Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 95: Chương 95

Trước Sau

break


Bữa tiệc mừng đóng máy tối hôm qua, Chu Cẩn Thần cũng có mặt ở đó.
Chính mắt anh ta nhìn thấy Lâm Sơ Diệp cảm xúc đan xen, cũng thấy Ôn Tịch Viễn tiến lên ôm cô, ánh mắt cô nhìn Ôn Tịch Viễn tràn đầy cảm kích và sự ỷ lại.
Một màn như vậy diễn ra trước mắt, anh ta không thể nói rõ tâm trạng của mình là như thế nào.
Lâm Sơ Diệp là do chính anh ta chèn ép, anh ta hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng phức tạp của cô khi bộ phim được đóng máy.
Vài năm trước, anh ta chưa bao giờ cảm thấy chèn ép Lâm Sơ Diệp đến cực hạn như thế có gì là sai.
Lâm Sơ Diệp là nghệ sĩ dưới trướng của anh ta, tiền đồ của cô nằm trong tay anh ta, cô vốn dĩ không có khả năng phản kháng.
Nếu cô có thể nhận thức rõ ràng được điểm này, thuận theo anh ta một chút thì sẽ không có chuyện bị chèn ép như vậy.
Cho nên đối với anh ta mà nói, Lâm Sơ Diệp chính là tự mình chuốc khổ.
Anh ta muốn cho cô cơ hội, cửa cũng mở rộng cho cô, chỉ là cô không cần mà thôi.
Cho nên đối với Lâm Sơ Diệp, anh ta chưa bao giờ cảm thấy áy náy, chỉ có tức giận, giận cô không biết phân biệt tốt xấu.
Nhưng lúc thấy Lâm Sơ Diệp trên sân khấu, nhìn thấy ánh mắt sáng như sao của Lâm Sơ Diệp, anh ta lại có chút mê man.
Đó là một Lâm Sơ Diệp anh ta hằng khao khát, nhưng chẳng thể nào có được.
Nói nhẹ không nghe, nói nặng cũng chẳng ăn thua.
Anh ta giống như Tái Thái Tuế trong Tây Du Ký, rõ ràng là đã bắt được người mình yêu về bên cạnh nhưng lại không chạm vào được.
Tuy rằng Lâm Sơ Diệp không có áo ngũ sắc của Kim Thánh cung nương nương, nhưng pháp luật chính là vũ khí tốt nhất của cô.
Cô sẽ không giống với những cô gái trước kia anh ta theo đuổi, nói vài lời là lập tức đồng ý.

Nếu anh ta có chút mạo phạm, cô sẽ lập tức báo cảnh sát.
Chu Cẩn Thần dễ nóng nảy, nhưng phần lớn thời gian anh ta cũng rất tỉnh táo, thân phận của anh ta, chức vụ của anh ta, cùng với địa vị xã hội khiến anh ta không thể mạo hiểm như thế.

Lần đó bị tạm giam khiến anh ta giống như chạm vào chiếc áo ngũ sắc kia vậy, đau đớn đến mức khắc sâu trong lòng, khiến anh ta không dám tùy ý thách thức nữa.
Kiềm chế như thế, sau đó lại trơ mắt đứng nhìn cô cười tươi như hoa với một người đàn ông khác, cùng với tiếng “mợ” không biết là thật hay giả kia.
Nhưng Chu Cẩn Thần không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Anh ta không thể làm những chuyện phạm pháp, vì một Lâm Sơ Diệp mà ngồi tù thì không đáng.
Những chuyện khác thì làm không thành công.
Đại hội cổ đông lần đó của Hoa Ngôn không có kết quả như anh ta mong đợi, Doãn Tân Long cùng mấy vị cổ đông phản bội kia đã bị thu hồi quyền cổ phần, một đi không trở lại.
Ôn Tịch Viễn không chỉ không bị thất thế, ngược lại còn kiểm soát công ty một cách chắc chắn hơn.
Ngược lại là anh ta, công ty luôn phát triển ổn định gần đây bỗng lâm vào tình thế dầu sôi lửa bỏng, các hạng mục hợp tác liên tiếp bị hủy hợp đồng, các cổ đông và ban giám đốc trước đây luôn nghe lời giờ lại bắt đầu nảy sinh bất mãn với quyết sách của anh ta, lấy lý do cơ cấu sản phẩm của công ty quá đơn lẻ và không có tác phẩm nào nổi bật, không ngừng tạo áp lực buộc anh ta phải điều chỉnh lại cơ cấu của công ty, nếu không thì phải đổi người lãnh đạo, mỗi lần họp là mỗi lần cãi nhau.
Bây giờ Chu Cẩn Thần không còn thời gian mà đi lo chuyện bao đồng nữa.
Chu Cẩn Thần cực kỳ chắc chắn rằng đây chính là bút tích của Ôn Tịch Viễn.
Năm đó anh ta khiến các vai diễn của Lâm Sơ Diệp liên tiếp bị đổi người, bây giờ Ôn Tịch Viễn cũng khiến người khác liên tiếp rút lui khỏi các hạng mục của anh ta.
Anh ta cố gắng làm giảm tầm ảnh hưởng của Ôn Tịch Viễn ở Hoa Ngôn, bây giờ Ôn Tịch Viễn lại làm giảm tầm ảnh hưởng của anh ta ở Tinh Nhất.
Ôn Tịch Viễn đang dùng chính cách mà anh ta làm với anh để trả đũa ngược lại.

