Sau một hồi chơi đùa, đến giờ Lam Sam vẫn không mở nổi mắt ra được, Kiều Phong đành phải giúp hai người lau sạch cơ thể, đúng lúc này chuông điện thoại của Lam Sam đột ngột vang lên.
Giờ này đã hơn nửa đêm rồi, ai còn nhàn rỗi thừa hơi mà gọi điện cho cô thế nhỉ? Lam Sam không thiết cử động. cô vô lực chỉ chỉ vào cái di động của mình, Kiều Phong vội vã giúp cô cầm tới. Nhưng vừa nhìn thấy tên điện thoại báo lên, khuôn mặt đang đầy đắc ý của Kiều Phong lại lập tức biến thành màu đen. Anh hươ hươ điện thoại trước mặt cô, hỏi:
- Sao em còn chưa xóa số hắn ta thế?
Điện thoại đang hiện tên : Sếp tổng.
Lam Sam xoa đầu:
- Quên mất. – Cô không có thói quen thanh lý các số di động trong điện thoại, trừ khi là phải cực kỳ thù hận mới nghiến răng nghiến lợi ấn nút xóa thôi. Sau lần Tống Tử Thành làm loạn với cô, anh ta cũng không hề quấy rấy cô thêm nên cô trực tiếp cho hắn rơi khỏi bộ não luôn.
Bây giờ lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang không ngừng vang lên kia, lại nhìn sắc mặt buồn bực của Kiều Phong, Lam Sam thẳng thắn không nhận lại di động của mình, cô lập tức nhấn phím chuyển cuộc gọi của anh ta, còn không quên bật loa ngoài để tăng âm lượng.
MÌnh thật quá ngay thẳng mà… cô không kìm lòng mà tự tán thưởng bản thân.
Bối cảnh của Tống Tử Thành bên kia có phần ầm ĩ, hình như anh ta đang ở một bar nào đó uống rượu, nếu không cũng phải là một tụ điểm ăn chơi nào đó. Anh ta dường như bất ngờ vì Lam Sam sẽ nhận điện thoại, không ngừng alo alo alo để xác nhận lại, sau đó thì nhất mực không ngừng gọi tên cô.
Lưỡi anh ta hơi xoắn rồi, giọng nói không còn lưu loát nữa, Lam Sam cho rằng anh ta nhất định đã uống say rồi. Cô nói vào điện thoại:
- Tổng giám đốc Tống, tôi đây, tôi là Lam Sam. Anh tìm tôi có chuyện gì không?
- Lam Sam, anh rất thích em.
- …. – Lam Sam há hốc miệng, đảo mắt nhìn Kiều Phong, cô nhận ra sắc mặt Kiều Phong trông chẳng dễ coi chút nào. Cô có phần , cái trò nửa đêm khuya khoắt nghe một người đàn ông khác bày tỏ trước mặt bạn trai mình thế này thì đúng là loạn quá rồi. Lam Sam nằm lỳ trên giường, cô cao giọng hô lên: - Tôi đã có người yêu rồi, tổng giám đốc Tống, anh không cần phải thích tôi đâu.
- Lam Sam, anh thích em, anh thích em mà. Anh không thể khống chế được tình cảm này, anh thích em lắm.
- Tổng giám đốc Tống, xin hãy để bạn anh đưa anh về nhà đi. Hẹn gặp lại.
Chữ cuối cùng vừa dứt lời, Kiều Phong lập tức giúp cô dập máy. Lam Sam vẫn nằm lỳ trên giường, sắc mặt ngẩn ngơ. Trước đây cô không bao giờ tin rằng Tống Tử Thành lại thích cô, nhưng bây giờ cô cảm thấy hình như anh ta nói có chút hơi giống thật. Dù sao anh ta cũng là một kẻ vô cùng kiêu ngạo, để nửa đêm nửa hôm say rượu tỏ tình với cô thế này, lại còn không ngừng thổ lộ một cách cực kỳ đau khổ nữa chứ…. Nhưng dù sao cũng mặc kệ thôi, cô từ trước đến nay đâu có thích anh ta là được rồi.
Kiều Phong thấy Lam Sam trầm tư, nhất thời trong lòng có mùi vị khó tả. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô đầy vẻ quan tâm, hỏi:
- Đang nghĩ gì thế?
Lam Sam lắc đầu than nhẹ, vô cùng không biết xấu hổ mà đáp:
- Ôi, quá hấp dẫn thì biết phải làm sao bây giờ, thật mệt quá đi.
Kiều Phong bật cười. Anh nằm xuống ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng thủ thỉ bên tai cô:
- Lam Sam, thật tốt quá.
- Tốt gì cơ?
- Có thể gặp được em, đây đúng là may mắn của anh. Nếu không chắc cả đời này anh không thể nào được cảm nhận hương vị của tình yêu rồi.
Trong lòng Lam Sam thật ngọt ngào, cô xấu hổ chôn mặt xuống:
- Thật ra em may mắn hơn anh nhiều. Trên đời này có rất nhiều Lam Sam nhưng chỉ có duy nhất một Kiều Phong thôi.
Kiều Phong lại không hề đồng tình với nhận định của Lam Sam:
- Đối với anh, em là độc nhất vô nhị, không ai có thể so sánh được với em hết.
Khuôn mặt Lam Sam chợt nóng lên. Trái tim không ngừng nhảy tưng tưng, cô cười nói:
- Ai chà, mấy lời dỗ ngọt dỗ ngọt của anh thật đáng sợ mà, em chẳng thể nào kiềm chế nổi rồi.
Kiều Phong hôn lên mái tóc đen nhánh của cô, anh cười nhẹ:
- Vậy mỗi ngày anh đều sẽ nói cho em nghe nhé, anh sẽ nói suốt cả cuộc đời luôn, có được không em?
Anh đang ôm lấy cô, làn da của họ khẽ chạm vào nhau, thứ cảm giác mẫn cảm ấy khiến cơ thể cô hơi run run. Kiều Phong quan tâm hỏi:
- Em sao vậy, trong người có gì khó chịu à?
Lam Sam không trả lời anh.
Kiều Phong cảm thấy có điều gì đó khang khác, anh buông cô ra, xoay khuôn mặt cô xem, anh nhận ra trên khuôn mặt cô đang dàn dụa nước mắt, những giọt nước mắt ấy vẫn đang không ngừng rơi xuống. Anh hoảng lên:
- Sao vậy? Đừng khóc mà em, đừng khóc nữa…
- Làm sao em không khóc được chứ, em rất thích anh! Em thích anh thật mà. Huh u hu …
Kiều Phong thở dài. Anh hơi buồn cười, nhưng trong lồng ngực lại xuất hiện một điều gì đó quá đỗi ngọt ngào và ấm áp, anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của cô, thật dịu dàng nói:
- Anh cũng rất yêu em, rất yêu em, rất rất rất yêu em…
Đêm càng về khuya, Kiều Phong nhẹ vỗ lên lưng Lam Sam, anh thấp giọng an ủi cô, giọng anh nhu hòa như nước. Lam Sam thẹn thùng đối mặt với anh, cô cố tình nhắm mắt lại không nhìn anh nữa, cảm giác mệt mỏi nhanh chóng kéo đến, cô dựa vào lòng anh dần tiến vào mộng đẹp.
Cảm nhận được cơ thể phập phòng và hơi thể đều đều của Lam Sm trong ngực, Kiều Phong cúi xuống hôn lên trán cô, sau đó nhanh tay tắt đèn.