Editor: ღDuღ
Hắn muốn nổi giận, nhưng mà hắn phát hiện, hắn không phát giận được.
Hắn, rõ ràng, không ghét nụ hôn này của Điền Mật!
Hắn có chút nghi ngờ, tại sao lại như vậy?
Sau đó tự an ủi mình, nghĩ rằng có lẽ bởi vì Điền Mật là vợ chưa cưới của hắn.
“Đinh --- hảo cảm nam chính +10, độ hảo cảm 30. Kí chủ quá giỏi!”
Điền Mật vẫn nhìn Ôn Trạch Vũ đầy ‘Thâm tình’, nghe thấy tiếng hệ thống báo, trong lòng vui vẻ gật đầu.
Lùi một bước, kéo ra khoảng cách với Ôn Trạch Vũ: “À, hôm nay lúc 7:30, em ở nhà đợi Trạch Vũ tới đón em?”
Ôn Trạch Vũ hơi do dự, nhưng rốt cuộc cũng gật đầu, đồng ý.
Thoáng cái đã được 30 điểm hảo cảm, lại còn tiếp cận được nam chính, thu hoạch của ngày hôm nay rất lớn nha, Điền Mật cảm thấy rất tốt.
Vì vậy nói lời chia tay với Ôn Trạch Vũ, sau đó rời bệnh viện trở về nhà.
Tiệc từ thiện mà Điền Mật tham dự tối nay diễn ra ở thành phố A do tầng lớp thượng lưu hợp nhau quyên góp, nhưng chẳng qua là tìm cớ giao kết với nhau, ngoại trừ việc đem tờ chi phiếu đi đến bỏ vào rương quyên góp, sau đó trước khi buổi tiệc kết thúc sẽ công bố ai quyên góp bao nhiêu.
Buổi tối bảy giờ, Điền Mật đã chuẩn bị xong, ngồi trong nhà chờ Ôn Trạch Vũ đến đón. Đúng 7:30, Ôn Trạch Vũ đến Điền gia.
Điền Mật mặc một đồ màu đỏ hở lưng, khoe ra dáng người hoàn hảo của cô, làn da trắng mịn nõn nà, một chút hồng hào, chân mang giày cao gót chừng mười cen-ti-mét. Mái tóc đen dài uốn cong lượn song, vén ra sau tai trái, lộ ra bông tai hắc diệu thạch hình tam giác. Cô trang điểm không tính là đậm, chỉ tô khóe mắt màu nâu nhạt, chải mascara để lông mi thêm dày và cong. Trên môi tô màu son đỏ, càng trở nên xinh đẹp mê người. Cô biết rõ, nếu mặc đồ màu trắng, giả trang thành một người trong sáng, có lẽ sẽ để lại nhiều ấn tượng cho Ôn Trạch Vũ.
Nhưng mà, thứ nhất, cô thật sự thích màu đỏ, mà bộ lễ phục này rất hợp ý cô. Thứ hai, cứ cho là cô khiêu khích