Trong lúc anh ta nhìn Ôn Tịch Viễn, Ôn Tịch Viễn cũng nhìn anh ta, tia lửa bắn ra giữa hai người, từ đầu đến cuối Ôn Tịch Viễn vẫn luôn giữ được vẻ bình tĩnh.
Chu Cẩn Thần cực kỳ tức giận nhìn anh, nhưng không có cách nào đánh trả lại, chỉ có thể bày ra bộ mặt lạnh lùng.
Hứa An Nhiên vẫn luôn tỏ ra khinh thường, cô ta không biết Ôn Tịch Viễn, nhưng vẫn luôn cảm thấy chướng mắt Lâm Sơ Diệp.
Bây giờ nghe được bạn nhỏ kia thảo luận vấn đề ký tên, cô ta chỉ cảm thấy buồn cười, loại buồn cười này không chỉ thể hiện ở tiếng cười nhạo vừa rồi, mà ngay cả ánh mắt của cô ta cũng tỏ ra vẻ khinh thường.
Lâm Sơ Diệp không bỏ qua sự giễu cợt trong mắt cô ta.
Cô không để tâm, chỉ bình tĩnh cười, sau đó nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Đúng rồi, em có nói cho Diệp Hân về chuyện trở về thành phố Ninh, cô ấy hẹn chúng ta buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm, anh đi không?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Đi thôi.”
“Được.” Lâm Sơ Diệp gật đầu đồng ý, sau đó lại nhìn về phía Ôn Thư Ninh, hỏi bọn họ sắp xếp buổi tối nay như thế nào.
“Thằng nhóc này buổi tối còn có lớp học, chị phải chở nó tới trung tâm.” Ôn Thư Ninh chỉ chỉ Hà Minh U đang mặt mày đau khổ ngồi bên cạnh: “Các em có việc thì cứ đi trước đi, không cần phải quan tâm tới bọn chị đâu, hôm nào đến nhà ăn cơm là được rồi.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được ạ.”
Cô gửi cho Diệp Hân một tin nhắn, sau đó mới tắt điện thoại.
Máy bay cất cánh, nhìn bầu trời xanh cùng với đám mây trắng bên ngoài, Lâm Sơ Diệp cảm thấy thả lỏng khi trở về thành phố Ninh.
Cô thật sự rất thích cuộc sống ở thành phố Ninh, không cần để ý đến sự nghiệp hay tương lai phía trước, chỉ cần kiên định với cuộc sống của chính mình là được rồi.
Tâm trạng vẫn như cũ, chỉ khác nhau ở chỗ, khi đó là cô trở về một mình, còn đang phải suy nghĩ tìm một người đàn ông để kết hôn để lấp đầy khoảng thời gian hai năm rảnh rỗi chờ hợp đồng kết thúc.

