Điền Mật trợn mắt lắc đầu, cô cần nhớ cái gì sao? Tại sao lại có cảm giác hôm nay chú rất kì lạ?
“Qủa nhiên là không nhớ, tối hôm qua chú về đến nhà, định hôn Điền Điền một cái chúc ngủ ngon, kết quả Điền Điền lôi kéo không cho chú đi.” Qúy Quân Ngôn nói xong, vẻ mặt lên án Điền Mật.
Điền Mật kinh hãi, chú ấy muốn làm cái gì?
Cô dám khẳng định tối hôm qua cô không hề lôi kéo nam chủ, ngay cả việc nam chủ về lúc nào cô cũng không biết nữa là.
Chẳng lẽ?
Điền Mật nhớ lại tối hôm qua độ hảo cảm đã lên 97, còn thiếu ba điểm nữa sẽ đầy.
Như vậy, hiện tại chú muốn phản công sao?
Nghĩ tới điều đó, trong lòng Điền Mật rất vui vẻ, thú vị! Cô vẫn chưa bị nam chủ công lược đâu nha!
“Thật vậy sao?” Vẻ mặt Điền Mật không dám tin nhìn Qúy Quân Ngôn.
Qúy Quân Ngôn nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên, chẳng lẽ chú lại nói dối?”
Điền Mật lắc đầu: “Cháu tin chú.”
Qúy Quân Ngôn hài lòng xoa đầu Điền Mật, ngồi dậy nói: “Chú đi chuẩn bị bữa sáng, Điền Điền đi đánh răng rửa mặt đi, hôm nay chú không phải đến công ty, có thể ở nhà nguyên ngày với Điền Điền! Ăn sáng xong chúng ta về nhà ông nội, thế nào?” Qúy Quân Ngôn đã quyết ý, nhưng dù gì cũng phải thông báo cho ông nội Điền biết, cho dù ông ấy không đồng ý, Điền Mật, vẫn là của một mình hắn.
Điền Mật ngoan ngoãn gật đầu, dù sao hiện tại nam chủ công lược cô, cô như thế nào cũng không sao cả.
Hai người ăn sáng xong liền đi đến Điền gia.
Ông nội Điền là một lão nhân tóc hoa râm, ban đầu tóc vẫn đen, nhưng bởi vì đột nhiên có tang sự, một đêm tóc bạc trắng. Cơ thể ông nội Điền cũng coi như là rất mạnh khỏe, cho dù trên mặt đầy phong sương nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ tuấn tú ngày xưa.
“Ông nội ~ thật nhớ người nha!” Điền Mật vừa thấy ông nội Điền, lập tức bỏ tay Qúy Quân Ngôn ra, nhào vào ngực ông nội Điền.
Tập đoàn An Dương là do ông nội Điền lập nên từ hai bàn tay trắng, tập đoàn An Dương có thể tồn tại đến ngày hôm nay, dĩ nhiên ông nội Điền phải có được khí chất người bình thường không có, chỉ cần đứng một chỗ, cũng khiến người ta cảm thấy yếu thế.
Trong mắt ông nội Điền mang theo ý cười, lại giả vờ nghiêm túc: “Nhớ ông ư!? Hừ! Nhớ ông còn dọn ra ngoài ở! Ngày hôm qua là thứ bảy cũng không chịu đến