Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 86: Trường sinh hỏa 08

Trước Sau

break
Hà Tự Phi im lặng phân tích đề nghị này, trong đầu đã hiện ra cảnh Mộ Lâm Giang điêu luyện tránh hết các công kích toàn lực của mình, bóp cổ giễu cợt mình vô dụng cỡ nào. Có lẽ cơ bản chẳng đến một khắc, chỉ cần đối mặt một lần là tay phải cầm kiếm của gã đã có thể bị vặn gãy… Mặc đẹp như thế, mấy tầng tay áo vung lại đây kiểu gì cũng quất gã lún vào tường.

Gã càng nghĩ càng sợ, đã không phân biệt nổi đây là do tác dụng của Minh Đồng hay nỗi khiếp đảm trong lòng. Gã không tiếng động gào thét điên cuồng, sư đệ à, nể tình cùng bị quỷ tu hãm hại cứu ta một mạng đi!

Mộ Lâm Giang đứng giữa sân, nâng tay phải lên, ưu nhã nói: “Mong đạo hữu chỉ giáo.”

… Ta xứng chỉ giáo lão gia ngài à? Hà Tự Phi chợt thấy choáng váng do căng thẳng thần kinh, nỗi ngờ vực và suy sụp đều viết hết lên mặt. Ôm sự chờ mong yếu ớt cuối cùng ngoảnh đầu lại, liền thấy Diệp Vân Chu bỗng mở cửa sổ dựa lên đó, nâng chén trà xem kịch.

“Cung chủ, có cần ta đi gọi đại phu trước không?” Diệp Vân Chu cười trên nỗi đau người khác. Không dùng linh lực đánh cận chiến với kiếm tu Hà Tự Phi, y ngược lại rất tò mò Mộ Lâm Giang định bẽ mặt thế nào.

“Ha, vậy ngươi sẽ bỏ lỡ trận ước chiến có một không hai này đấy.” Mộ Lâm Giang tràn trề tự tin.

Hà Tự Phi đờ đẫn quay đầu, tự nhủ: xong rồi, Diệp Vân Chu hoàn toàn không niệm tình xưa – mặc dù thực chất đối phương cũng chẳng nhớ chút tình xưa nào – thậm chí gọi cả đại phu trước. Mộ Lâm Giang còn để gã thấy trước kết cục của mình, xem ra trận chiến này gã tất phải thảm không nỡ nhìn rồi.

Gã nản lòng thoái chí tiến lên, rút bội kiếm tuyệt vọng nói: “Nếu ngươi đã khăng khăng ép ta, vậy ta đây dù có phải trả giá cả tính mạng, cũng sẽ tuyệt đối không để ngươi khinh thường!”

Mộ Lâm Giang cười một tiếng: “Người trẻ tuổi, dễ kích động thật.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hà Tự Phi đạp bước ra chiêu, rút kiếm tấn công thần tốc, không mong chế ngự được kẻ địch, chỉ mong thua không thảm hại như thế. Nhưng ngoài dự đoán, Mộ Lâm Giang chỉ né lui về sau, trong bụng gã nóng nảy, theo phản xạ giương mắt nhìn thần sắc Mộ Lâm Giang bấy giờ.

Chiến đấu phải chú ý mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, phán đoán chiêu thức tiếp theo từ ánh mắt của đối thủ lại càng là một thói quen nhất thiết phải hình thành, dù không dự được hướng đi cũng sẽ ngừa được đánh lén. Hà Tự Phi theo thói quen nhìn sang, lại thình lình đối diện với cặp mắt tím bình thản không gợn sóng kia, trong phút chốc tựa như có lực xung kích mãnh liệt phụt ra, xộc vào trong óc, từ đại não đến xương sống đều nổi lên cơn run không tài nào chịu nổi.

“Ư…” Hà Tự Phi rên một tiếng, thế kiếm cũng chịu ảnh hưởng mà ngừng lại, mất lực ngay lúc suýt cắt qua ống tay áo Mộ Lâm Giang, lảo đảo một bước quỳ xuống.

“Đứng lên, có tí sợ hãi này cũng không vượt qua được à? Đồ đệ của Phù Tinh chân nhân cũng chỉ đến vậy.” Mộ Lâm Giang nhịp bước nhanh nhẹn, đứng ổn định phủi phủi tay áo, “Tĩnh tâm đi, đừng mất tập trung, khống chế cảm xúc của ngươi.”

Hà Tự Phi nghe Mộ Lâm Giang chỉ đạo bình chân như vại thì càng cảm nhận được sự coi thường, sợ quá sinh giận hét lớn một tiếng, rút kiếm xông về phía hắn.

Diệp Vân Chu ở bên cửa sổ thấy rõ, lúc này mới hiểu vì sao Mộ Lâm Giang lại dự liệu trước được rằng, chỉ cần đối thủ e ngại Minh Đồng thì chắc chắn không thể phát huy toàn lực. Đến nhìn cũng không dám nhìn, kiếm chiêu thân pháp loạn hết cả, đừng nói cắt xiêm y Mộ Lâm Giang, chỉ tới gần thôi cũng khó khăn rồi.

“Ngươi không phải Đại Thừa kì sao? Sư phụ ta trong mắt ngươi cũng chỉ đến vậy chứ!” Hà Tự Phi ra tay hoàn toàn không có kết cấu, chỉ dựa vào cơn phẫn nộ chém lung tung. Tay áo hoa mỹ tung bay của Mộ Lâm Giang làm gã chóng hết cả mặt, “Ngươi có hai con mắt này, ai mà tĩnh tâm được?”

“Diệp Vân Chu có thể.” Mộ Lâm Giang xa xăm nói, cong hai ngón tay bắn vào thân kiếm xẹt qua, đánh văng lưỡi kiếm.

Hà Tự Phi sửng sốt, tiếp đó lại càng mất nhuệ khí, cắn môi đỏ mắt trừng qua, hít sâu: “Mộ Lâm Giang! Ta không tin, ta không tin ngươi thực sự vô địch!”

“Còn biết nghi ngờ cơ đấy, không tồi.” Mộ Lâm Giang cười nói, “Có điều sắp tới một khắc rồi, thắng ngươi còn lâu mới cần đến vô địch.”

Hà Tự Phi nhắm mắt, nắm tay siết lấy miệng vết thương trên ngón tay, dùng sự đau đớn ép mình bình tĩnh, đạp bước nghiêng người nâng chưởng đập về phía Mộ Lâm Giang. Mộ Lâm Giang vẫn lùi về sau không đánh trả, nhưng Hà Tự Phi cùng lúc đó cũng đâm một kiếm xuống đất, cạy một miếng gạch văng sang.

Mộ Lâm Giang hơi bất ngờ, xoay người di chuyển tránh khỏi phiến đá kia. Miếng gạch tưởng như lành lặn song đã bị kiếm khí cắt vỡ, bấy giờ bất thình lình nổ tung giữa không trung. Hắn giơ tay áo chắn đá vụn và bụi bặm tung tóe trên không, Hà Tự Phi liền nắm bắt điểm mù này, mũi kiếm móc nghiêng sang phải, ánh bạc từ tay áo rộng rũ xuống nhắm thẳng đến yết hầu.

Kiếm mang sát khí lạnh lẽo vô cùng, lại bị ánh tím bất ngờ lóe lên ngang ngược dập tắt, âm thanh báo hết một khắc lúc này cũng vang lên.

“Nhãi con, nhắc ngươi một câu, đây là khách phòng của thành Lăng Nhai.” Ngón giữa và ngón trỏ tay trái Mộ Lâm Giang kẹp lấy mũi kiếm đặt ngang trên cổ, “Làm hỏng đồ đạc là phải bồi thường đúng giá.”

Hà Tự Phi thở hổn hển, kích động vì mình chỉ thiếu chút nữa là đánh trúng Mộ Lâm Giang, nghe câu này thì nháy mắt bình tĩnh lại, khóe mắt liếc xuống nền đất, trắc trở nói: “Cái này, bao, bao nhiêu tiền?… Không đúng! Nãy ngươi vừa dùng linh lực!”

“Ừ.” Mộ Lâm Giang thản nhiên thừa nhận, “Bình tĩnh phán đoán, tùy cơ ứng biến, không tệ. Ngươi thắng.”

“Ta thắng?” Hà Tự Phi nhất thời khó chấp nhận nổi, có phần thiếu cảm giác chân thực nhìn cánh tay phải nhấc mũi kiếm mình của Mộ Lâm Giang, một tầng cổ tay áo lộ ra lụa trắng bị cắt một đường nhỏ tí tẹo.

“Lạc Tinh sa cao cấp nhất của Mặc Ảnh đô, một thước mười linh thạch thượng phẩm.” Mộ Lâm Giang buông kiếm Hà Tự Phi ra, nhàn nhạt nói.

Não Hà Tự Phi uỳnh một tiếng, tiền sinh hoạt một năm của gã nhịn ăn nhịn xài mới cố lắm chỉ mua được nửa thước: “Ngươi lừa ta, rõ ràng là điều kiện ngươi đề ra!”

“Ta có nói ngươi thắng thì không phải bồi thường à?” Mộ Lâm Giang nhướng mày.

Hà Tự Phi tức đỏ cả mặt: “Ngươi… Ngươi! Bồi thường thì bồi thường, ta đập nồi bán sắt cũng sẽ trả cho ngươi!”

Mộ Lâm Giang vén ống tay áo, khoan khoái nở nụ cười: “Nhãi con, đùa chút thôi, không cần căng thẳng quá.”

Hà Tự Phi lau mồ hôi, mệt lử như vừa trải qua thập tử nhất sinh, ngó chằm chặp tầng sa nhìn không ra giá cao cỡ nào kia, thầm mắng tư bản độc ác.

“Tiền Diệp công tử ăn bữa cơm nhạt thôi, ta há lại so đo với ngươi.” Mộ Lâm Giang bổ thêm đao nữa.

Hà Tự Phi chống kiếm, yếu ớt ngoái đầu lại, Diệp Vân Chu hiền lành cười vẫy tay.

“Đệ ấy vô duyên vô cớ chịu ơn huệ của ngươi như vậy, không phải chuyện hay.” Hà Tự Phi quật cường nói.

“A, đây cũng không phải vô duyên vô cớ, Diệp công tử có năng lực tầm này, thì cũng xứng đáng được báo đáp tầm đó.” Mộ Lâm Giang liếc nhìn gã, “Nhưng ngươi thì sao, ngươi có thể rộng mở khát vọng cho y, cho y báo đáp tương đồng không?”

“Ta… Ta hiện giờ chưa có bản lĩnh này.” Hà Tự Phi dần thiếu tự tin, lại lặng lẽ liếc nhìn Diệp Vân Chu. Nhớ đến màn tính tiền hào phóng ở quán trà của y, chỉ sợ trăm năm nữa gã cũng không đạt được sự phóng khoáng này.

Diệp Vân Chu vui vẻ xem Mộ Lâm Giang dạy dỗ tiểu bối, cao giọng đổ thêm dầu vào lửa: “Hà sư huynh, đừng nản lòng quá sớm, thật ra ta có thể thích ứng mọi hoàn cảnh, miễn ngươi làm ta vừa lòng là được, ta nuôi ngươi!”

“Diệp công tử, chú ý khí chất của ngươi.” Mộ Lâm Giang lành lạnh liếc y một cái.

Hà Tự Phi đương nhiên nghe ra Diệp Vân Chu không hề có chút thật lòng, khó chịu nói: “Nói cho cùng ngươi chỉ đang đả kích ta, muốn ta rời khỏi sư… Diệp công tử thôi.”

“Ngươi nghĩ kĩ lại đi, ta mà cần đả kích một tiểu bối Kim Đan kì ư?” Mộ Lâm Giang hừ một tiếng, “Diệp công tử đối với ngươi không phải là mục tiêu chấp nhất tất yếu, lún vào một góc mà bỏ lỡ chân trời cao xa là điều tối kị của tu giả. Thiên tư ngươi không kém, so với hoang phí thời gian mà không đạt được gì, chẳng bằng tỉnh ngộ sớm cải thiện bản thân.”

Hà Tự Phi trầm mặc một hồi lâu. Mộ Lâm Giang lại hỏi: “Trì cô nương đâu rồi?”

“… Muội ấy chắc đang cải thiện bản thân.” Hà Tự Phi cúi đầu nói.

“À.” Mộ Lâm Giang ý tứ khó hiểu xùy một tiếng.

“Ta đương nhiên hiểu lý đó!” Hà Tự Phi ngồi thụp xuống chống thái dương, “Nhưng ba năm này ta như bị ma ám vậy, ta đối với Diệp… sư đệ, ý ta là quỷ tu kia, ta thành tâm thành ý với gã hệt như đạo lữ.”

“Ngươi đúng là bị ma ám đấy.” Mộ Lâm Giang không khách khí nói, khom lưng chìa tay phải ra với gã, “Ban đêm gió rét, coi chừng cảm lạnh.”

Hà Tự Phi ngẩn ngơ ngẩng đầu, không ngờ Mộ Lâm Giang lại đưa tay với mình. Gã thử đứng dậy nắm lấy, Mộ Lâm Giang lại bủn xỉn rút ngón tay về.

“Ngươi bị thương?” Hà Tự Phi bò dậy bắt kịp Mộ Lâm Giang trở lại dưới mái hiên. Gã phát hiện cổ tay Mộ Lâm Giang có một vệt xanh lá rất nhạt, giống như dấu tay khi người ta dùng lực bóp chặt, điều này làm gã không khỏi khó tin.

“Hả?” Mộ Lâm Giang khó hiểu.

“Chỗ này.” Hà Tự Phi giần giật tay phải ra hiệu.

“Ừ.” Khóe mắt Mộ Lâm Giang liếc về hướng cửa sổ, Diệp Vân Chu chính đang thò người ra hóng hớt, hắn bất mãn dùng lời đâm chọc y, “Kiệt tác của Diệp công tử, thể hiện rõ nhân phẩm đáng báo động của y.”

“Ơ? Đệ ấy đánh ngươi? Sao có thể chứ, đệ ấy dịu dàng như vậy.” Hà Tự Phi càng thấy kinh hãi, so với cổ tay Mộ Lâm Giang bị bóp xanh, trước đó gã còn nghi Diệp Vân Chu bị Mộ Lâm Giang mang đi liệu tình cảnh có nguy hiểm lắm không. Có điều lời vừa ra khỏi miệng, gã lại tức khắc than thở, sư đệ dịu dàng lương thiện trước nay chưa từng tồn tại.

“Ngươi hiểu y sao? Người ngươi hiểu cùng lắm chỉ là lớp ngụy trang quỷ tu khống chế, một kẻ không tồn tại. Thực chất bất kể là Diệp Vân Chu hay quỷ tu, ngươi đều không mảy may biết gì.” Mộ Lâm Giang mười điểm trực tiếp, một câu nói toạc móng heo, “Nhận thức rõ tình hình, vứt bỏ ảo tưởng đi.”

“Ây, ngươi nói rất đúng.” Hà Tự Phi không thể không buồn khổ thừa nhận, “Ta không biết giờ phải làm thế nào nữa, rốt cuộc đâu là chân tâm của ta, đâu là phần bị thuật pháp thao túng; người ta thích là giả, sư muội cũng không gặp ta nữa, ta bây giờ vẫn là ta ư? Ý niệm giờ khắc này của ta, là của chính ta hay sao? Trước đây ta cũng khát vọng được người ta ghi nhớ như thế ư?”

“Ngươi muốn được người ta ghi nhớ thế nào?” Mộ Lâm Giang rất hứng thú hỏi.

“Trừ gian diệt bạo, phò tá công lý, không vì việc thiện nhỏ mà không làm… các kiểu, nhưng đôi lúc ta sẽ lỡ dùng lòng tốt làm việc xấu.” Hà Tự Phi nhỏ giọng nói.

“Ừm, mục đích không ảnh hưởng toàn cục, phương pháp rất đáng khen.” Mộ Lâm Giang tán đồng gật nhẹ đầu.

“Ngươi không khinh ta?” Hà Tự Phi nghiêng đầu thấp tha thấp thỏm nhìn hắn, bỗng thấy Mộ Lâm Giang cũng không đáng sợ đến vậy, “Người khác làm việc thiện vì kết quả, ta lại vì danh dự, tâm không tinh, đáng khen chỗ nào chứ.”

“Trên đời rất nhiều kẻ mua danh chuộc tiếng, trong sáng vô tư như ngươi ngược lại rất đáng thưởng thức. Nếu nói theo cách của Diệp công tử, thành quả bình thường có thể đạt được bằng con đường bình thường.” Mộ Lâm Giang cười khẽ, “Đây là mong muốn bình thường nhất, đừng rối rắm vì mục tiêu, cứ làm chuyện ngươi muốn, không trái tâm này, thì lo gì danh lợi. Vả lại mỹ danh khó cầu, bêu danh dễ kiếm, ngươi khao khát được thế nhân ghi nhớ, lại vẫn chọn hành thiện chứ không phải ác, đủ thấy rằng trong tâm ngươi đã có phương hướng; dù có đi sai bước nhầm, chỉ cần kịp thời sửa chữa bù đắp, thì không phải không tha thứ được.”

Diệp Vân Chu tì hai tay lên bệ cửa nhìn Mộ Lâm Giang cách đó mấy trượng, bĩu môi: “Ngươi giảng bộ đạo lí vĩ đại của ngươi thì cứ giảng đi, đừng có lôi ta vào! Chúng ta ai phát biểu ý kiến người nấy, văn nhân cấm khinh nhau!”

“Về điều tức đi.” Mộ Lâm Giang đi vài bước xua tay với Diệp Vân Chu, “Chưa đến phiên ngươi nghe giảng đâu.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hà Tự Phi tiêu hóa một lát, chợt thấy ngỡ ngàng câm lặng vì bị thuyết phục. Khác với Diệp Vân Chu mờ ảo bất định khó lường, gã nhìn trân trân bóng dáng Mộ Lâm Giang, thế mà trông ra một ngọn núi sừng sững nguy nga vững chãi bất động, đoạn cười khổ nói: “Sư phụ ta còn chưa nói nhiều với ta như vậy.”

“Tôn sư có lòng, chẳng qua không biết cách chủ động.” Mộ Lâm Giang nói đỡ Phù Tinh chân nhân, “Đường tu hành khó tránh vô vàn thắc mắc, phải kị nhắm mắt làm liều. Ngươi chủ động đến tìm Phù Tinh chân nhân, hắn sẽ không từ chối chỉ bảo.”

“Ồ, được.” Hà Tự Phi phức tạp gật đầu ưng thuận, ngẫm nghĩ, rồi quay mặt đi: “Nếu ta dây dưa Diệp công tử làm các ngươi khó xử, vậy lần này ta thật sự bỏ cuộc. Ta không nên đơn phương tìm kiếm dấu vết của người khác trên người Diệp công tử vô tội, chuyện này quả thực là yêu cầu quá đáng với Diệp công tử.”

“Cuối cùng cũng có một câu làm ta hài lòng.” Mộ Lâm Giang hết sức thỏa mãn, “Vậy ta cũng nên nói mục đích mời ngươi đến.”

Trong lòng Hà Tự Phi phỉ nhổ, đây là bắt cóc lừa đảo hay mời hả. Gã ngước nhanh mắt nhìn Mộ Lâm Giang: “Mục đích gì? Gia sư bảo ta đi gặp Diệp công tử, vậy gia sư có biết tình hình thực tế không?”

“Hắn có thể sẽ đến.” Mộ Lâm Giang đoán, “Trường Sinh Hỏa nằm trên người ngươi. Kẻ thường dân vốn vô tội, chỉ vì ngọc bích mà thành có tội, vì đoạt lấy Trường Sinh Hỏa kẻ có mục đích chắc chắn sẽ gây bất lợi với ngươi. Cho nên ta đang định tách Trường Sinh Hỏa ra mà không gây tổn thương ngươi, hi vọng ngươi có thể phối hợp.”

Hà Tự Phi nghe xong như lạc vào màn sương. Diệp Vân Chu mở cờ trong bụng, không kìm được lên tiếng trước: “Mộ cung chủ, ngươi xác định nhanh thế à?”

“Ở cự ly cực gần chìa khóa sẽ cộng hưởng lẫn nhau, vừa rồi khi so tài ta đã kín đáo dùng thuật pháp xác nhận.” Mộ Lâm Giang giải thích, “Ta không nói một câu bái phục thì không được, nếu không phải ngươi nhắc tới, nhất thời ta cũng không nghĩ ra.”

“Đến cách tách rời ngươi cũng nghĩ xong rồi?” Diệp Vân Chu biến mất sau cửa sổ một chốc, Mộ Lâm Giang dứt khoát dựa bên cạnh cửa, nhận lấy chén trà Diệp Vân Chu đưa ra.

Nước trà nhiệt độ vừa đủ, Mộ Lâm Giang nhấp một ngụm nhuận họng: “Mới vừa thử rồi, ta cũng đã rõ đại khái thực lực của Hà Tự Phi, ba ngày sau có thể tiến hành.”

“Khi nào Ân Tư về, không cần y hộ pháp à?” Diệp Vân Chu thận trọng nói.

“Ta bảo y về thẳng Tịch Tiêu cung rồi.” Giọng Mộ Lâm Giang trầm trầm, “Hi vọng y có thể tra được một ít manh mối.”

Diệp Vân Chu biết hắn đang chỉ việc Ưng Hiên Dương rời khỏi đột ngột, nhất định sẽ có không ít thứ chưa kịp xử lí, bèn chầm chậm gật đầu. Lúc này Hà Tự Phi rốt cuộc đã cân nhắc xong xuôi, chạy lại đây chất vấn.

“Ngươi vừa nói gì, dùng thuật pháp thử cái gì? Đã nói không dùng linh lực, vậy mà ngươi lại dùng thuật pháp! Trường Sinh Hỏa lại là cái gì?” Hà Tự Phi căm giận nói.

“Mười vạn câu hỏi vì sao.” Diệp Vân Chu lặng lẽ lườm gã một cái, quay lưng khoanh tay dựa lên cửa sổ. Y không có kiên nhẫn dỗ trẻ con như Mộ Lâm Giang.

“Nếu ngươi không phát hiện, vậy không tính là ta phạm quy.” Mộ Lâm Giang bình tĩnh nói, “Đơn giản mà nói, Trường Sinh Hỏa, Vĩnh Trú Đăng, Dẫn Mộ Thạch là nhân tố then chốt quyết định sự sống còn của tam đô. Nếu có ngươi tập hợp đủ ba pháp bảo này, chỉ cần một ý niệm là có thể lật úp, biến cả tam đô thành hư vô. Ta cùng Diệp công tử hiện giờ bôn ba trù tính chính để ngăn cản kẻ này.”

Hà Tự Phi há to miệng. Nếu trước đây có người nói với gã rằng trên người ngươi cất giấu bí mật trọng đại có thể làm trời long đất lở hủy diệt thế giới, gã nhất định sẽ nghĩ người này đọc quá nhiều thoại bản.

“Chuyện này vô cùng hệ trọng, ta nghĩ ngươi có quyền được biết.” Mộ Lâm Giang tiếp tục, “Song có được tiết lộ cho người khác hay không, trong lòng ngươi hẳn đã rõ.”

“Ta chắc chắn sẽ kín miệng!” Hà Tự Phi nghe ra một sự đe dọa lạnh lẽo từ những lời lẽ xuôi tai của Mộ Lâm Giang, vội vã bảo đảm, “Nếu gia sư cũng biết, vậy ngươi không cần nói thêm với ta, dù sao biết càng nhiều càng nguy hiểm.”

Ánh mắt Diệp Vân Chu chợt lóe lên, quay xe giật dây: “Loạn thế xuất anh hùng, trong cái khó càng ló cái khôn, Hà sư huynh không muốn lội nước đục một chuyến à? Đây chính là thời cơ tuyệt hảo để vang danh khắp thiên hạ đấy.”

“Vẫn thôi đi, đối phó mấy tay sơn phỉ ta còn trầy trật.” Hà Tự Phi tự giễu giật nhẹ khóe miệng, “Diệp công tử, đệ cũng đừng gọi ta là sư huynh nữa, gọi một tiếng Hà huynh là được, tránh để Mộ cung chủ nghe lại mất hứng.”

Diệp Vân Chu nhíu mày, dâng lên một cơn khó chịu vì bị ngỗ nghịch, lạnh lùng nói: “Hà Tự Phi, ngươi tự đại lắm.”

Hà Tự Phi sững sờ, buồn bã lắc đầu thở dài.

“Không còn sớm nữa, đến phòng bên nghỉ ngơi đi.” Mộ Lâm Giang chỉ về một hướng, “Diệp công tử, giữ lại chút khẩu đức.”

Diệp Vân Chu khép hờ mắt, rất nể mặt hắn trưng ra nụ cười tươi đẹp, thân thiết nói: “Hà huynh, ngủ ngon mơ đẹp. Mời.”

Hà Tự Phi nhìn khuôn mặt trong sáng kia, nó còn mê hoặc hơn cả lũ rắn độc với đường vân diễm lệ. Gương mặt thân quen, khí chất lại khác biệt, quái dị đáng kinh. Gã không kìm nổi run cầm cập, hai kẻ này ai cũng không phải người gã chơi cùng được, Diệp Vân Chu không có Minh Đồng mà lúc này cũng khiến sống lưng gã phát lạnh.

“Các đệ cũng thế, chúc các đệ trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.” Hà Tự Phi nuốt một ngụm nước miếng, vừa lùi ra sau vừa chắp tay chúc mừng lung tung mấy câu, xoay người như chạy trối chết tót vào phòng bên.

Mộ Lâm Giang xoa thái dương, Diệp Vân Chu khẽ phì cười, vươn tay vịn lên bả vai hắn vỗ mạnh mấy phát, trêu chọc: “Nghe thấy chưa, ngươi còn nợ ta quý tử.”

“… Thần kinh.” Mộ Lâm Giang trợn trắng mắt đẩy y ra, quăng mình qua cửa sổ nhảy vào phòng.

Tác giả có lời muốn nói:

[Kinh hoàng! Bất ngờ lộ ảnh Mộ cung chủ bị thương! Đường đường chủ nhân một cung lại tự nguyện chịu bạo lực gia đình, lòng tự tôn sai lệch hay lý trí bị chôn vùi!]

[Một nam thanh niên đau khổ khuyên tình địch chia tay, nguyên nhân đằng sau làm chúng ta ấm lòng]

[Bạn nhất định chưa bao giờ thấy kì tích y học của Tịch Tiêu cung phải không, sao anh ta có thể làm được như thế? Xem xong tôi dại cả người!]

emmmmmm
break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc