Lúc Kiều Phong nấu cơm, Lam Sam chủ động giúp anh rửa rau. Cô đứng bên cạnh vừa rửa vừa như mạn bất kinh tâm mà hỏi Kiều Phong:
- Kiều Phong, anh thấy tôi là kiểu người như thế nào? Không được chỉ nói tôi ngu ngốc, tôi biết tôi ngốc nên hãy nói đến điểm khác đi.
Kiều Phong còn đang vận dao như gió, cắt quả mướp thành từng miếng đều chằn chặn, nghe thấy vậy, anh dừng lại, chăm chú nhìn cô, chậm rãi đáp:
- Cô là là một người rất mâu thuẫn. Có khi rất chân thành nhưng có có khi lại rất gian xảo, có khi nhiệt tình nhưng có lúc cũng rất lạnh lùng, thoạt nhìn có vẻ mặt dày nhưng thật ra lòng tự trọng rất cao, nhìn có vẻ rộng rãi nhưng thật ra rất biết tính toán chi li. Cô rất có lòng cầu tiến nhưng lại thường xuyên lười biếng không biết tiến thủ, cô tuy quy hoạch sự nghiệp ngay ngắn rõ ràng nhưng nề nếp sinh hoạt lại hỏng bét, tuy khả năng giao tiếp của cô rất tốt nhưng thực ra lại là người hướng nội…
Lam Sam cầm một quả dưa chuột vừa rửa xong, lau lau qua rồi cắn một miếng, cắt lời anh:
- Anh cứ nói thẳng ra là tôi tâm thần phân liệt là được.
Kiều Phong gật đầu:
- Phân liệt vừa đủ.
Lam Sam không rửa rau nữa mà bắt đầu ăn dưa chuột, vừa ăn vừa hỏi:
- Những chuyện khác tôi đều có thể giải thích được nhưng vì sao anh lại nói ta là người hướng nội chứ? Tôi hướng nội ở chỗ nào?
- Hướng nội không phải ở ngoại hình, đương nhiên cũng không phụ thuộc vào năng lực giao tiếp. Có một lý luận trong tâm lý học phân chia hướng nội và hướng ngoại chủ yếu dựa vào cách thức khôi phục lại tinh thần của một con người. Đối với cô có thể nói rằng, cô có khả năng ở bên cạnh giao tiếp với mọi người để khôi phục tinh thần, nhưng không phải vậy, cô có thiên hướng trầm lặng tự đối mặt với nội tâm của mình để điều chỉnh tâm lý. Công việc của cô có thể tạo cho cô một cảm giác thành công về mặt tiền bạc nhưng từ nội tâm cô không hề thích làm công việc đó. Cô thường cảm thấy chán nản uể oải, mọi nỗ lực đều xuất phát tù mong muốn lợi ích chứ không phải do niềm vui trong công việc.
Tâm trạng Lam Sam khá sốt sắng, cô thì thào than thở:
- Tôi hình như đang bị anh tẩy não rồi.
Kiều Phong tiếp tục cắm cúi thái thức ăn.
Lam Sam lại hỏi:
- Vậy còn anh, anh là người hướng nội hay hướng ngoại?
- Tôi? – Anh hơi ngẩn người: - Trước kia tôi là người hướng nội, bây giờ , bây giờ hình như có phần hướng ngoại.
Anh không có cách nào để giải thích được tại sao chỉ cần có Lam Sam, anh có thể rất nhanh chóng khôi phục lại tâm trạng của mình, thậm chí nhanh hơn rất nhiều so với trước kia ở một mình chứ?
- Ừ, tẩy não đã thất bại. – Cô thà tin rằng anh ta là người ngoài hành tinh chứ không bao giờ tin anh là người hướng ngoại đâu.
Lam Sam liền tiếp tục rửa thức ăn. Ăn không hết dưa chuột đã dính nước bọt, đặt xuống chỗ khác thì sợ Kiều Phong không thích, cô ngậm thẳng vào miệng. Cô không biết có phải lúc đó mình bại não hay không nhưng cũng không hề nghĩ linh tinh theo một hướng khác.
