Điền Mật đã hiểu, gật đầu, bắt đầu suy nghĩ không biết phân phối 20 điểm kia ở đâu. Nếu bỏ 18 điểm vào hình dáng, thì đầy rồi.
Có nên để một cái viên mãn hay không nhỉ?
Điền Mật nghĩ nghĩ, cảm thấy không nên.
“5 vào hình dáng, 5 vào làn da. 5 điểm vào trí lực, 5 vào thể lực.”
Ghi vào tư liệu kí chủ:
Tên: Điền Mật
Giới tính: Nữ
Tuổi: 30
Cấp độ: 8
Hình dạng: 87 (điểm tối đa 100)
Làn da: 82 (điểm tối đa 100)
Trí lực: 75 (điểm tối đa 100)
Thể lực: 78 (điểm tối đa 100)
Mị lực: 74 (điểm tối đa 100)
Tinh thông: bác sĩ ngoại khoa
Kỹ năng đặc biệt: ánh mắt thâm tình (sử dụng vĩnh viễn), tiểu thẹn thùng (sử dụng vĩnh viễn) hoa lê đẫm mưa (sử dụng vĩnh viễn) ách ngữ (sử dụng vĩnh viễn) quá mục bất vong (sử dụng vĩnh viễn)
Đạo cụ đặc biệt: không gian
Tích phân: 127
“Kí chủ cần nghỉ ngơi không?”
“Không, nhưng mà 0051, ngươi sẽ không xuất hiện trục trặc nữa chứ?” Trong giọng nói Điền Mật chất chứa ý không tin tưởng.
“Ách, để bồi thường cho kí chủ, ta sẽ đưa kí chủ đến một thời gian cực kì tốt! Kí chủ yên tâm!”
“Được rồi, ta tin tưởng ngươi một lần nữa!”
“Được, đang tiếp thu nhiệm vụ -- nhiệm vụ tiếp thu thành công --- đang truyền tống kí chủ ---”
“Truyền tống thành công --- đang ghi nhận nội dung nhiệm vụ ---”
--- ------
Khi người của huyết giáo tới, thì thấy Úy Trì Vô Tâm ôm Điền Mật ngồi dưới đất, hắn khóc như một đứa trẻ.
Úy Trì Vô Tâm bế Điền Mật về huyết giáo, cả quãng đường hắn đều ôm nàng, cho đến tận huyết giáo, hắn tự mình lau sạch sẽ cho nàng, thay quần áo, gội đầu.
Sau đó hẳn để Điền Mật nằm trong quan tài băng ở dưới mật thất trong phòng hắn.
Những ngày sau đó, đa số thời gian đều ở trong mật thất với Điền Mật.
Hắn nhớ ra rất nhiều việc, ví dụ như, khi Điền Mật sáu tuổi lần đầu tiên hắn nhìn thấy Điền Mật. Lúc đó nụ cười của Điền Mật vô cùng hồn nhiên xinh đẹp. Vô cùng trong sáng. Khiến hắn không nhịn được muốn tới gần nàng, gần hơn chút nữa.
Khi đó hắn đối xử với Điền Mật rất tốt, có đồ ăn ngon, đều nghĩ tới Điền Mật đầu tiên, chơi cái gì, cũng nghĩ tới Điền Mật đầu tiên.
Mãi đến một ngày, Điền Mật nhìn thấy hắn, cung kính gọi hắn một tiếng thiếu chủ.
Hắn không tiếp tục đối xử đặc biệt với Điền Mật nữa, hắn thất vọng, đồ chơi mới của hắn, đã trở nên giống những người khác trong huyết giáo rồi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn thật sự sai lầm, Điền Mật không thay đổi, nàng chỉ đem sự hồn nhiên của mình giấu đi.
Vì sao hắn không phát hiện ra? Vì sao trước kia hắn không biết?
Hắn thật sự hận chính mình, vì sao lại đi y cốc? Ngày đó ở lại Đại Lý với nàng thì tốt rồi! Nàng thích Đại Lý như thế mà.
Đều tại hắn! Cũng lạ, bọn người đó cũng được gọi là chính nghĩa chi sĩ ư!
Úy Trì Vô Tâm dùng thời gian năm năm, làm cho huyết giáo lớn mạnh. Nhưng hiện giờ huyết giáo hoàn toàn ẩn nấp chỗ tối, không phô trương như lúc trước nữa, càng khiến cho người ta sợ hãi.
Năm năm thời gian này, hắn tiêu diệt tất cả những môn phái đã xuất hiện trong y cốc ngày đó, thủ đoạn cực kì tàn nhẫn, đặc biệt là những người tự mình đi y cốc.
Mấy năm qua, lòng người trên giang hồ hoảng sợ, sợ hãi không biết tiếp theo sẽ đến môn phái nào.
Úy Trì Vô Tâm cũng muốn đi tìm Trúc Du, nhưng Trúc Du quá lợi hại rồi.
Không chỉ rãi độc khắp bốn phía y cốc, còn dùng trận pháp. Người huyết giáo không xông vào được.
Úy Trì Vô Tâm vẫn bố trí người bên ngoài y cốc ôm cây đợi thỏ.
