“Ai yêu, cô nãi nãi, ngươi thủ hạ lưu tình a. . . . . . Ta lần sau không dám!” Cướp lên tiếng cầu xin tha thứ, đầu cũng mau bị nàng đánh cho đầy u. “Tranh của ta đâu? Mau giao ra đây!” Gõ, gõ, gõ,nàng gõ nữa, gõ chết cái đầu heo này! “Ai nha ——” cướp đã sớm không biết mình đem tập tranh vứt đi nơi nào, chỉ có thể ôm đầu kêu đau. Nghe câu hỏi của nàng, phượng Húc Nhật không lên tiếng nhìn vào tập tranh trong tay, vẻ mặt không khỏi có chút kinh ngạc. “Cô nương.” Phượng Húc Nhật nâng lên môi, nhìn Yêu Hỉ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất.”Đây là của ngươi sao?” Yêu hỉ vừa nghe, ngưng động tác. Phát hiện thanh âm dễ nghe là từ trên đầu của nàng truyền đến, nàng ngẩng đầu nhìn, trong con ngươi giọi vào một thân ảnh cao lớn, đưa lưng về phía dương quang ấm áp, một bóng đen lớn cơ hồ bao phủ nàng. (nghe giống kiểu thiên thần, chỉ tiếc đây là ác quỷ đội lốt đó!! >.