Nếu cảm thấy người đàn ông đó ổn, anh ta có thể tiếp tục cuộc sống mà đa số người đang trải qua, cùng nhau cố gắng làm việc vì chính gia đình nhỏ của mình, sau đó trải qua cuộc sống suôn sẻ; nếu người đó không ổn thì đứa con cũng sẽ không cần ba của nó nữa.
Không ngờ bây giờ cô thật sự dẫn một người đàn ông trở về, còn tự mình thấy vui vẻ, không cần phải chia phòng ngủ sau khi kết hôn, cũng không cần phải lo lắng bỏ đi có bỏ lại con hay không.
Hình như có hơi may mắn.
Cô không khỏi nghiêng đầu nhìn Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn đang nhìn cô, thấy cô nhìn qua thì hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Lâm Sơ Diệp khẽ lắc đầu, nhích lại gần anh hơn một chút, chủ động ôm cánh tay anh: “Chỉ là cảm thấy những cuộc gặp gỡ trong đời này thật kỳ diệu.”
Ôn Tịch Viễn cười, nhướng mày nhìn cô :”Anh sao?”
Lâm Sơ Diệp đang ngẩng đầu nhìn anh, còn thành thật gật đầu: “Vâng.”
Ôn Tịch Viễn cười cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, không nói chuyện.
Chu Cẩn Thần và Hứa An Nhiên ngồi ghế phía sau hai người, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người nhìn nhau cười, Chu Cẩn Thần bị một màn này kích thích, trái tim cũng nhói đau, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
Hứa An Nhiên vẫn tỏ ra khinh thường.
Máy bay hạ cánh, mấy người bọn họ xuống máy bay gần như cùng lúc.
Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn ở phía trước, Chu Cẩn Thần và Hứa An Nhiên ở phía sau, cũng không ai chủ động lên tiếng.
Lúc lấy hành lý, Ôn Tịch Viễn và Chu Cẩn Thần đứng ở băng chuyền, mỗi người một bên, một người bình tĩnh còn một người lạnh lùng, không ai nói chuyện với ai.
Lâm Sơ Diệp cùng với Ôn Thư Ninh và Hà Minh U đứng ở một bên chờ Ôn Tịch Viễn.
Hứa An Nhiên cũng đứng một bên, khuôn mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt khinh thường.
Hà Minh U vừa xuống máy bay đã dính lấy điện thoại, mở giao diện chat với bạn bè lúc nãy còn ở trên máy bay ra, vừa nhắn tin vừa tủm tỉm nói với Lâm Sơ Diệp: “Cô giáo mới, cô giáo mới, bạn học của cháu cũng đi xem phim rồi, bọn họ đều nói phim rất hay, cô mau ký tên cho em đi, bọn họ đang đòi chữ ký với em kìa.”
Hứa An Nhiên nhìn hai người, vẫn là ánh mắt lạnh nhạt khinh thường người khác, không biết có phải là đứng chờ có hơi nhàm chán hay không, vì thế nên hiếm khi cô ta chủ động bắt chuyện với cô: “Ồ, hóa ra là bộ phim mới của cô sao, chúc mừng nhé.


Phim gì thế? Khi nào về tôi sẽ đi xem.”
So với dáng vẻ ra vẻ của cô ta, Lâm Sơ Diệp chỉ bình tĩnh cười: “Cảm ơn nhé.”
Dường như Hứa An Nhiên rất hào hứng: “Tên phim là gì thế? Cô diễn vai nào trong đó vậy? Có phải vai quan trọng không? Để hôm nào rảnh tôi cũng tới rạp đóng góp một chút vào doanh thu phòng vé, ủng hộ một chút.”
Nói xong lại dường như nhớ đến cái gì đó, phiền muộn vỗ đầu một cái: “Ôi cái trí nhớ của tôi, lịch trình hai ngày nay bận rộn như vậy, sợ là không có thời gian xem rồi.

Qua hai ngày nữa thì sao, lúc đó phim của cô còn chiếu không thế?”
Ôn Tịch Viễn đúng lúc xách hành lý qua chỗ này, nghe thấy vậy thì nhìn cô ta một cái.
Hứa An Nhiên không chú ý tới anh, toàn bộ lực chú ý của cô ta đều dồn vào người Chu Cẩn Thần.
Chu Cẩn Thần lạnh nhạt liếc nhìn cô ta một cái, không lên tiếng, chỉ lạnh lùng đi ra ngoài.
Hứa An Nhiên cũng không sốt ruột đuổi theo mà lại quay lại liếc Lâm Sơ Diệp: “Lúc về tôi sẽ bảo trợ lý mua cho tôi một vé tới ủng hộ cô.”
Ôn Tịch Viễn đã đi tới bên cạnh Lâm Sơ Diệp, nhìn về phía Hứa An Nhiên: “Nếu cô Hứa muốn ủng hộ bạn của mình, mua một vé thôi thì có vẻ hơi keo kiệt thì phải.”
“Vậy tôi bao cả rạp, cũng chỉ có vài đồng thôi mà.” Hứa An Nhiên nói xong thì gửi tin nhắn cho trợ lý: “Cậu tra giùm tôi thử xem bộ phim đang chiếu rạp của Lâm Sơ Diệp là phim gì, tôi muốn bao cả rạp.”
Phân phó xong còn liếc nhìn Ôn Tịch Viễn một cái, hỏi Lâm Sơ Diệp: “Trợ lý của cô à?”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười: “Chồng của tôi.”
Hứa An Nhiên gật đầu: “Sự nghiệp không có gì khởi sắc thì kết hôn sớm cũng là chuyện tốt.”
Nói xong cười lạnh một tiếng, sau đó lại thu hồi rất nhanh, xoay người đạp giày cao gót đuổi theo Chu Cẩn Thần.
Lâm Sơ Diệp cũng cười, cùng Ôn Tịch Viễn đi ra ngoài.
Ôn Tịch Viễn nhìn bóng dáng của Hứa An Nhiên, có chút đăm chiêu: “Từ trước tới nay cô ta vẫn đối xử với em như vậy sao?”
“Vậy thì không phải.” Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Trước kia vốn sẽ không chạm mặt, chỉ là một tháng nay em giành được vai nữ chính từ cô ta nên mới như thế.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, lắc đầu cười.
Người xuống máy bay rất nhiều, hai bên đường người qua lại chật ních.
Lâm Sơ Diệp và Hứa An Nhiên vốn cách nhau một đoạn, nhưng vì quá nhiều người nên hai người lại bị đẩy lùi lại gần nhau.
Bên ngoài sân bay có không ít trạm tỷ và fan của Hứa An Nhiên, đều là những chàng trai cô gái trẻ tuổi, nhìn thấy Hứa An Nhiên đi ra còn cực kỳ kích động.
Sự kích động đó còn mãnh liệt hơn khi thấy Lâm Sơ Diệp đi đằng sau Hứa An Nhiên.
Không biết là ai giơ camera lên trước, sau đó ai ai cũng đều giơ camera lên, vừa xì xào bàn luận, tinh thần cực kỳ kích động và vui mừng, sau đó đám người dần mất khống chế, tranh nhau chạy về phía bọn họ.
Hứa An Nhiên đã quen với những tình huống như thế này, vẫy tay mỉm cười chào hỏi với mọi người, sau đó bảo mọi người đừng chen lấn, làm ảnh hưởng tới người khác, nhưng đám đông trực tiếp chạy qua mặt cô ta, đi thẳng về phía Lâm Sơ Diệp.
“Lâm Sơ Diệp, có thể ký tên cho em được không? Em rất thích《Tuyệt địa phản sát》của chị.” Cô gái xông lên trước vừa hồi hộp vừa vui mừng nói, sau đó đưa cho Lâm Sơ Diệp một quyển sổ và một cây bút.
Những người khác cũng kích động gọi Lâm Sơ Diệp: “Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn.”
Lâm Sơ Diệp bị dọa sợ, bước chân hơi dừng lại.
Ôn Tịch Viễn đỡ cô, hơi nghiêng người chặn cô với đám đông.
Cô gái kia đã nhét một cây bút và một quyển sổ vào tay Lâm Sơ Diệp: “Em thật sự rất thích chị, chị có thể ký tên cho em được không?”
“…….” Lâm Sơ Diệp xấu hổ cười, cầm quyển sổ bắt đầu ký tên, trong đầu có hơi mơ hồ.

Bản thứ hai, bản thứ ba…..
Từng quyển sổ một được đưa tới, có người còn trực tiếp giơ cánh tay lên, chỉ vào chỗ trống trên tay áo, bảo Lâm Sơ Diệp ký vào đó.
Ôn Tịch Viễn hơi nhíu mày, một bên chú ý tới đám người, một bên giơ tay ngăn đám người lại, che chở Lâm Sơ Diệp đi ra ngoài.
Hà Minh U theo sát phía sau, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt này.
Ôn Thư Ninh cũng ở đó, tầm mắt chuyển từ trên người Lâm Sơ Diệp sang đám người đang hưng phấn kia, người thì giơ điện thoại lên, người thì đưa sổ ra xin chữ ký, như thể họ đang phát hiện ra một kho báu vậy.
Sau đó tầm mắt cô lại dời về phía Hứa An Nhiên không ai quan tâm kia.
Sắc mặt Hứa An Nhiên rất xấu, vẻ mặt hoang mang, đứng yên không nhúc nhích nhìn Lâm Sơ Diệp.
Chu Cẩn Thần cũng dừng bước, nhìn Lâm Sơ Diệp vẫn dịu dàng kiên nhẫn trấn an fan hâm mộ bằng ánh mắt phức tạp, bởi vì anh ta chưa bao giờ nghi ngờ Lâm Sơ Diệp sẽ không được nổi tiếng.
Cô chỉ là bị anh ta áp xuống mà thôi.
Một bên Lâm Sơ Diệp vừa đưa sổ ký tên qua, một bên vừa áy náy xin lỗi, cuối cùng dưới sự hộ tống của Ôn Tịch Viễn, cô cũng thoát được khỏi vòng vây, lên xe.
Lúc cửa xe đóng lại, nhìn đám người vẫn nhiệt tình chạy theo, Lâm Sơ Diệp vẫn còn mơ hồ, tim cũng đập rất nhanh, lần đầu tiên trải qua chuyện này, cô không biết phải làm như thế nào.
Ôn Tịch Viễn đã mở Weibo trên điện thoại ra, đúng như anh dự đoán, ba chữ “Lâm Sơ Diệp” chiếm vị trí cao nhất trong bảng hot search, cùng với hai hot search liên quan đến bộ phim《Tuyệt địa phản sát》 của cô là “Nữ chính của Tuyệt địa phản sát” và “Tuyệt địa phản sát bùng nổ dư luận” đều nằm trong top tìm kiếm.
Ôn Tịch Viễn nhấn vào hot search Lâm Sơ Diệp, tất cả đều là khen ngợi, hoặc là khen nhan sắc của cô, hoặc là khen diễn xuất, hoặc là tò mò Lâm Sơ Diệp là ai, bài phỏng vấn mấy ngày hôm trước của Trình Hạo cũng được đào lại, còn có ảnh lúc nãy Lâm Sơ Diệp ở sân bay bị chụp lại.
Đối với những người mới, Internet vẫn rất khoan dung độ lượng.
Lâm Sơ Diệp cũng mở điện thoại lên, thông báo WeChat lần lượt kéo đến, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, có của Trình Hạo, cũng có của Phùng San San.
Tin nhắn WeChat cũng ngập tràn những lời chúc mừng.
Phùng San San dường như sắp phát điên, gửi một tin nhắn thoại dài tới cho cô, hét lên đầy phấn khích: “Lâm Sơ Diệp, em hot rồi!”
Trình Hạo cũng phấn khích gửi tin nhắn đến, hiệu suất bộ phim vượt ngoài mong đợi, bộ phim xuất hiện ở hầu hết các kênh truyền hình, danh tiếng không ngừng tăng cao, mấy hot search cũng là tự nhiên xuất hiện, rạp chiếu phim cũng khẩn trương tăng suất chiếu.
Lâm Sơ Diệp là một gương mặt mới, nhưng vẻ đẹp của cô lại thu hút được sự chú ý của quần chúng, tạo hình và diễn xuất trong phim cũng rất kinh diễm, trên internet không chỗ nào là không có tin tức liên quan đến cô, những vai diễn nhỏ lúc trước của cô cũng bị cư dân mạng đào lại, nhiệt độ cứ như thế mà tăng vọt.
Vừa hay lại có người tình cờ đăng ảnh cô ngồi chờ chuyến bay, suy đoán ra số hiệu chuyến bay của cô, nên mới bị trạm tỷ và một vài fan hâm mộ bao vây ở sân bay.

