Hà Tịnh Tuyết cắn môi, vẻ mặt lập tức lạnh thêm mấy phần, cùng bộ dáng nhu nhược cùng nhẫn nhục chịu đựng trước kia tưởng như là hai người khác nhau vậy. “Còn có, gần đây mọi người trong thương thành đều nghị luận ầm ĩ, nói Phượng Húc Nhật cố ý thu mua hơn phân nửa thương hành trong thành, ngươi suy nghĩ một chút, lấy tính tình của hắn, sẽ không động đến địa bàn của chúng ta để phát triển sao? Ngươi nghĩ, Nhị thiếu gia còn có thể ủng hộ bao lâu, không bị Phượng Húc Nhật để ý?” Hà Bá Tư nhìn chằm chằm nàng, tức giận trách cứ .”Nếu không phải ngươi vẫn luôn đảm bảo với ta, ta làm sao có thể mạo hiểm nguy hiểm phối hợp ngươi?” Sắc mặt Hà Tịnh Tuyết trầm xuống, trên mặt tràn đầy không vui.”Cha, ngài kiên nhẫn một chút có được không? Ngài cũng biết Phượng Húc Nhật là nhân vật như thế nào, ban đầu nếu không phải ngài liều chết thuyết phục ta chớ gả cho tạp chủng Phượng Húc Nhật, ta làm sao có thể tái giá nhị thiếu gia? Kết quả thì sao? Bây giờ người ta phát đạt, ngài muốn tướng công ta làm sao bây giờ?” “Bất kể như thế nào, chính sự ngươi lại không hảo hảo làm, tại sao còn đem phu nhân mới vào cửa kia dụ dỗ?” Hà Bá Tư xuy một tiếng, trừng nàng một cái.”Hiện tại làm cho mọi người trong Phượng phủ đều biết có người muốn hãm hại nàng, điều này làm cho Phượng Húc Nhật cảnh giác không ít, ngươi có biết hay không?” “Cha, ta biết.” Hà Tịnh Tuyết tức giận trả lời.”Ta có tính toán của ta, nếu như phu nhân mới vào cửa kia có tin vui, vậy kế hoạch của chúng ta chẳng phải là cũng bị hớ, cho nên tên Yêu Hỉ đó không thể lưu lại a!” “Bất kể nói thế nào, cha là tới nói cho ngươi biết, Phượng Húc Nhật tựa hồ đã hết sức bất mãn với Nhị thiếu gia rồi, ở bên ngoài, hắn đã bắt đầu thu mua thương hành, cố ý phát triển sản nghiệp danh hạ, đến lúc đó ta sợ chẳng những thương hành của Nhị thiếu gia bị hắn thôn tính, ngay cả Hà thị chúng ta cũng sẽ khó giữ được.” Hà Bá Tư cũng bởi vì nghe được những tin tức truyền lưu kia, hôm nay mới có thể trước tìm tới nữ nhi thương lượng.”Cho nên ngươi tạm thời phức tạp, chính sự phải giải quyết nhanh chóng mới phải” “Chuyện này ta hiểu, ta đây tạo ra cục diện như vậy, chính là vì muốn cho gia nghiệp nhà chúng ta lớn hơn, ta toàn tâm toàn ý như vậy đây không phải là vì cha sao?” Hà Tịnh Tuyết nghĩ đến kế hoạch hoàn mỹ của mình, không nhịn được cười nhẹ mấy tiếng. Ban đầu nàng gả vào Phượng phủ, không phải là nhìn trúng tài phú của Phượng phủ sao? Nàng tuyệt đối sẽ không chấp thuận bất kỳ một cái Trình Giảo Kim nào gây trở ngại con đường của nàng! “Tuyết nhi ngoan của ta có thể nghĩ như vậy là tốt.” Hà Bá Tư nhìn nữ nhi khuôn mặt đầy tự tin, cũng thoáng yên tâm trong lòng.”Vậy kế tiếp ngươi muốn làm thế nào? Chúng ta không nên một ngày lại kéo qua một ngày.” “Ta cũng muốn vậy.” Hà Tịnh Tuyết trên mặt xuất hiện nhất mạt cười lạnh.”Chúng ta sẽ mượn đao giết người. . . . . .” Yêu Hỉ đứng ngoài phòng, đôi mắt xanh trên khuôn mặt nhỏ nhắn mở thật lớn, phảng phất như đang lâm vào trong ác mộng, chỉ có thể đứng ở đàng kia sững sờ. Sao. . . . . . Tại sao có thể như vậy? Nàng thế nào lại “May mắn” như thế, lạc đường lại nghe thấy âm mưu to lớn này, còn vô ý biết được hung thủ mưu hại nàng đây? Không thể nào! Hà Tịnh Tuyết luôn biểu hiện hết sức nhu nhược, nhẫn nhục chịu đựng, thế nhưng lại ẩn giấu tâm cơ sâu như vậy? Mỗi lần ở trước mặt mọi người, Hà Tịnh Tuyết luôn lộ ra vẻ mặt vô tội, trên thực tế, lòng của nàng so với ai khác còn muốn ác độc hơn, và còn cực kỳ tham lam. Nàng tại sao có thể để mặc cho hung thủ ở trong Phượng phủ đây? Nàng nhất định nhanh quay về đem điều bí mật to lớn này nói cho Phượng Húc Nhật biết! Sau cuộc đối thoại, Yêu Hỉ không hề nghe tiếp nữa, nàng lặng lẽ nhắc lên làn váy, chuẩn bị rời đi, tránh cho đợi lát nữa nàng bị phát hiện ra, lại gây ra phiền toái không cần thiết. Khi nàng đang tính toán quay người nhanh chóng rời đi thì ngay phía sau, đột nhiên cảm giác được một cỗ đau đớn kịch liệt truyền đến, còn chưa kịp thấy rõ người trước mắt là nam hay nữ, thì đã ngất xỉu, trước mắt nàng tối sầm, thân thể xụi lơ, cứ như vậy mà ngất đi. Một đôi bàn tay tiếp nhận lấy thân thể nhỏ của nàng, đôi mắt sâu nhìn nàng, sau đó khẽ thở dài một hơi. “Thật là một nữ nhân phiền toái.” *** “Nữ nhân này là một phiền toái.” Đó là một đa͙σ thanh âm dễ nghe. “Nàng không phải.” đa͙σ thanh âm kế tiếp này càng dễ nghe hơn, hơn nữa còn mang theo một tia tà mị, cùng sự ôn nhu bao dung. “Nàng phải.” đa͙σ thanh âm của giọng nam thứ nhất khẳng định nói.”Hôm nay nếu không phải ta để ý nào, nàng có thể đã hủy diệt tất cả kế hoạch của chúng ta.” Phượng Húc Nhật ngồi ở mép giường, nhìn khả nhân nhi (ŧıểυ cô nương khả ái) đang ngủ mê man.”Nhưng nàng không có, không phải sao?” Hắn vẫn không có trách cứ nàng lấy nửa câu.”Còn có, ngươi xuất thủ quá nặng.” Hắn đem tầm mắt nhìn khuôn mặt Phượng Húc Vân, trong mắt còn mang theo một tia xem thường. Xuất thủ đem Yêu Hỉ ngất đi không ai khác chính là Phượng Húc Vân. Từ sau diễn xuất “Nhân sâm độc huynh* lần trước, hắn liền lui về ở phía sau, chuẩn bị cho lần diễn xuất tiếp theo. Đúng vậy, anh em trong nhà cãi cọ nhau là diễn kịch mà thôi. Phượng Húc Nhật từ nhỏ đều do Phượng phu nhân chiếu cố, cùng Phượng Húc Vân, Phượng Húc Phong cùng nhau lớn lên, mặc dù bọn hắn không phải cùng một mẫu thân sinh ra, nhưng Phượng phu nhân trời sinh tính ôn nhu hòa thuận, nên đối xử với ba huynh đệ như nhau, tình cảm bọn họ ngay cả so với huynh đệ ruột thịt còn sâu đậm hơn. Sau khi trưởng thành, Phượng Húc Nhật cùng Phượng Húc Vân vì phát triển gia nghiệp, vì vậy một giả trang mặt trắng, một giả trang mặt đen. (một người giả làm người tốt, một người giả làm người xấu) Dần dần, mọi người cũng chia ra làm hai phái ủng hộ hai người, thật ra thì được lợi đều là hai huynh đệ bọn hắn. Mấy năm trước, con gái thuốc thương (thương nhân buôn thuốc?) lớn nhất Trân Châu thành cùng phượng Húc Nhật gặp gỡ, vốn là hắn đối với Hà Tịnh Tuyết có chút hảo cảm, cho đến khi hắn ngẫu nhiên phát hiện một sự thật, nữ nhân Hà Tịnh Tuyết này đối với ai cũng không thương, nàng ta chẳng qua là muốn phú quý cùng quyền lực. Phượng Húc Nhật phát hiện ý định của nàng không đơn thuần, nhưng cũng không có lập tức phơi bày, chẳng qua là phụ nàng diễn, duy trì phong độ ngoài mặt. Dù sao hắn cũng là người không thích trực tiếp nhanh chóng phơi bày lai lịch người khác, mà thích từ từ từng bước một. Ai ngờ Hà Tịnh Tuyết nghe lời ra tiếng vào của mọi người, biết mẹ đẻ hắn không phải là phượng phu nhân, tương lai Phượng gia cũng sẽ không do hắn thừa kế, vì vậy thay đổi quyết định, đem mục tiêu chuyển sang đệ đệ Phượng Húc Vân của hắn. Lần này, nàng căn bản là tự mình nhảy vào trong hố lửa, dù có là thần tiên cũng khó mà đưa tay cứu nàng ra khỏi hố lửa đó. Phượng Húc Vân mặc dù đối với con mồi tự đưa tới cửa cũng không có hứng thú, nhưng là coi như không có hứng thú, hắn vẫn sẽ lợi dụng triệt để, cho đến khi toàn thân cao thấp của con mồi không có một chút xíu chỗ dùng, hắn mới đem vứt bỏ. Mà Hà Tịnh Tuyết kia chính là con mồi tự đưa tới cửa, nàng muốn lợi dụng Phượng Húc Vân, lại bị Phượng Húc Vân lợi dụng danh tiếng Hà gia, khai thác nghiệp bá thuộc về hắn. Ngoài mặt, Phượng Húc Vân cùng phượng Húc Nhật thủy hỏa bất dung (lửa nước k hợp), không chút nào lộ ra sơ hở, hào phóng tiếp nhận trợ giúp của Hà thị, đem tất cả mọi người lừa gạt được. Vì vậy, cái sai của Hà Tịnh Tuyết chính là không nên dây vào nam nhân Phượng Húc Vân lạnh lùng này, ngàn không nên, vạn không nên ngốc tự đến gả cho Phượng Húc Vân, kết quả sợ rằng sẽ bị ăn đến ngay cả xương đều không thừa. “Coi như bị Yêu Hỉ bị phát hiện, cũng sẽ không ảnh hưởng tới tình trạng tốt của chúng ta.” Phượng Húc Nhật thấp giọng cười cười.”Mấy ngày nữa, ta liền muốn nữ nhân của Hà gia phải trả giá thật đắt cho hành động của mình.” Phượng Húc Vân nhấc lên lông mày, lông mày đậm tương tự như của Phượng Húc Nhật.”Cũng bởi vì cái nữ nhân tầm thường này, ngươi mới quyết định thu lưới trước dự kiến?” Hai huynh đệ bọn họ hai tính diễn trò đùa giỡn nhiều năm, hơn nữa Phượng Húc Nhật không lộ ra chút sơ hở nào, mấy năm nay lấy lý do ”Chuyện thương” mà ở bên ngoài buôn bán, chính là vì để cho mọi người càng tin tưởng hơn bọn họ không ưa gì nhau. “Ai bảo bọn họ những mồi khác không ăn, hết lần này tới lần khác lại ăn miếng mồi trọng yếu nhất của ta đây?” Phượng Húc Nhật không chớp mắt lấy một cái nhìn Yêu Hỉ đang ngủ say. Phượng Húc Vân bộ dáng có vẻ không bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn là hừ lạnh một tiếng.”Tùy ngươi, dù sao ngày sau đem nàng quản chặt một chút, hư kế hoạch chúng ta là chuyện nhỏ, chỉ sợ lấy tính tình độc ác của Hà Tịnh Tuyết kia, mạng nhỏ của nàng khó bảo toàn.” Phượng Húc Nhật câu khởi thần giác, tròng mắt đen bắn ra một tia lạnh như băng. “Điều kiện tiên quyết là, bọn họ còn có khí lực lật người.” Cho dù có khí lực lật người, hắn cũng sẽ cho thêm một đao, đưa bọn họ vào chỗ chết. Phượng Húc Vân thở dài một cái, nghĩ thầm, thật may là mẫu thân đối xử như nhau với đại ca, ngay cả so với con trai ruột còn quan tâm hơn, nếu không lấy tính tình của đại ca nhất định là có cừu oán tất phải trả. Cũng thật may là hắn từ nhỏ liền nhìn thấu tính tình của đại ca, biết thay vì làm địch của hắn, không bằng lui ở sau, đi theo hắn tổng so với đi ở trước mặt hắn để rồi bị hắn hung hăng thọt một đao vẫn sống tốt hơn.Đại ca căn bản chính là tà ác từ trong xương rồi, cho dù có niệm kinh siêu độ cho hắn, cũng không cách nào đem hắn cải tà quy chính. Giống như Yêu Hỉ đang ngủ mê man kia, không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, chỉ có thể rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, trọn đời không cách nào rời đi. (=)) quá chuẩn) ***** Người trên giường bỗng nhúc nhích, một hồi nhức mỏi từ cổ nàng lan tràn, khiến nàng đang mê man ngủ phải tỉnh lại. “Ai!” Yêu Hỉ sờ sờ cổ của mình hỏi, thấp giọng hô lên tiếng. Đợi sau khi nàng lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã ở trong phòng từ khi nào. Nàng sửng sốt một lát, hồi tưởng lại trước khi mình ngủ mê man đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng sau khi nhớ lại, nàng không khỏi sắc mặt tái nhợt, bởi vì nàng nhớ lại lời nói của Hà Tịnh Tuyết với cha nàng, cùng với âm mưu của bọn họ. Khi đó nàng lập tức xoay người muốn hướng Phượng Húc Nhật mật báo, nhưng là vừa quay đầu lại thì bị người ta hung hăng bổ vào gáy, nàng liền lọt vào trong bóng tối. Nhưng là, nàng vừa tỉnh lại, thế nào đã trở lại trong phòng của mình đây? Nàng nghĩ như thế nào cũng không hiểu. Yêu Hỉ ra thành giường, dùng sức nháy mắt mấy cái, xác định mình không phải là đang nằm mộng. Kỳ quái, người đánh nàng bất tỉnh, làm sao có thể đưa nàng trở về phòng đây? Nàng cảm thấy hết thảy mọi việc đều thật là quỷ dị. Yêu Hỉ vừa mới xuống giường, Phượng Húc Nhật liền bưng chè đi vào trong phòng. “Ngươi đã tỉnh?” Hắn nâng lên nhất mạt nụ cười ôn hòa như ngọn gió nhẹ giữa hè, tiến lên đỡ nàng, để cho nàng ngồi ở trước bàn. ” uống chút súp ngân nhĩ tổ yến đi.” “Ngô. . . . . .” Nàng cắn cắn môi, mặt lộ vẻ khó xử, có lời gì đó muốn nói với hắn. Nhưng là, nàng làm như thế nào để nói ra đây? Chẳng nhẽ lại nói, em dâu ngươi chuẩn bị mưu sát giết ngươi, ngươi phải cẩn thận một chút sao? Hay là nói, nhanh đi báo quan, em dâu ngươi đang âm mưu bày kế, tính toán đưa ngươi vào chỗ chết? Không được a! Không có bằng không có chứng, nàng vừa nói như thế, mọi người chẳng phải sẽ coi nàng là kẻ điên mà đối đãi, hơn nữa sẽ còn cho rằng nàng ngậm máu phun người? Nhưng là lòng người độc ác, nàng nếu không nói ra, có thể hay không một ngày kia Phượng Húc Nhật thật sự bỏ mạng trong tay Hà Tịnh Tuyết đây?