lam Sam vội khoát tay, kiên quyết nói: - TRước đây tôi cũng từng mắng cô, cô đừng để bụng nhé.
- Là tôi sai trước. Nhưng Lam Sam, tôi cầu xin cô, xin cô đừng bảo Kiều Phong không để ý đến tôi có được không? Dù sao tôi cũng không sống được bao nhiêu năm, cũng không bao giờ trông đợi một ngày có được anh ấy, tôi chỉ cần có thể được nhìn thấy anh ấy, nói chuyện với anh ấy là tốt rồi, có được không? - Cô ta vừa nói vừa thút thít khóc.
Lam Sam cũng hơi đau lòng. Kiều Phong nói đúng, cô chính là kiểu người ngoài mạnh trong yếu, đôi khi thoạt nhìn có vẻ lợi hại và bất chấp tình cảm, nhưng kỳ thực lại rất dễ mềm lòng, đến mức thiếu nguyên tắc, để có thể thật sự ác ý, cô so ra còn kém xa kiểu người mềm mỏng như Kiều Phong.
Đến khuya ngày hôm đó về nhà tìm Kiều Phong, Lam Sam vẫn rầu rĩ không vui. Hai người vẫn chưa kết hôn, Kiều Phong đã nhiều lần mời Lam Sam chuyển sang đây nhưng đều bị cô từ chối. Hôm nay, như thường lệ anh lại đưa ra lời mời.
Lam Sam ngơ ngác nhìn bát cơm, không trả lời.
Kiều Phong hươ tay trước mặt cô, có chút lo lắng:
- Lam Sam. Rốt cuộc em làm sao vậy? Có chuyện gì không thoải mái không em?
Lam Sam lấy lại tinh thần, thở ngắn than dài:
- Kiều Phong, nếu không hay là anh đừng tuyệt giao với Tô Lạc nhé? Sau này nên thế nào thì cứ thế ấy.
- Ý em là sao?
- Ý vậy đấy.
Kiều Phong có hơi mất hứng:
- Anh không hiểu, em có thể nói chuyện rõ rang được không?
Lam Sam đặt đũa xuống, đem chuyện Tô Lạc mắc bệnh hôm nay nói cho anh biết. Kiều Phong nghe xong lắc đầu:
- Chuyện cô ấy bị bệnh thật đáng tiếc, nhưng đây vốn là hai việc khác hẳn nhau, cũng không phải cứ có anh là bệnh tình của cô ấy tốt lên được.
- Em cũng có ý này, nhưng hôm nay cô ấy cầu xin em, em vẫn có chút không đành lòng, không phải em bán anh cho cô ấy, mà chỉ là…. – Lam Sam cau mày: - Chuyện này không biết nên nói thế nào, vừa nãy anh nói gì nhỉ?
- Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình trong đời một con người, em hãy mở lòng ra.
Lam Sam dở khóc dở cười:
- Anh nói gì vậy? Người mắc bệnh cũng chẳng phải là em, em có gì mà phải mở lòng chứ?
- Nhưng bây giờ em vẫn chưa nhìn nhận được vấn đề.
- EM… Kiều Phong ơi, anh nói thử xem nếu như em cũng….
Kiều Phong nặng nề đặt mạnh đũa xuống, cắt lời cô:
- Không được nói linh tinh, em sẽ không mắc bệnh gì hết.
Lam Sam hừ một tiếng:
- Sao nhất định chứ, không nhận ra anh chính là kiểu người như vậy đấy.
Kiều Phong trầm mặc một chút, bỗng nói:
- Tô Lạc là một người giảo hoạt.
Lam Sam ngạc nhiên:
- Ý anh là gì?
- Lam Sam, bây giờ em hãy nhớ lại một chút, giấy xét nghiệm cùng sổ chuẩn đoán bệnh đều ghi tên cô ấy à?
- Đương nhiên rồi, cái khác em có thể không hiểu nhưng cái đó em có thể không hiểu sao?
Kiều Phong gật đầu:
- Bệnh viện nào?
Lam Sam nhắm mắt nhớ lại:
- Làm bệnh viện số 1 trực thuộc đại học Bắc Kinh.
- Chắc chắn chứ?
- Chắc chắn mà, Rốt cuộc là anh muốn nói gì?
- Em cứ ăn cơm trước đi, em ăn hết chỗ này rồi anh sẽ nói cho em biết.
