Đáy mắt Trúc Du tràn đầy ý cười, sau đó đứng lên, đưa tay về phía Bạch Dương: ''Đi thôi.''
Bạch Dương liếc nhìn Tư Mã Tình Không, rồi quay đầu nhìn về phía Trúc Du, gật gật đầu, đưa tay cho Trúc Du, sau đó rời đi cùng Trúc Du.
Tư Mã Tình Không nhìn hướng hai người vừa rời khỏi, đột nhiên cảm thấy, y tiên công tử, dường như không chỉ đơn thuần là sư phụ của Bạch Dương?
Ách, hình như hắn phát hiện ra chuyện gì rồi phải không?
---
Bên trong Huyết giáo.
Điền Mật đợi ba ngày, rốt cục nàng cũng chờ được Úy Trì Vô Tâm tới.
Trong ba ngày này, cái nữ nhân Ám sát kia hàng ngày đều đến tra tấn nàng, sau đó lại chửi rủa nhục mạ nàng.
Chỉ có điều, dường như trên người Ám sát đang có nhiệm vụ, nên mỗi ngày nàng ta đều đến nhưng không ở lại lâu.
Ám sát là sát chủ cuối cùng trong Thất sát, họ đều cùng nhau lớn lên, Ám sát dĩ nhiên là không ưa Điền Mật, người đứng đầu trong Thất sát.
Thất sát được chia ra làm Huyết sát, Mãnh sát, Cuồng sát, Mị sát, Độc sát, Kiếm sát và Ám sát. Trong đó Mãnh sát, Cuồng sát, Kiếm sát là nam tử, Mị sát và Độc sát là nữ tử.
Lần này tổn thất hai sát chủ Mãnh sát và Kiếm sát. Thất sát chủ ngoại trừ Ám sát cùng Huyết sát ngoài mặt không mấy tốt đẹp, thì mấy người còn lại quan hệ không tệ.
Cho nên khi Mãnh sát và Kiếm sát chết, ký thể vô cùng khó chịu.
Bây giờ Thất sát mất đi hai sát chủ, Điền Mật cũng bị giam lại, chỉ còn lại bốn sát. Ám sát dĩ nhiên được đề bạt lên, nếu không phải như vậy, Ám sát cũng sẽ không ở trước mặt nàng diễu võ dương oai như vậy.
Mặc dù nàng không thích đau đớn, nhưng nàng cũng không sợ đau. Bởi vì lần đầu tiên bước vào thế giới này bị đau quá đột ngột, nàng hoàn toàn không kịp phòng bị.
Hiện tại nàng đã thích ứng, cho nên, đối với việc Ám sát hành hạ nàng mà nói, không đáng kể chút nào.
Có ký ức, nàng đã từng thấy Úy Trì Vô Tâm, dù sao cũng là sát chủ đứng đầu Thất sát, ở trước mặt Úy Trì Vô Tâm, vẫn còn có chút trọng lượng.
Huống chi, Úy Trì Vô Tâm và Thất sát cùng nhau lớn lên.
Mặc dù từng gặp qua trong trí nhớ và tận mắt nhìn thấy, nhưng vẫn có chút khác biệt.
Úy Trì Vô Tâm sống sờ sờ đứng trước mặt Điền Mật vẫn khiến nàng kinh sợ.
Đây chắc hẳn là nam chủ yêu nghiệt nhất mà nàng từng gặp.
Một thân hồng y, tóc dài đến eo tùy ý xõa ra, ngũ quan không phải là rất đẹp, nhưng lại mị hoặc đến chết người.
Giống như, hoa anh túc.
Hắn nở nụ cười nhìn Điền Mật, trong đôi mắt lộ ra sự khát máu từ trong xương cốt.
''Huyết sát, ngươi phản bội ta. Nghe nói ngươi vì vị ca ca là võ lâm minh chủ kia? Ta vẫn cho rằng, ngươi là một cô nhi.'' Trong giọng nói của Úy Trì Vô Tâm mang theo ý cười, tuy nhiên lại làm cho người nghe cảm giác có chút âm u.
Trái tim Điền Mật run rẩy, mi mắt rũ xuống: ''Đúng vậy, nhưng ca ca đã đồng ý với ta, chỉ dẫn Bạch cô nương đi, sẽ không làm hại giáo chủ.'' Giọng nói của nàng vẫn cung kính trước sau như một.
Ý cười trên mặt Úy Trì Vô Tâm càng sâu, cất bước tiến đến gần Điền Mật. Đưa tay, giúp Điền Mật vén những sợ tóc rải rác trước mặt ra sau tai, sau đó lấy khăn tay, lau sạch những vết bẩn trên mặt nàng, động tác mềm nhẹ, giống như đối xử với tình nhân vậy.
''Thế nhưng, hắn đã lừa ngươi, ta bị thương.''
Điền Mật giả vờ khiếp sợ nhìn hắn: ''Không thể nào, ca ca sẽ không lừa ta.''
''Cho nên, ý ngươi là ta đang lừa ngươi?'' Ánh mắt Úy Trì Vô Tâm tối sầm.
Điền Mật vội vàng lắc đầu: ''Không, không phải --''
''Huyết sát, ta coi trọng ngươi như vậy, nhưng ngươi lại khiến ta rất thất vọng.'' Úy Trì Vô Tâm đưa tay sờ lên khuôn mặt Điền Mật, giọng nói có chút mất mác.
Nếu không phải biết độ hảo cảm của nam chủ đối với nàng bằng 0, nàng sẽ cho rằng nam chủ thực sự thích với nàng.
Ách ~ diễn quá sâu! Trong lòng Điền Mật âm thầm phỉ nhổ.
''Giáo chủ, Huyết sát đáng chết!'' Điền Mật không biết phải trả lời Úy Trì Vô Tâm ra sao nữa, cho nên quyết định dựa theo cốt truyện cũ trả lời.
''Không, ta cũng không muốn ngươi chết. Chỉ cần ngươi đi giết Tư Mã Tình Không.''
''Giáo chủ! Thuộc hạ...'' Khuôn mặt Điền Mật lộ ra vẻ do dự cùng không đành lòng.
Úy Trì Vô Tâm nhướn mày: ''Sao vậy? Là Tư Mã Tình Không quan trọng, hay là ta quan trọng?''
''Giáo chủ quan trọng.''
Úy Trì Vô Tâm hài lòng: ''Nói như vậy là ngươi đồng ý đi giết Tư Mã Tình Không rồi?''
''Chỉ cần giáo chủ muốn.''
Úy Trì Vô Tâm gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc màu đỏ, phía trên còn có vài đường nét hoa văn màu đen.
Điền Mật nhận ra đó là Huyết Hoàn, là độc dược độc nhất của Huyết giáo, nếu như trong vòng một tháng không có thuốc giải độc, cả người sẽ đau đớn giống như bị lăng trì, cho đến khi hóa thành tro bụi, đến xương cốt cũng chẳng còn.
Con ngươi Điền Mật co lại, nhìn về phía Úy Trì Vô Tâm hắn đem viên thuốc đưa tới bên miệng của nàng, nàng do dự một chút, cuối cùng cũng mở miệng nuốt vào, dược vừa vào đến miệng lập tức tan, khiến người ta không có cơ hội nhổ ra.
Úy Trì Vô Tâm lúc này mới thỏa mãn gật đầu, hạ lệnh cho thuộc hạ thả Điền Mật ra, sau đó nói với Điền Mật, cho nàng thời gian một tháng để giết chết Tư Mã Tình Không.
Điền Mật cung kính đáp ứng, trong lòng tức giận đến phát run.
Điền Mật được đưa trở lại chỗ ở, vết thương trên người đã được xử lý, sau đó ăn vài thứ.
Trong phòng chỉ còn một mình Điền Mật, Điền Mật lên tiếng gọi 0051: ''Ta mặc kệ, nếu nhiệm vụ lần này thất bại, không được phép trừ tích phân của ta! Còn nữa! Cho ta một viên Giải Độc Hoàn, ta không muốn bị đau chết! Thực sự là chịu quá đủ rồi!''
Nếu 0051 là thực thể, thì lúc này nhất định là đang rụt cổ lại, giống như cô vợ nhỏ vâng vâng dạ dạ nghe lời: ''Ký chủ, đừng kích động nha ~~ Cho người Giải Độc Hoàn cũng không thành vấn đề, nhưng ký chủ nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ ~~''
''Nếu như ta thất bại thì sao?''
''Thì vẫn tiếp tục quay trở lại tiếp nhận nhiệm vụ này cho đến khi hoàn thành mới thôi.''
Điền Mật mở to hai mắt nhìn, có chút không dám tin tưởng, hiện giờ nàng thà bị trừ tích phân còn hơn,... ít nhất... Tích phân còn có thể kiếm nha! Nàng thật tình không thích vị giáo chủ khát máu này~ ấn tượng đầu tiên của nàng đối với hắn quá kinh khủng! Cư nhiên lại cho nàng ăn độc dược!
Chỉ có điều cảm xúc của Điền Mật tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Chỉ một lát sau, đã vứt những chuyện này ra sau đầu.
Thân thể di chuyển, nằm trên giường, tìm cho mình một tư thế thoải mái, từ từ ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này, ngủ liền một mạch cho tới qua giờ ngọ ngày hôm sau.
Nàng chống hai tay ngồi dậy, thị nữ bên ngoài nghe thấy tiếng động, đẩy cửa tiến vào.
''Tham kiến Huyết sát chủ, nô tỳ được phân phó tới để hầu hạ Huyết sát chủ.''
''Ừ.'' Điền Mật dựa theo tính cách ký thể, lạnh lùng lên tiếng.
Thị nữ kia đứng dậy, sau đó đưa chén thuốc trong tay cho Điền Mật.
Điền Mật nhìn bát thuốc đen kịt, trong lòng âm thâm phỉ nhổ: Không thể cho ta chút đồ ăn trước hay sao? Khốn kiếp~
Nhưng trên khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, nàng tiếp nhận chén thuốc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
''Huyết sát chủ có muốn ăn chút gì không? Để nô tỳ báo nhà bếp chuẩn bị.''
''Chè hạt sen.''
''Vâng.''
Thị nữ kia rất nhanh rời khỏi phòng. Điền Mật trợn mắt nhìn bóng lưng nàng ta. Người thị nữ này không khác gì một người máy, không có một chút cảm xúc nào.
Chẳng qua trong kí ức ký thể, toàn bộ hạ nhân trong thị huyết giáo, đều như vậy cả.