Kiều Phong cắt hết mướp, ngẩng đầu lên định nói chuyện với Lam Sam, đập vào mắt anh là cảnh cô đang ngậm một nửa quả dưa chuột, quả dưa thẳng đứng trong miệng cô, thò ra khoảng hơn mười phân, hình dáng y hệt như….
Anh tuy là một người tương đối trong sáng nhưng anh lại có một người anh trai cực kỳ không trong sáng, anh bị anh trai mình đầu độc nên cũng từng xem qua không ít phim không sạch sẽ. Cho nên khi vừa nhìn thấy hình ảnh trước mắt này, Kiều Phong là một người đàn ông, lập tức sẽ có suy nghĩ lệch lạc.
Tim anh đập loạn nhịp, mặt đỏ tía tai, cổ họng khô rát, thậm chí hơi thở cũng trở nên hỗn loạn. Anh yên lặng nhìn cô với một đôi mắt đen sâu thăm thẳm đẹp muốn chết.
Lam Sam rửa sạch thức ăn xong, cầm lấy dưa chuột:
- Được rồi!. – Vừa nói vừa liếc sang nhìn Kiều Phong, sau đó cô bị dọa giật nảy mình.
Anh đang giơ con dao sáng loáng để thái thức ăn lên, đôi mắt sáng lấp lánh dán chặt vào cô, như thể bước tiếp theo sẽ nhào ngay tới để chém cô thành từng miếng.
- Bố khỉ ngươi có ý gì, đừng đến đây. – Lam Sam lùi về phía sau vài bước, bám lấy khung cửa hai chân run lên. Giây phút này cô chỉ có thể nắm chặt quả dưa chuột, cô giơ quả dưa nhắm thẳng vào anh, miệng lẩm bẩm: - A di đà phật, tai họa lui tán! Lập tức tuân lệnh.
Sau khi nghe xong câu thần chú, Kiều Phong ngoan ngoãn quay đi. Anh lấy rổ đậu cô vừa mới rửa lại gần, vẩy ráo nước, vừa làm vừa nói bằng giọng hờn giận:
- Đồ lưu manh. – Giọng nói của anh hơi thô trầm chứ không còn ôn nhuận.
Lam Sam nhìn thấy khuôn mặt anh đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu, lại nghe thấy ba chữ này, cô liền hiểu ra phần nào.
A a a, cô vừa làm gì thế!
Không còn lời nào để nói, lại vô cùng xấu hổ, Lam Sam lặng lẽ rời khỏi bếp trở lại phòng khách, dưa chuột cô cũng không dám ăn nữa, ném thẳng vào sọt rác.
Mãi đến bữa cơm chiều, bầu không khí vẫn trở nên xấu hổ như cũ, cả hai đều rất sáng suốt mà không hề nhắc lại đếu vấn đề ô uế lúc nãy của đối phương dù chỉ một chữ. Lam Sam quá xấu hổ vì rất thèm ăn, các các món ăn toàn là đồ biển, Kiều Phong nhìn thấy chỉ có thể lắc đầu, sau đó cúi đầu cười, sau khi cười anh lại gắp cho Lam Sam một ít thức ăn trên bàn.
Hôm nay là thứ ba, Lam Sam lại phải đưa Kiều Phong đi học. Trước khi lên đường, anh như thường lệ muốn sửa lại dung nhan một chút, trải qua quá trình dày công dốc sức dạy dỗ của Lam Sam, hiện khả năng phối hợp quần áo của Kiều Phong đã khá tiến bộ, ít nhất cũng không còn thấy xuất hiện những sai lầm cực kỳ điên rồ nữa. Hơn nữa anh còn rất thích cái kiểu xắn ống quần lên 9/10 gấu hoặc 1/8 độ dài quần. Thế nhưng bản thân anh không sao học được, lần nào cũng phải Lam Sam xắn giúp, lần này cũng không ngoại lệ.