Lam Sam không biết phải nói sao. “ Dân dĩ thực vi thiên” những lời này đều đã được Kiều Phong diễn giải một cách hoàn mỹ, dù bất kể phát sinh chuyện gì thì đối với anh ăn uống vẫn là chuyện quan trọng nhất.
Đáng tiếc khẩu vị của cô hiện không tốt, cô chỉ ăn thêm một chút rồi buông đũa:
- Không được đâu, em tò mò muốn chết, anh mau nói cho em biết đi!
Kiều Phong kéo cô vào phòng làm việc. Anh ngồi trước máy tính bùm bùm chat chat một trận mê đồ, cuối cùng nhìn chằm chằm vào máy tính và lạnh lung nói:
- Quả nhiên.
Lam Sam nhìn mà không hiểu anh đang làm gì, cô ngồi bên cạnh anh mà cuống quit muốn chết:
- Rốt cuộc là sao?
- Anh hiện đang xâm nhập vào hệ thống quản lý của bệnh viện số 1 trực thuộc đại học Bắc Kinh, trên đó căn bản không hề có ghi lại hồ sơ chuẩn đoán bệnh của Tô Lạc.
- Hả?
Kiều Phong kéo cằm cô, giúp cô khép miệng lại. Anh tổng kết một lần nữa:
- Nói cách khác, giấy xét nghiệm cùng sổ chuẩn đoán bệnh kia hẳn đều là giả, em thân yêu, em đã bị cô ta lừa rồi.
Lam Sam giận dữ , giận đến xanh cả mặt:
- Này kiểu người gì thế hả? Cô ta sao có thể như vậy chứ? Quá đê tiện! Em thà đem lương tâm cho chó ăn cũng không nên cho cô ta! Tức chết em tức chết em tức chết đi mất….
Kiều Phong xoa đầu cô:
- Xin bớt giận xin hãy bớt giận nào, em bây giờ đã biết cô ta là hạng người nào rồi, sau này cô ta có nói gì em cũng đừng tin nữa nhé.
- Em tức chết mất!
- Đừng mà, - Kiều Phong có phần ngạc nhiên. – Nếu theo đúng lý thì hẳn một âm mưa đầy sơ hở như vậy cô ta sẽ phải nhận ra ngya chứ, sao vẫn còn giữ lại, hay phía sau còn động cơ gì khác nhỉ?
- Em tức chết mất!
Kiều Phong kéo cô vào lòng dịu dàng trấn an, vừa an ủi vừa khuyên nhủ cô:
- Lam Sam, gần đây em không cần để ý đến cô ta, sau này anh sẽ trả thù giúp em, Anh lo sẽ tiếp diễn chuyện khác nữa.
Lam Sam tức giận đến nóng gan, cũng không thèm nghe lời anh.
Ngày hôm sau, Lam Sam lấy cớ “ Có chút chuyện về Kiều Phong” để hẹn Tô Lạc ra ngoài, chưa để Tô Lạc kịp mở miệng đã cho cô ta một bạt tai.
Tô Lạc ôm mặt nhìn cô bằng ánh mắt khiếp sợ, nước mắt chảy đầy e lệ vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Lam Sam càng nhìn cái bộ dạng yếu đuối của cô ta lại càng tức giận, lại tát thêm cho cô ta một phát:
- Cho cái đồ lừa đảo như cô chết đi.
Tô Lạc nước mắt lã chã rơi, trong chớp mắt Lam Sam vừa quay đi đã nhẹ giọng nói:
- Lam Sam, rồi cô sẽ phải hối hận.
Lam Sam thầm nghĩ, tôi mà không đánh cô thì tôi mới hối hận đấy.
Vứt cho Tô Lạc kia hai cái tát, mọi tức giận của Lam Sam đều đã biến mất, cô gọi điện cho Kiều Phong, Kiều Phong tuy khen cô dũng cảm nhưng vẫn lo lắng, anh luôn cho rằng Tô Lạc không dễ xử lý như vậy đâu.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Lam sam không phải đi làm, Tiểu Du Thái hẹn cô cùng đi dạo phố. Lúc Lam Sam đi trên đường, cô cảm thấy có rất nhiều ánh mắt khác lạ rất thiếu thiện cảm của người đi đường nhìn cô. Cô không biết phải nói sao, sờ sờ mặt, lẽ nào hôm này cô trông khó coi đến vậy à?
Ngay cả Tiểu Du Thái cũng nhận ra điều đó, cô nàng khoác tay Lam Sam, lo lắng hỏi:
- Lam Sam, sao hôm nay tớ có cảm giác thế giới tràn ngập ác ý thế nhỉ?
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, các cô đi ngang qua một nhóm choai choai, một thằng nhóc trong đó bỗng ngáng chân đá Lam Sam một cái. Lam Sam lảo đảo ngã về phía trước, may là có Tiểu Du Thái giữ tay cô lại cô mới không bị ngã. Cô khá tức giận, đang định quay lại trợn mắt nhìn thằng nhãi kia:
- Làm gì thế hả?
Thằng nhóc kia vừa quay đầu chạy vừa ngoái đầu nói:
- Đáng đời.
Cả hai người đều thập phần không biết nói gì luôn.
Lại nói tiếp, vào đến trung tâm thương mại, lúc ghé vô một cửa hàng quần áo, Lam Sam rất thích một bộ đồ, khi cô vào phòng thay đổ thử quần áo, Tiểu Du Thái đành ngồi bên ngoài lôi điện thoại ra nghịch. Khi ghé qua một trang tin vừa được đẩy lên, trong đó có một tin rất hot là: Tiểu tam giám đánh bạn gái chính thức, lại còn tuyên bố sẽ cướp đàn ông ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Chó chết, thật đúng là đồ tiểu tam phách lối mà! Tiểu Du Thái thở phì phò kích vào bài này, trong bài viết còn đăng thêm cả videoclip minh họa, cô nhấn vào xem.
Sau đó cô liền kinh hoàng – đánh người cư nhiên lại là Lam Sam cơ đấy! Tuy rằng chỉ có sau lưng và một giây quay trước mặt, nhưng Tiểu Du Thái và Lam Sam đều nhận thức được mười mươi chỉ cần nhìn sau lưng cũng biết là Lam Sam rồi.
Lam Sam tại sao lại là tiểu tam chứ! Tiểu Du Thái vừa sợ vừa tức giận, tiếp tục xem nốt tin tức kia, nhận ra Lam Sam đã bị người trên mạng thịt đến nơi rồi….
Cô vội vác cả cái điện thoai chạy vào phòng thử quần áo:
- Lam … Cậu mau ra đây! Có chuyện lớn rồi!
Lam Sam mặc một chiếc váy rất đẹp bước ra khỏi phòng thử đồ:
- Đẹp không? Làm sao vậy?
- Cậu mau xem đi, cậu bị người ta bôi nhọ rồi!
Lam Sam vừa nhìn thấy thì điện thoại trong túi cũng reo lên, cô nhận điện thoại, chợt nghe thấy giọng Kiều Phong đầy lo lắng:
- Lam Sam. Mau về ngay.
- Hả? – Sao hôm nay hết cái này đến cái kia, toàn chuyện kỳ quái thế nhỉ!
Kiều Phong:
- Bây giờ không thích hợp để giải thích với em đâu, em cứ về trước đã.
Tiểu Du Thái cũng kịp thời chạy đến giải thích, Lam Sam vội dập máy, nhìn thấy tít đăng trong máy điện thoại của Tiểu Du Thái thì cô đều đã hiểu.
Lam Sam tức giận đến run cả người:
- Mẹ nó chứ!
Tiểu Du Thái sợ Lam sam nửa đường còn bị người ta đánh trộm nữa nên đích thân che chắn đưa Lam Sam về nhà. Lúc cả ba người hội họp trong phòng của Kiều Phong, sắc mặt của Kiều Phong cũng chẳng đẹp hơn so với Lam Sam là bao.
Lam Sam xem một loạt các tin tức đã đăng lên, rồi thuật lại sự việc một lần nữa, tuy rằng đầu năm nay giới truyền thong cũng chẳng có liêm sỉ gì nhiều nhưng cũng có thể coi là tương đối sạch sẽ. Kiều Phong cũng đã xem tương đối nhiều, đầu tiên clip này được đăng trên vWeibo, sau đó bị nhanh chóng phát tán trên các diễn đàn lớn và các kênh truyền thông lớn. Sau đó rất nhanh, tin tức của Lam Sam đã đầy các bình luận ác ý như “thịt cô ta đi”, “lột đồ vứt ra đường cho trắng mắt ra”…
Những nơi như thế này, dân mạng đều có thể tùy ý mắng chửi, muốn khó nghe thế nào thì khó nghe thế đó. Kiều Phong nổi gân xanh rồi, thiếu chút nữa thì đập cả máy tính luôn.
Anh thật sự chưa bao giờ tức giận đến thế. Người con gái anh nâng niu trong lòng bàn tay lại bị người ta đem ra bôi đen, chửi rủa, nhục mạ, so với việc chính anh bị phỉ bang còn đáng phẫn nộ gấp hàng trăm ngàn lần ấy chứ.
Từ lúc Lam Sam trở về, cô nhận ra Kiều Phogn chẳng tốn hơi thừa lời, anh giống như sắp ăn thịt người ta vậy. Lam Sam thấy anh như vậy, ngược lại cô chẳng còn tức giận nữa, cô an ủi anh.
- Đừng tức giận nữa, thanh giả tự thanh.
- Anh tức chết mất.
- Được rồi được rồi, em biết là anh rất tốt với em rồi, đến đây, ăn cái kẹo cho bớt giận nào.
- Anh tức chết mất.
- Không được tức giận nữa, không được tức giận nữa, em ôm cái nào.
Lam Sam vừa nói, vừa dang tay ôm lấy eo Kiều Phong, chôn mặt mình trong ngực anh, dịu dàng chà chà làm nũng:
- Anh ôm em một chút đi mà.
Kiều Phong buông lỏng người, ôm chặt lấy cơ thể đang gắn chặt lấy cơ thể anh. ANh muốn xiết thật chặt để nhận hết hờn tủi của người mình yêu, chôn mặt trên cổ cô, rầu rĩ nói:
- Làm anh đau lòng chết đi được…
Đề phòng sự tồn tại cảu chính mình ảnh hưởng đến bầu không khí tốt đẹp trong phòng, Tiểu Du Thái không chào hỏi mà lặng lẽ rời khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi nhà Kiều Phong, Tiểu Du Thái đi tìm Ngô Văn. Khi Ngô Văn biết được chuyện này cũng vô cùng tức giận, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn cái cách Tiểu Du Thái xoa tay nắn chân mà đòi báo thù cho Lam Sam, nhưng các ý tưởng tren thực tế thì đều nát bét.
Thôi được rồi, căn cứ vào chỉ số thông minh cực hạn của cô nàng, đây đã trình độ sieu phát huy rồi...
Ngô Văn đạp xuống bàn:
- Em yên tĩnh chút đi chuyện này không cần em phải nhúng tay vào.
- Nhưng Lam Sam là bạn thân nhất của em mà, e phải giúp cô ấy.
- Em giúp chỉ gay vướng chân vướng tay chứ làm được gì, em cứ tin tưởng Kiều Phong đi, chuyện này cậu ấy chắc chắn sẽ giải quyết triệt để.
Tiểu Du Thái luôn giữ sự tín nhiệm rất cao đối với Kiều đại thần, cô hỏi:
- Vậy anh ấy sẽ giải quyết như thế nào?
- Cũng không biết nữa. Nhưng mà cậu em trai này của anh á, không nổi giận thì thôi, một khi mà đã giận lên thì chắc chắn không thường đâu. Em cứ nhìn nó luôn tỏ ra hiền lành vô hại như chú cừu non, nhưng nếu em muốn đắc tội với nó á, nó đảm bảo sẽ khiến cho em chết đi chết lại, chết đau chết đớn luôn.
- Thật thế á? Sao nghe có vẻ sợ sợ kiểu gì thế anh....
- Thật đấy, Kiều Phong ó một khả năng bị động còn gọi là "Kết quả cuối cùng trong con phẫn nộ của Kiều Phong", sức công phá của con giận này cực kỳ cao, thuộc loại không sao ngăn cản được. Anh sống bao nhieu năm mới chỉ gặp mỗi một lần thôi. Hẳn bây giờ ten hung thủ hạ độc phía sau vừa chọc giận nó cứ chờ mà xem.
Tiểu Du Thái hướng mặt về phía anh:
- Ôi, đại thần thật quá đẹp trai nha.
Ngô Văn nhìn thấy cái bộ giọng mê trai của cô thì trong lòng chẳng còn rõ vị gì nữa, anh đập bàn cái rầm, thu hồi sự chú ý của cô :
- Em được đấy, em trai anh và Lam Sam tình cảm đang tốt như vậy, em đừng có cô nó.
Tiểu Du Thái hơi bị giận:
- Lam Sam là bạn thân nhất của tôi đấy, xin tổng giám đốc Ngô đừng đoán mò nữa, tôi đây là sùng bái và kính nể Kiều đại thần nhé.
Ngô Văn âm thầm hừ nhẹ.