Ai ngờ ròng rã năm năm, Trúc Du không hề ra ngoài.
Úy Trì Vô Tâm đi đến quan tài băng bên cạnh, nhìn dung nhan mỹ lệ của nàng, giống như chỉ ngủ thiếp đi.
Hắn giơ tay khẽ vuốt mặt Điền Mật: “Mật Nhi, có phải nàng đang trách ta hay không? Trách ta không bồi nàng? Hiện giờ trừ tên Trúc Du kia làm rùa đen không dám xuất đầu lộ diện, những kẻ tổn thương nàng, ta đã tiễn bọn họ xuống suối vàng hết rồi. Hiện tại, chỉ còn mình ta. Nàng chờ, ta tới đây, tới nhận lỗi với nàng.”
Mười năm trước hắn đã chuẩn bị mộ, ngay tại Đại Lý.
Hắn cố ý sai người làm hòm băng lớn một chút, như vậy, hai bọn họ mới nằm xuống được.
Hắn ở bên cạnh Điền Mật, ôm nàng vào lòng, bảo người ta đóng kín hòm băng.
Từ nay về sau, hắn và nàng, cùng nhau yên giấc ngàn thu.
-----
Trong y cốc
Sau khi Điền Mật mang Úy Trì Vô Tâm rời đi, không ít nhân sĩ giang hồ bị thương.
Hôn lễ bị hủy, Trúc Du rất tức giận. Nhưng hắn không tài nào trách mắng Bạch Dương được.
Thay lại thường phục, Trúc Du nhìn vẻ mặt Bạch Dương có chút do dự, Trúc Du nhíu mày, cố gắng kìm chế đau khổ mở miệng nói: “Nếu nàng muốn đi, ta sẽ không ngăn cản.”
“Sư phụ, chàng muốn đuổi ta đi đâu?” Bạch Dương không dám tin, nàng chỉ đang do dự không biết giải thích với sư phụ thế nào, sư phụ lại đuổi nàng đi? Hôm nay rốt cuộc vì sao hắn muốn thành thân với nàng?
“Không có, ta chỉ nói, nếu như nàng muốn. Úy Trì Vô Tâm hẳn là chưa đi xa.”
“Ta không muốn! Vô Tâm được Huyết Sát chủ cứu đi, cũng đã được giải độc. Ta không còn lý do gì nữa! Vì sao ta lại muốn đi chứ?” Trong mắt Bạch Dương có lệ, vô cùng ủy khuất.
Trúc Du thở dài, xoay người ôm Bạch Dương vào lòng.
“Hôm nay hôn lễ bị phá, mấy ngày nữa, chúng ta tiếp tục làm hôn lễ. Chỉ sợ lần này, chỉ có hai người chúng ta rồi. Nàng có để ý không?” Trong lòng hắn rõ ràng, ánh mắt Úy Trì Vô Tâm nhìn Điền Mật, hắn liền biết, Điền Mật là người trong lòng của Úy Trì Vô Tâm.
Vết thương của Điền Mật, hắn liếc mắt một cái cũng biết, bị thương rất nghiêm trọng. Lại mang theo Úy Trì Vô Tâm đi quãng đường xa, chắc hẳn sẽ chết.
Úy Trì Vô Tâm có thù tất báo, tuyệt đối không bỏ qua cho mọi người có mặt hôm nay.
Vì sự an toàn của Bạch Dương, hiện tại xem ra, hắn chỉ có thể dẫn theo Bạch Dương chính thức ẩn cư.
Bạch Dương gật đầu, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Ban đầu khi nghe sư phụ nói muốn cưới nàng, nàng có chút mâu thuẫn, nhưng sau đó nàng nghĩ thông suốt rồi. Nàng và Úy Trì Vô Tâm không thích hợp, ngày thường nàng không nỡ giẫm chết con kiến. Nhưng Úy Trì Vô Tâm là giáo chủ tà giáo giết người không chớp mắt, cho dù nàng tin tưởng bản chất hắn không xấu xa. Nhưng khi ở huyết giáo nàng đã khuyên giải hắn giải tán huyết giáo, Úy Trì Vô Tâm không chịu nghe. Nàng đành phải rời đi.
Từ khi nàng hiểu chuyện đi theo sư phụ, sư phụ đối xử với nàng cực kì tốt. Nàng thật sự không thể tin rằng, trên đời ngoại trừ sư phụ, còn có nam nhân kia đối với nàng tốt như vậy. Cho nên cảm thấy, gả cho sư phụ, có lẽ không phải chuyện khó chấp nhận.
Năm ngày sau, bọn họ tổ chức hôn lễ, chỉ có hai người, không có bái cao đường, chỉ có bái thiên địa và phu thê giao bái.
Hai người cả đời không rời y cốc.
Về sau, hai đứa trẻ đời sau trưởng thành, vô cùng tò mò với thế giới bên ngoài.
Trúc Du bất đắc dĩ, đành truyền thụ bản lĩnh cho bọn họ, để bọn họ có khả năng tự bảo vệ mình, có thể đi lại bên ngoài.
Cả đời này, Bạch Dương được Trúc Du che chở, nàng vô cùng hạnh phúc.