Fan qua đường cũng có một chút, nhưng chắc cũng không quá nhiều, bộ phim mới chiếu, chắc vẫn chưa có nhiều người tới rạp xem phim nhiều như vậy.
Nhưng Ôn Tịch Viễn hoàn toàn không nghi ngờ về việc Lâm Sơ Diệp nổi tiếng nhanh như thế.
Anh lấy lại được bình tĩnh rất nhanh, gọi cho Lê Duệ một cuộc điện thoại: “Cậu kết nối với bộ phận PR một chút, làm tốt công tác theo dõi thái độ dư luận liên quan đến Lâm Sơ Diệp, phòng ngừa có người nhân cơ hội bôi đen.”
“Vâng.” Lê Duệ ở đầu dây bên kia nhanh chóng nhận lệnh.
Là một người trong ngành, anh cũng chú ý tới Lâm Sơ Diệp và nhiệt độ của bộ phim.
Ôn Tịch Viễn cúp điện thoại, nhìn về phía Lâm Sơ Diệp tựa hồ như vẫn đang bị cảnh tượng vừa nãy làm cho thất thần.
Lâm Sơ Diệp mở to mắt ngơ ngác nhìn anh, Ôn Tịch Viễn bị dáng vẻ này của cô làm cho bật cười, giơ tay vuốt nhẹ tóc cô.
“Lâm Sơ Diệp, làm sao bây giờ? Hình như em nổi tiếng rồi.”
Lâm Sơ Diệp đang ngơ ngác cuối cùng cũng phản ứng lại, nhìn vào mắt anh: “Sẽ…… Ảnh hưởng tới kế hoạch nghỉ phép tiếp theo của chúng ta sao?”
Ôn Tịch Viễn: “Không đâu.”
Lâm Sơ Diệp: “Hẳn là sẽ không ảnh hưởng gì nhiều đến bên ngoài chứ?”
Ôn Tịch Viễn: “Anh nghĩ chắc là không đâu.”
Cô không có gánh nặng thần tượng, nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
“Vậy anh không để ý chứ?” Lâm Sơ Diệp hỏi, sau này anh sẽ không tránh né cô đó chứ.
Ôn Tịch Viễn: “Không đâu.

Em ở đâu, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”
Lâm Sơ Diệp lộ ra nụ cười: “Được.”

Sự nổi tiếng kéo theo đó là một vài cuộc phỏng vấn.
Ôn Tịch Viễn đích thân kiểm tra giùm Lâm Sơ Diệp, sàng lọc hết tất cả các buổi phỏng vấn, cuối cùng chỉ giữ lại một buổi với kênh truyền thông uy tín.
Sau một thời gian ngắn làm quen với việc nổi tiếng này, cô rất nhanh đã thích ứng được với nó.
Ngoại trừ tình huống đặc thù như ở sân bay, một thời gian sau, độ hot trên mạng cũng không còn ảnh hưởng gì tới cuộc sống thực tại nữa.
Kết thúc cuộc phỏng vấn, cuối cùng Lâm Sơ Diệp cũng có thời gian để bù đắp lại bữa cơm kia với Diệp Hân.
Vốn là ba người họp mặt, nhưng thật không may, nhà hàng mà Diệp Hân đặt trước lại là một nhà hàng địa phương, lúc ăn cơm còn gặp được vài người bạn thời trung học.
Bạn học ở lại thành phố Ninh vốn không nhiều, nhưng đa số những người còn ở lại có tham gia bữa tiệc họp mặt mà năm ngoái Diệp Hân tổ chức, lúc này gặp lại, phần lớn vẫn là những người gặp lần trước.
Mọi người không ngờ còn có thể gặp lại Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn ở thành phố Ninh, ai nấy cũng đều vui vẻ, hơn nữa cũng khá nhiều nam sinh thời còn đi học thầm mến Lâm Sơ Diệp.
Lần trước liên hoan Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn còn không quá thân với nhau, nhưng lần này họ lại thoải mái nắm tay nhau.
Mọi người lập tức “Ồ?” lên một tiếng.
“Hai người?” Lớp trưởng mở lời trước tiên, tầm mắt dừng ở tay của Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn: “Mình nhớ lần trước ăn cơm có người còn làm như không thân cơ mà, bây giờ là như thế nào đây?” Nói xong còn khoa trương nhướng mày một cái.
Lúc này Lâm Sơ Diệp mới chú ý tay bị Ôn Tịch viễn nắm chặt, sau một thời gian, hai người bọn họ dường như đã thành thói quen, chỉ cần Ôn Tịch Viễn tới gần, anh sẽ theo thói nắm lấy tay Lâm Sơ Diệp, giống như đêm đó ở căn gác nhỏ, Lâm Sơ Diệp cũng đã quen với sự thân mật này nên cũng không để ý tới.
Mọi người ồn ào khiến cô hơi ngượng ngùng, nhưng không rụt tay lại, ngược lại càng nắm chặt hơn, thản nhiên nhìn về phía mọi người.
“Bọn mình kết hôn rồi.” Cô nói.
Hiện trường lập tức vang lên tiếng chén bát va vào nhau.
“Thật hay giả vậy?”
“Không phải, hai người kết hôn lúc nào thế?”
“Không phải hai người không thân sao?”
Mọi người anh một câu tôi một câu thảo luận rôm rả, ai cũng rất kinh ngạc.
Hồi còn đi học, mặc dù hai người là bạn cùng lớp, bình thường cũng thường xuyên cùng nhau đến gặp giáo viên, cùng nhau phụ trách một vài hoạt động học tập, hoặc là cùng nhau đến nơi khác tham gia thi cử, nhưng lúc ấy cả hai người đều thuộc kiểu người không nói quá nhiều, ngoại trừ trao đổi công việc với nhau, dường như hai người sẽ không nói chuyện gì khác, sau khi tan học thì mỗi người đi một hướng.
Khi đó vào giờ giải lao, mọi người đều thích tụ tập ở hành lang nói cười vui đùa với nhau, mặc dù hai người cũng đều nhìn ra phía hành lang, nhưng cũng chỉ đứng đó nhìn, không nói với nhau câu nào.
Không có chút gì gọi là thân thiết.
Chỉ là lần liên hoan tốt nghiệp trung học đó, Lâm Sơ Diệp đến, chào hỏi từng người một, có khi còn hàn huyên vài câu, nhưng đến lượt Ôn Tịch Viễn, cô cũng chỉ khách sáo gật đầu mỉm cười, sau đó hai người mỗi người ngồi một đầu bàn, toàn bộ quá trình đều không nói câu nào.
“Thành thật khai ra mau, có phải hai người lén gặp nhau hay không?” Lớp trưởng đại diện hỏi: “Sau đó giả bộ như không quen, đúng chứ?”
Lâm Sơ Diệp ho nhẹ một cái, không thừa nhận cũng không phủ nhận, hơi đảo mắt, ngượng ngùng nhìn sang những người khác.
Cô gái bị lộ tâm tư, ngượng ngùng là điều đương nhiên.
Từ đầu đến cuối Ôn Tịch Viễn vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn Lâm Sơ Diệp.
Không nhận được đáp án, lớp trưởng đành phải đổi câu hỏi khác: “Trong hai người, ai theo đuổi ai?”
“Tớ.”
“Tớ.”
Không chút trốn tránh, hai người gần như trả lời cùng lúc.
Trả lời xong, hai người nhìn nhau, đám đông đã bắt đầu “Ồ……” lên một tiếng dài trêu chọc bọn họ.
“Là tớ theo đuổi cô ấy.” Ôn Tịch Viễn buông tay, ôm bả vai cô, thành thật khai báo.
Tư thế bảo vệ Lâm Sơ Diệp khiến mọi người lại “Ồ…..” một tiếng dài nữa.
“Ôn Tịch Viễn, cậu làm thế là không được rồi, hóa ra đã sớm nhớ thương em Lâm Sơ Diệp lâu như vậy.” Lớp trưởng ồn ào: “Buổi sáng hôm sau khi liên hoan, cậu vội vàng chạy ra ngoài, không phải là đuổi theo Lâm Sơ Diệp đấy chứ?”
Ôn Tịch Viễn: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Anh trả lời rất tự nhiên, khiến mọi người đều nghẹn họng.


break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc