Cải Tà Khó Quy Chính

Chương 19

Trước Sau

break
Nàng nhìn chằm chằm hắn, lại thấy hắn nhanh chóng đè lên thân thể nàng, che lại môi của nàng, để cho nàng một câu nói cũng đều nói không ra được. Phượng Húc Nhật biết mỗi khi nàng tức giận thì hắn chỉ cần dâng lên thân thể của mình (nghe PHN huynh ủy khuất thật *cười lăn bò*), liền có thể tạm thời tránh né cơn tức của nàng. Bởi vì, nàng dù có nổi đóa thế nào, cũng sẽ không quên thưởng thức nam sắc mà nàng mê luyến này. (nguyên văn nhá @_@) Có cái gì thắc mắc, thì để sáng mai giải quyết nốt đi. *** Hôm sau, Yêu Hỉ còn chưa kịp tìm Phượng Húc Nhật tính sổ, hắn sáng sớm đã ra khỏi cửa đi giải quyết chuyện của Hà Tịnh Tuyết. Yêu Hỉ không có hứng thú muốn biết Hà Tịnh Tuyết sẽ bị xử lí như thế nào, hay Hà thị sẽ bị hai huynh đệ tà ác nhà Phượng gia đánh ngã ra sao, nàng chỉ để ý mình ở trong lòng Phượng Húc Nhật có phải hay không chỉ là một quân cờ, đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, hắn có thể vứt bỏ nàng hay không? Hơn nữa, sau khi Bạc Bảo trở về, chuyện có thể hay không sẽ còn biến hóa đây? Mấy ngày nay, Yêu Hỉ vẫn luôn lâm vào phiền não như vậy. Mà Phượng Húc Nhật mỗi đêm cùng nàng lăn lộn, biết nàng chưa thương hắn thật sâu, nên luôn đem hết toàn lức ra hấp dẫn nàng. Hắn một lần lại một lần nói những lời nói ôn như, nhưng trong lòng nàng vẫn không thể nào giải đáp. Chiều hôm đó, tỳ nữ của Tục Hương lâu đưa tới một phong thơ, chỉ đích danh nàng nhận. Yêu Hỉ vừa mở ra lá thư xem. Sau khi đọc qua, sắc mặt nàng liền thay đổi. Thì ra Bạc Bảo là bị sơn tặc bắt đi, hơn nữa kẻ chủ mưu chính là Phượng Húc Nhật! (chết huynh chưa.. ) “Phượng Húc Nhật!” Yêu Hỉ tức giận đến cả người phát run, không có chút nào hình tượng đem hắn đang ngủ trưa đánh thực.”Ngươi giải thích rõ ràng cho ta!” Phượng Húc Nhật trên giường chậm rãi tỉnh lại, nhìn nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, thật muốn cắn một cái. (lúc này mà còn… huynh chết là đáng) Vì vậy hắn không chút nghĩ ngợi vươn bàn tay muốn bắt được tay nhỏ bé của nàng, không nghĩ tới lại bị nàng nhét vào lòng bàn tay một trang giấy. “Đây là cái gì?” “Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta? Bạc bảo mất tích, nguyên lai là ngươi mướn sơn tặc đem nàng bắt đi!” Lần này nàng nếu gặp Bạc Bảo, muốn giải thích thế nào cũng người ta đây? “À.” Hắn cũng thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này, không sai biệt lắm, hiện tại có thể đem Bạc Bảo nhận trở về.”Nàng ở nơi đó ăn ngon, mặc đủ ấm, rất an toàn.” “Ngươi còn dám nói!” Yêu Hỉ sinh khí khẽ run, cắn hàm răng.”Khi Bạc Bảo trở lại, ta biết càng nàng giao phó thế nào?” “Giao phó cái gì?” Phượng Húc Nhật thiêu mi, không hiểu hỏi. “Ta cướp đi thân phận phu nhân của nàng! Nàng nếu muốn lấy lại thân phận của nàng, phu quân của nàng. . . . . .” Nàng nhìn hắn một cái, đột nhiên cảm thấy trong dạ dày dâng lên một cỗ chua xót. “Ngươi sẽ trả cho nàng sao?” Hắn ngồi ở trên giường, nhìn nàng bộ dạng buồn lo vô cớ, nói thật, nhìn trông rất khả ái. (=)) vẫn mải ngắm tỷ) “Ngươi. . . . . .” Yêu Hỉ tức giận trừng hắn một cái.”Đây hết thảy đều là ngươi làm hại, ngươi còn dám ở một bên nói mát! Mặc dù ta cùng Bạc Bảo không phải là tỷ muội cùng thân sinh, nhưng là chúng ta có thiên địa làm chứng, đời này có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, nên của Bạc Bảo . . . . . . Ta. . . . . . Ta không thể cướp đi.” “Nha đầu ngốc.” Phượng Húc Nhật bất đắc dĩ thở dài một cái, đem nàng kéo vào trong ngực. “Người ban đầu ta muốn cưới chính là ngươi, là ngươi làm điều thừa mới gây ra chuyện như bây giờ.” “Nhưng ngươi cũng không thể khiến Bạc Bảo bị sơn tặc trói đi a! Nếu như nàng xảy ra chuyện gì, ta đây cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.” Yêu Hì nhìn hắn chằm chằm, giọng nói hết sức khẳng định. “Bạc bảo nàng rất đắt tiền.” Nói cho cùng năm vạn cũng không phải một số tiền nhỏ a.”Ta tốn năm vạn hai, để cho huynh đệ ta xin nàng trở về làm khách quý, sẽ không có việc gì.” (O_O Bạc Bảo tỷ này thật giống cái tên ak, rất biết kiếm xiền) Nói một cách khác, ban đầu vì muốn cưới Yêu Hỉ, hắn tìm tới làm sơn tặc kết nghĩa huynh đệ, muốn trước khi thành thân, huynh đệ hắn có thể đem Bạc Bảo mời đi làm khách, giá cao là năm vạn hai. Năm vạn hai? Khách quý? Yêu Hỉ chỉ cảm thấy mình càng nghe càng thêm hồ đồ. “Này. . . . . .” “Trong thư viết những gì?” Hắn nhìn một chút lá thư trong tay, bên trong là những chữ viết xinh đẹp. “Hoa Túy đã lên đó đón Bạc Bảo trước.” Nàng chỉ vào chữ trong câu thơ.”Ta xem chúng ta cũng nên đi một chuyến đến đó, ngươi là cái người đã khởi xướng cũng nên cùng ta đi đón Bạc Bảo trở lại, sau đó hảo hảo hướng Bạc Bảo nói xin lỗi.” (*ôm bụng cười* mất tiền mà còn đi xin lỗi người ta, huynh lỗ quá!) Nói xin lỗi? Có cần sao? Phượng Húc Nhật trong lòng xem thường nhẹ hỏi. “Ngươi có đi không?” Yêu hỉ trong tròng mắt hàm chứa tức giận, tránh thoát ngực của hắn.”Ngươi không đi, ta tự mình đi!” Nàng lập tức động thủ dọn bọc quần áo, quyết định hiện tại liền lên đường. Phượng Húc Nhật không chút nghĩ ngợi liền đem nàng kéo về trong ngực.”Ngươi đi đâu, ta liền theo tới nơi đó.” Nàng tức giận cắn môi, trong tròng mắt mang theo tức giận. Đối mặt với nhiều lần bị hắn lừa, lòng của nàng bây giờ rất khó bình phục. “Ngươi. . . . . . Có thể hay không không muốn lừa gạt ta lần nữa?” Giờ khắc này, hai vai của nàng đột nhiên xụ xuống.”Mặc dù ta biết ta không đủ thông minh, luôn bị ngươi xoay tròn, không có biện pháp hiền tuệ để làm tay trái tay phải của ngươi. . . . . . Nhưng. . . . . . Nhưng là. . . . . .” Nhưng nàng là thê tử của hắn, nàng thật không muốn bị trượng phu của mình lừa gạt nha! Phượng Húc Nhật bị lời nói của nàng làm kinh hãi, trong tròng mắt nàng mang theo mất mát, giống như đối với hắn thất vọng thật sâu. Ai, hắn có tội ác tày trời như vậy sao? Hắn chẳng qua có hơi tà ác một chút (@_@ chút…), bụng dạ sâu một chút, nhưng không có nghĩa hắn là một nam nhân dối trá với nàng nha! “Nhưng mà cái gì?” “Ngươi còn có bao nhiêu chuyện gạt ta?” Yêu Hỉ nâng lên mắt to vô tội nhìn hắn. Hắn trầm mặc một lúc, phảng phất như lâm vào trầm tư. Giữa hai người chợt trở nên an tĩnh, ai cũng không mở miệng nói chuyện. Cho đến khi hắn nâng cằm của nàng lên.”Có một việc, ta vẫn chưa có nói cho ngươi biết.” “Chờ một chút.” Yêu Hỉ nháy mắt, hít một hơi thật sâu, để trong lòng chuẩn bị thật tốt.”Tốt lắm, ngươi có thể nói.” “Chính là. . . . . .” Phượng Húc Nhật nghiêng ở bên tai nàng nói nhỏ. Bỗng dưng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, tức giận trong mắt cũng chuyển thành e lê, mặt nhìn hắn kinh ngạc. “Thật.” Hắn lần nữa nói. “Ở đó liếc mắt một cái, ta liền xác định tương lai của ta thua ở trên tay của ngươi .” Hắn nói là sự thật sao? Bất kể là thật hay giả, giờ phút này lòng của nàng đập liên hồi, hơn nữa còn đập thật nhanh nha. Cái câu kia là —— Ta đối với ngươi vừa thấy đã yêu, lần đầu tiên khi nhìn thấy ngươi, ta biết, dù bất cứ cách nào, ta cũng phải có được ngươi. (ái chà!! lãng mạn ak) Vì vậy, hắn thành công dẫn nàng vào nhà, trở thành ái thê của hắn. “Ngươi. . . . . . Không