Lam Sam ngồi xổm bên cạnh, vừa xắn quần anh vừa nói:
- Tôi đã dạy anh biết bao nhiêu lần tại sao anh vẫn không học được chứ?
Lam Sam nhìn thấy cẳng chân anh dưới ống quần với da thịt trắng nõn, vừa cân đối vừa không hề mất đi sự khỏe khoắn của xương khớp, đột nhiên nói:
- Hôm nay tôi vừa gặp Tạ Phong Sinh.
Kiều Phong thờ ơ đáp:
- Tôi biết.
- Anh ta nhận lời sẽ quản lý tài sản cho tôi, anh đã giúp tôi không ít, cám ơn anh nha.
- Khách sáo với tôi làm gì.
- Ừ, không cần khách sáo với anh. – Lam Sam cười hì hì, nói: - Tôi còn nghe anh ta nói… cô gái nào cũng đều muốn đè anh ra. Ha ha.
Kiều Phong trầm mặc.
Lam Sam biết anh xấu hổ nên cô càng thấy thú vị, ác ý trêu chọc anh:
- Rốt cuộc có thật thế không, chuyện cô gái nào cũng muốn đè anh ra ấy?
- Cái này thì phải hỏi cô.
- Hả?
Anh chậm rãi trả lời:
- Nếu cô gái nào cũng muốn đè tôi ra, vậy còn cô?
- … - Bị hỏi ngược lại, Lam Sam vùi đầu không lên tiếng, trái tim nhỏ bé của cô chợt lên cao xuống thấp nháo nhác như đang chơi đu quay.
Kiều Phong vẫn chưa buông tha mà không ngừng truy vấn:
- Lam Sam, cô đã bao giờ muốn đè tôi ra chưa vậy? – Anh cố ý hạ thấp giọng, mang theo sự trêu chọc và dụ dỗ.
- Từng nghĩ. – Dường như là thốt ra theo bản năng, cũng may cô vừa đúng lúc phản ứng lại kịp, vội sửa giọng: - Được thế đã tốt.
Từng nghĩ được thế đã tốt.
Cô cúi đầu, không hề nhìn thấy sắc mặt sáng ngời của anh vì mấy chữ này mà trở nên dần ảm đạm.
----****-----
Lam Sam lại nằm mơ, nhưng lần này mộng cảnh tương đối đặc sắc. Cô mơ thấy mình đang … Kiều Phong…. Ừ cái gì thế kia….
Một cảnh tượng vô cùng hương diễm bị cắt đứt vì mặc dù chỉ ở trong mơ nhưng cô vẫn là một người vô cùng đức hạnh, sẽ không bao giờ đi ép buộc một người đàn ông, vì vậy ở trong mơ cô cảm thấy rất xấu hổ nên cứ như thế mang ưu thương mà tỉnh giấc. Sau khi tỉnh lại, cô nhận ra trán mình đã mướt mồ hôi.
Lam Sam xuống giường, uống một cốc nước ấm để xoa dịu tinh thần. Cô ngồi dưới ngọn đèn ảm đạm trong phòng khách mà ngây người, đầu óc hỗn loạn hoàn toàn không hề có chútcmanh mối. Sau đó cô liền gọi điện cho Tiểu Du Thái.
Tiểu Du Thái có một thói quen đặc biệt tốt đó là khi đi ngủ cô nàng luôn luôn quên tắt máy.
Hai giờ sáng, Tiểu Du Thái nhận được một cuộc điện thoại âm thầm thăm hỏi từ cô bạn tốt. Cô nhận điện thoại, giọng nói lộ ra sự uể oải cùng ánh mắt nhập nhèm:
- Lam Sam, cậu tốt nhất nói cho tớ biết có chuyện gì xảy ra, nếu không tớ thịt cậu luôn.
Lam Sam hỏi:
- Tiểu Du Thái, thích một người có cảm giác gì vậy?
- …
- Cậu có biết không?
Tiểu Du Thái đáp:
- Tớ không biết, tớ chỉ biết cảm giác hận một người là như thế nào thôi, đó chính là cảm giác của tớ dành cho cậu lúc này đấy.
- Vậy khi cậu thích Ngô Văn cảm giác như thế nào vậy?
- Lam Sam, ngay mai cùng đi ăn nhé, cậu mời, chị đây sẽ dạy cho cậu một buổi.
- Được thôi.
----****------
Lam Sam không thể nghĩ đến Tiểu Du Thái sẽ có ngày lên lớp dạy cô, cô có một cảm khái kiểu như “Cô bé con nhà ta đã bắt đầu lớn rồi.”
Hai người hẹn nhau cùng đi ăn thịt quay. Lúc Tiểu Du Thái nhìn thấy Lam Sam, vỗ đầu cô:
- Hai chúng ta định nói đến chuyện gì đây?
Ngay lập tức Lam Sam quyết định không còn ôm ấp hi vọng gì nữa, cô chỉ nói dạo quanh:
- Cậu miêu tả giúp tớ một chút xem cảm giác thích một người là như thế nào?
Tiểu Du Thái lại càng thấy kỳ lạ.
- Cậu đâu phải chưa từng yêu đương , nếu so với kinh nghiệm của tớ, cậu hẳn không thể không biết cảm giác thích là như thế nào chứ?
Lam Sam thấy hơi khó khăn. Cô thật sự không rõ lắm. Cô lớn đến chừng này tuổi, đã trải qua hai cuộc tình, một lần hồi đại học nhưng đến khi tốt nghiệp thì chia tay. Sau đó một lần là với Dương Tiểu Tú, nhưng kết quả đều như nhau. Hai lần yêu đương này cô không quan tâm nhiều lắm, hay có thể nói dường như là thoảng qua, thậm chí thật sự còn không bằng thoáng qua. Cho nên hai lần chia tay rốt cuộc đối với cô dường như cũng không hề có chuyện gì, tuyệt nhiên không đau khổ và hoàn toàn không cần phải cố gắng để vực dậy tinh thần. Chính bản thân cô cũng thường xuyên cảm thấy buồn bực, người ta yêu nhau thì chết đi sống lại, nếu đặt vào vị trí của cô thì chẳng phải là không tim không phổi hay sao? Về sau cô gặp một từ gọi là “Yêu không cảm giác” , lúc đó cô cảm thấy đặc biệt phù hợp với bệnh tình của mình. Sau đó cô cảm thấy mất hết ý nghĩa khi nói chuyện đến yêu đương nên cũng không đi tìm bạn trai nữa.
Nghĩ đến đây, Lam Sam lắc đầu:
- Tớ thật sự không biết nữa.
- Vậy cuối cùng tại sao cậu lại chọn ở bên cạnh Tiền Lương? Lại sao lại muốn sống với Dương Tiểu Tú? – Tiền Lương chính là cậu bạn trai thời đại học của Lam Sam.
Lam Sam đáp:
- Vì họ rất tốt với tớ.
Tiểu Du Thái gật đầu, cô đã có thể lý giải được Lam Sam. Cô nàng này chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, với biết bao người theo đuổi như vậy, tự nhiên ai đó đối xử tốt với cô thì cô liền ưu ái người đó. Tiểu Du Thái vuốt cằm:
- Lam Sam à, lúc cậu ở bên cạnh Tiền Lương và Dương Tiểu Tú có bao giờ nghĩ đến vấn đề này không, cậu thích làm gì với họ?
Lam Sam lắc đầu, không có.
Tiểu Du Thái vỗ vỗ vai cô, lời nói trở nên thấm thía:
- Bé ngoan, khi cậu chú ý cân nhắc đến vấn đề này có nghĩa là cậu đã rung động rồi đó.
- Yêu yêu yêu, còn lòe tớ nữa. Cậu không nói tớ cũng biết là Kiều đại thần đúng không nào?
Lam Sam nghiêng đầu về phía khác nhìn cô, thần bí hì hì cười:
- Tớ nói, tớ nghĩ có khả năng là tớ thật sự có một chút thích anh ấy. Cái cảm giác này, nói thế nào nhỉ, chính là luôn thấy một chút lo âu, một chút nhớ nhung anh ấy…. Cậu có hiểu không?
Tiểu Du Thái thật không ai bì nổi mà cười khẽ:
- Tớ đương nhiên hiểu rồi, tớ phải cảm ơn kinh nghiệm hơn 10 năm thầm mến nhé, nên phương diện này tớ rất có uy tín đấy.
Lam Sam chống cằm, đột nhiên cảm thấy tinh thân sa sút.
Tiểu Du Thái đẩy cô một cái:
- Làm sao vậy? Nếu đã thích anh ta thì phải rat ay với anh ta đi chứ, chị em ta đều có giá trị sức hấp dẫn thuộc hàng max+, sao lại có người đàn ông nào không tóm được chứ?
Lam Sam lẩm bẩm:
- Người đàn ông nào cũng có thể, trừ anh ấy là không thể.
- Vì sao thế?
- Anh ấy không thích tớ.
- Vậy nghĩ cách nào đó để anh ta thích cậu đi.
Lam Sam lắc đầu, thở dài bất đắc dĩ:
- Người ta không bao giờ thèm nói chuyện yêu đương với một cô gái có chỉ số thông minh dưới 100 đâu.
Tiểu Du Thái không tin:
- Bị bệnh thần kinh à? Chính bản thân anh ta đã thông minh như vậy rồi lại nhất định đòi hỏi một cô nàng thông minh nữa, để sau này sinh tiếp ra một tiểu yêu quái à?
- Thật mà. – Lam Sam kể cho Tiểu Du Thái nghe về bài thi đau trứng của Kiều Phong, thuận tiện cũng nói luôn cả điểm số đau trứng của mình.
Tiểu Du Thái tấm tắc :
- Ngay cả cậu cũng 0 điểm, nếu là tớ thì chắc âm điểm à? Người gì đâu, biến thái phải có giới hạn chứ, biến thái đến mức độ này thì không thể yêu được đâu nhé.
Lam Sam lại bi thương nhận ra mặc dù Kiều Phong đề ra một bài thi như vậy nhưng cô vẫn thấy hầu hết lúc nào anh cũng rất đáng yêu. Mẹ nó chứ, giá trị thẩm mỹ của cô cần cứu vớt gấp….
Tiểu Du Thái hỏi:
- Vậy bây giờ cậu định làm như thế nào?
- Không biết nữa. Tớ nghĩ trước tiên tớ cần yên tĩnh một thời gian.
Tiểu Du Thái lại hỏi :
- Cậu có muốn theo đuổi hay không muốn tìm đến với anh ta vậy? Nói thật nhé, một người đàn ông cực phẩm như vậy, đừng nói đốt đèn tìm, kể cả cậu bật đèn cường quang , chiếu đèn hồng ngoại , vừa đi vừa cầm một cáu biển nghiêm chỉnh huấn luyện chó cảnh sát…. Cũng không thể tìm thấy được đâu.
Lam Sam có phần quấn quýt;
- Tớ nhất định phải cưa đổ được anh ấy nhé. Cậu nói xem nếu dựa vào ngoại hình và dáng dấp tớ còn có thể đảm nhận được, nếu dựa vào khí chất tớ có thể rèn luyện, nếu dựa vào tiền tớ cũng có thể cố gắng phấn đấu…. nhưng chỉ số thông minh hiện tại thứ này sao có thể bổ sung kịp nữa. Hơn thế anh ta đã kiên quyết nghĩ như vậy rồi. Lại nói, cậu nói xem nếu anh ấy là người qua đường, tớ cứ theo đuổi cùng lắm nếu không theo đuổi được thì mọi người cùng bắt tay sau này đường ai nấy đi, Nhưng là Kiều Phong thì không thể như vậy được, tớ không muốn sau này kể cả là bạn bè với anh ấy cũng không được nữa, cậu có hiểu không?
Tiểu Du Thái vỗ vỗ vai cô:
- Hiểu mà. Thế nhưng trên đời này không có gì là không thể , vấn đề là đa phần cậu có chịu để ý hay không thôi.