Điền Mật sẽ không tốt bụng đi nhắc nhở đâu, huống chi, nàng cũng không chắc là Điền Noãn Hương sẽ để ý đến mình.
Nàng đang suy nghĩ, có nên dẫn Âu Dương Túc Ngọc sang đó, sau đó nàng cản mũi tên giúp hắn, kiếm thêm độ hảo cảm?
Nhưng nhớ tới cảm giác mũi tên xuyên qua thịt, Điền Mật liền lắc đầu, hay là thôi đi.
Âu Dương Túc Ngọc nhìn thấy Điền Mật tự mình ngẩn người rồi lắc đầu, có chút buồn cười: “Cưỡi ngựa, đừng có ngẩn người, lỡ như đi nhầm vào rừng sâu, gặp phải thú dữ.”
“A?” Điền Mật ngẩng đầu nhìn Âu Dương Túc Ngọc, tất nhiên không nghe Âu Dương Túc Ngọc nói gì.
“Ta nói, nàng muốn săn cái gì? Ta săn giúp nàng.” Âu Dương Túc Ngọc nhếch môi cười, tỏa sáng hơn cả ánh mặt trời.
Điền Mật bị nụ cười của hắn làm chói mắt, trợn mắt nhìn hắn thật lâu mới mở miệng: “Nghe nói Cảnh Ngưỡng sơn có suối Thanh Nguyệt, bên bờ suối Thanh Nguyệt thường có thỏ vàng sinh sống, không bằng, chúng ta tới suối Thanh Nguyệt đi?”
Âu Dương Túc Ngọc không hứng thú với việc săn bắn, bởi vì hắn muốn ngụy trang, tất nhiên không thể tận lực săn bắn, cho nên đối với yêu cầu của Điền Mật, hắn suy nghĩ một hồi, liền vui vẻ đáp ứng.
“Kiều Kiều, ta muốn tới suối Thanh Nguyệt xem thỏ vàng.” Điền Mật nhìn qua Lương Kiều, nói.
“A ~~~” Lương Kiều hơi há miệng, nhìn cánh rừng sâu thẳm, lắc đầu nói: “Mật Nhi tỷ tỷ đi với biểu ca đi, ta với Quân Nghị biểu ca đi tìm lão hổ.” Nói xong, vẫy tay với Điền Mật và Âu Dương Túc Ngọc, cưỡi ngựa đi trước.
“Ôi chao, ôi –” Phùng Quân Nghị giơ tay gọi, nhìn Điền Mật với Âu Dương Túc Ngọc, lại nhìn sang hướng Lương Kiều rời đi. Thở dài, có chút không tình nguyện nói: “Ta đi theo Kiều Kiều muội muội.” Sau khi Âu Dương Túc Ngọc gật đầu, hắn liền giục ngựa đuổi theo Lương Kiều, trong lòng thầm oán giận Lương Kiều biểu muội không đạo nghĩa, làm hại hắn