Cũng không đến nỗi bêu xấu trước mặt người ngoài.
Lạc Thu hơi mở cửa sổ ra nhưng lại sợ Điền Mật không thể chịu được gió thổi, nghĩ nghĩ liền khép cửa sổ chỉ chừa lại một kẻ hở.
Điền Mật đang thêu hoa thì dừng một chút, nàng đối với hành động của Lạc Thu chỉ có thể im lặng. Dù sao cũng là ý tốt thôi tùy nàng ấy vậy.
Lạc Thu ngồi bên cạnh giường Điền Mật, cũng bắt đầu thêu hoa, nhưng thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Điền Mật, vẻ mặt nàng ấy có phần lo lắng.
Điền Mật biết Lạc Thu đang suy nghĩ gì, một tiểu cô nương mười ba tuổi làm gì có tâm cơ chứ, suy nghĩ đều hiện hết trên mặt, làm cho người khác không biết cũng không được.
Dù sao thì ngày hôm qua mẫu thân vừa qua đời, nhưng hôm nay Điền Mật lại có bộ dạng không buồn không vui như vậy đúng là làm cho người khác lo lắng, đương nhiên người lo lắng cho nàng cũng chỉ có duy nhất tiểu cô nương này thôi.
Sau khi cân nhắc một chút Điền Mật để đồ thêu trên tay xuống, hơi nhích người gần về phía Lạc Thu, nhìn nàng ấy.
Lạc Thu nhìn tiểu thư đang nhìn mình, cũng để đồ thêu xuống, thẳng lưng chờ Điền Mật đặt câu hỏi.
Lạc Thu, bây giờ nương của ta như thế nào rồi?
Trong lòng Lạc Thu hơi hồi hộp, nghĩ thầm rốt cuộc tiểu thư cũng hỏi mình vấn đề này, ấp úng trả lời: Như phu nhân, người.. Hôm qua vương gia đã đem xác của phu nhân ném ra bãi tha ma rồi.
Cái gì?! Điền Mật bật người ngồi thẳng dậy, bởi vì ngồi dậy gấp gáp làm cho đầu nàng hơi choáng váng, ban đầu khuôn mặt có chút huyết sắc bây giờ lại trắng bệch.
Thấy Điền Mật kích động như thế, Lạc Thu lập tức quỳ trên mặt đất: Tiểu thư, người không nên kích động như thế, đều do nô tỳ, tại nô tỳ nói chuyện không rõ ràng hại tiểu thư lo lắng.
Lúc này Điền Mật mới bình tĩnh lại, nhìn Lạc Thu: Vậy ngươi mau nói rõ ràng xem rốt cuộc chuyện như thế nào rồi?
Mặc dù hôm qua vương gia cho người đem Như phu nhân ném tới bãi tha ma, nhưng ca ca của nô tỳ sống bên ngoài phủ, cho nên nô tỳ lén truyền tin cho ca ca, nhờ ca ca an táng Như phu nhân đàng hoàng rồi tiểu thư yên tâm. Lạc Thu mau chóng nói xong, chỉ sợ nói chậm hại Điền Mật bị kích thích lần nữa.
Nàng không có cách nào cứu Như phu nhân, cũng chỉ có thể nhân lúc Như phu nhân bị ném ra bãi tha ma, nhờ người an táng cho bà ấy thật tốt.
Điền Mật thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng thả lỏng, nàng hơi mỉm cười, còn may không để cho mẫu thân kí thể phơi thây nơi hoang dã.
Cám ơn ngươi, Lạc Thu. Thật sự cảm ơn ngươi, còn phải cám ơn ca ca của ngươi nữa. Điền Mật nhẹ giọng nói.
Lạc Thu ngẩng đầu nhìn Điền Mật, lắc đầu một cái, trong mắt mang theo nước mắt: Đây là việc nô tỳ phải làm tiểu thư không cần phải cám ơn, nếu như hai năm trước, không có Như phu nhân giúp đỡ thì bây giờ đã không có nô tỳ và ca ca của nô tỳ.
Điền Mật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hai năm trước, khi Như phu nhân đi Tĩnh Tâm tự cầu phúc, đúng lúc gặp được