có lừa gạt ta?” Yêu Hỉ tâm nóng bỏng vì hắn mà kinh hoàng, còn đang trong khiếp sợ không thể hồi thần. “Nếu ta lừa gạt người, cũng không cần lượn quanh một vòng lớn như vậy.” Phượng Húc Nhật miết lên chóp mũi nàng.”Nha đầu ngốc, lời nói trong lòng ta từ trước chưa có nói ra, hiện tại toàn bộ cũng đều nói cho ngươi biết.” “Nói cái gì?” Sự tức giận của nàng sớm đã biến mất không thấy dấu tích, chỉ còn lại là tràn đầy ngượng ngùng. “Ta yêu ngươi, không có bất kỳ nữ nhân có thể thay thế được ngươi.” Hơi thở của hắn thổi lất phất ở trên gương mặt của nàng, ôn nhu vạn phần nói. “Coi như cho ta một trăm nữ nhân, hoặc là một ngàn cái Bạc Bảo, ta cũng không muốn chắp tay đem ngươi cho đi.” “Ngươi. . . . . .” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, thẹn thùng không nói lời nào.”Ngươi lại gạt ta . . . . . .” (lời sến thế mà huynh ý cũng nói ra được, chắc chắn k gạt tỷ đâu =.=) “Trời đất chứng giám!” Phượng Húc Nhật giơ tay phải lên vô tội nói.”Từ đầu tới cuối, ta chỉ có giấu diếm ngươi, cũng không có lừa ngươi nửa phần.” Yêu Hỉ sửng sốt một chút, hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện. Đúng a! Nam nhân này cũng không có lừa gạt nàng, chẳng qua là giấu diếm chuyện trọng yếu, không có nói láo. Nhưng bất kể nói thế nào, nàng chính là bị quay vòng vòng trong lòng bàn tay hắn nha! Nhưng là. . . . . . Nàng nhìn xuống khuôn mặt hắn, phát hiện chính mình không chỉ còn yêu khuôn mặt hời hợt này của hắn nữa rồi, mà là yêu hắn a. Nàng lại nghĩ đến, nếu như đến lúc đó Bạc Bảo thật hướng nàng trả lại hết thảy, đến lúc đó nàng có thể hay không cam tâm tình nguyện trả lại cho Bạc Bảo đây? Nàng ban đầu là làm chuyện tốn công vô ích, bây giờ dĩ nhiên tự đem mình ép hướng tuyệt cảnh. (đường cụ đó) “Nếu như Bạc Bảo nàng. . . . . .” Nàng còn thật lo lắng a! “Yên tâm, tin tưởng huynh đệ kết nghĩa của ta sẽ chiếu cố nàng thật tốt. ” Trong tươi cười của Phượng Húc Nhật còn mang theo một tia tà khí. “Hiện tại chúng ta cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, trước ngủ một giấc đã, ngày mai chúng ta sẽ thu dọn quần áo, đi lên sơn trại nhận lại nàng, được không?” Nàng gật đầu một cái, lại bị hắn ôm vào trong ngực. “Yêu Hỉ.” Hắn ôm lấy nàng vùi ở trên giường, gọi tên của nàng. “Ừ?” Nàng dựa vào lồng ngực hắn, nghe nhịp tim vững vàng của hắn, toàn bộ ưu phiền giống như biến mất. “Chớ dễ dàng dời bỏ ta.” Hắn dĩ nhiên biết trong đầu nàng đang suy nghĩ gì.”Ngươi có rất nhiều đồ có thể cùng tỷ muội của ngươi chia sẻ, nhưng duy chỉ có ta, là ngươi độc hữu.” (*chống cằm* sao ta k có ai để độc hữu nhể..) Tựa như nàng là người mà hắn yêu nhất, hắn vô pháp so sánh với tiền bạc, cũng không cách nào nhượng lại. Những lời này của hắn giống như một cái chuông lớn kêu vang, kích động lòng của nàng. Hắn yêu nàng, phải không? Phượng Húc Nhật cúi đầu hôn xuống cái trán của nàng.”Yêu Hỉ, đời này ta yêu nhất cũng chỉ có ngươi.” Đúng vậy, nàng biết Phượng Húc Nhật rất yêu nàng. Từ lần đầu tiên gặp nhau, bọn họ đã trao linh hồn cho nhau, biết kiếp này bọn họ chỉ duy nhất là của nhau. Mặc dù nam nhân của nàng tà ác tới trong xương, nàng lại phát hiện mình giống như trúng độc, vẫn không ngừng mà bị kéo sâu, không có ngày quay đầu lại. Thì ra yêu sẽ như vậy khiến không ai có thể quay đầu lại. “Ta cũng vậy.” Yêu Hỉ mỉm cười nói. Ba chữ, chính là cam kết ưng thuận của nàng cả đời. Đúng vậy, nàng cũng thương hắn, hơn nữa không người nào có thể thay đổi được tình yêu của nàng đối với hắn. (Hoàn)
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc