Tuy rằng người đánh nhau chỉ là hai ŧıểυ bối, nhưng đôi bên một là thủ tịch đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị, bên còn lại là ŧıểυ công tử của Lan Lăng Kim thị, lại còn liên lụy đến hôn sự giữa hai nhà, không thể xử lý qua loa.
Lam Khải Nhân nghiêm mặt hổ giáo huấn hai vị tông chủ một chút, hai vị tông chủ ngày thường hô mưa gọi gió lúc này trước mặt ông cũng chỉ biết ngoan ngoãn nghe mắng, thầm nghĩ phải mau chóng tìm cách dỗ dành lão cổ bản này, đỡ phải chịu thêm giày vò. Lam Khải Nhân nói:
"Thân là tông chủ, đứng đầu một tộc, đến đệ tử trong nhà mình cũng không quản được, xấu mặt danh sĩ!"
Kim Quang Thiện:
"Đúng đúng đúng, ngài bớt giận. Đều là lỗi của ŧıểυ tử Tử Hiên kia!"
Giang Phong Miên cũng nói:
"Phải phải phải, ngài hạ hỏa đi. Là ŧıểυ tử Ngụy Anh không tốt!"
Lam Khải Nhân nói:
"Thôi, việc hôn sự Lam gia ta cũng không tiện can thiệp, hai người tự mình thương nghị đi!"
Kim Quang Thiện và Giang Phong Miên liếc nhau một cái, im lặng. Cuối cùng vẫn là Kim Quang Thiện lên tiếng trước:
"Phong Miên huynh, chuyện này là do lỗi của Tử Hiên trước, huynh xem..."
Giang Phong Miên cũng suy nghĩ chuyện này nhiều rồi, Kim Tử Hiên đúng là không ưng ý Giang Yếm Ly, nếu cố ý cường ngạnh buộc hai đứa chung một chỗ, cho dù có thành thân thì sau này chung sống với nhau cũng thành một đôi oán lữ. Khả năng cao là Giang Yếm Ly phòng không gối chiếc, còn Kim Tử Hiên trở thành một kẻ giống như phụ thân nó...
Giang Phong Miên nói:
"Hôn sự này cũng không phải là ý của hai đứa nó. Hay là giải trừ hôn ước đi, từ nay hai đứa nó không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Kim Quang Thiện vừa nghe đến hôn sự này có nguy cơ đổ vỡ, trong lòng lại run lên một cái, thứ đầu tiên hiện lên trước mắt chính là khuôn mặt như hổ rình mồi của phu nhân nhà mình, sau đó là đến lợi ích tông tộc. Ông nói:
"Không được đâu Phong Miên huynh!"
Giang Phong Miên nói tiếp:
"Kim huynh, chúng ta có thể định ra hôn ước cho bọn nó, nhưng lại không thể thay hai đứa thực hiện hôn ước. Dù sao người sống cùng nhau cả một cuộc đời lâu dài cũng là hai đứa nó mà."
Thấy ý Giang Phong Miên đã quyết, Kim Quang Thiện cũng đành bỏ qua, gật đầu đồng ý. Tứ đại gia tộc cũng không phải là không còn ai, biết đâu mất mối này lại tìm được mối khác tốt hơn thì sao. Chỉ là chỗ con cọp cái nhà mình có chút khó khăn.
Chuyện này coi như xong, tiếp đến là đến việc của hai tên ŧıểυ tử đang quỳ ngoài kia...
Thanh Hành Quân ngồi một bên, nɠɵạı trừ lên tiếng đáp lễ cũng chưa nói gì, lúc này mới mỉm cười cất giọng:
"Tuổi trẻ tính tình nóng nảy, Kim công tử thì là vì khúc mắc chuyện hôn ước nhiều năm, Ngụy công tử cũng chỉ là bất bình cho sư tỷ nhà mình, cho nên mới náo loạn thành vậy. Phạt cũng đã phạt, quỳ lâu vậy rồi, gọi hai đứa vào nhận lỗi là xong, cho qua việc này đi."
Ông vốn là đang bế quan, lại bị Lam Khải Nhân mời ra, chẳng qua là có hai vị gia chủ khác tới thôi. Thân là gia chủ Lam gia, ông nên đứng ra hòa giải, muốn nhanh cho xong để tiếp tục bế quan.
58.
Ngụy Vô Tiện và Kim Tử Hiên lúc này chỉ cần nhìn nhau cũng thấy ngứa mắt, bị gọi vào cũng không quên cắn răng nghiến lợi mà lườm đối phương. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, đánh thì cũng đã đánh, từ nay về sau dễ hơn nhiều rồi, có lần đầu thì sẽ có lần hai thôi, khuôn mặt của tên Kim khổng tước kia hơi lệch thì phải, chi bằng để hắn đánh nốt bên còn lại cho đều?
Nhận được cái liếc mắt xem thường của Kim Tử Hiên, Ngụy Vô Tiện lại muốn vung nắm đấm lên, chẳng qua bị Lam Vong Cơ gãi nhẹ lòng bàn tay, cơn giận cũng tan đi. Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc, quay đầu hỏi hắn:
"Không đánh nữa?"
Ngụy Vô Tiện hớn hở nói:
"Không đánh, không đánh nữa, hắn ta chẳng thú vị tí nào, Lam Trạm ngươi mới là thú vị nhất."
Dứt lời còn dán lại gần Lam Vong Cơ cọ cọ, dịch ra xa Kim Tử Hiên, bày ra vẻ mặt ghét bỏ cực kỳ. Kim Tử Hiên bị mấy lời của Ngụy Vô Tiện nói làm cho nổi da gà, sự oán hận đối phương cũng ném ra sau đầu, thầm nghĩ, đều là đại nam nhân với nhau, dính sát lại thế làm gì? Không sợ Lam Vong Cơ ném ngươi ra ngoài sao?
Sau đó Kim Tử Hiên tận mắt nhìn thấy Lam Vong Cơ vành tai đỏ bừng gật gật đầu, thấy Ngụy Vô Tiện xáp lại cũng không né tránh, yên tâm đón nhận sự thân mật của tên kia.
Kim Tử Hiên: "..."
Hắn ta thầm nghĩ: Rốt cuộc là trong lúc ta đang nghiêm túc nghe giảng, hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lam Vong Cơ trấn định, Ngụy Vô Tiện tươi cười hớn hở, Kim Tử Hiên thì nét mặt mờ mịt, ba người cứ như vậy xuất hiện trước mặt trưởng bối.
Các trưởng bối: "..."
Các trưởng bối có chút lo lắng nhìn về phía Kim Tử Hiên, sợ là lại xảy ra chuyện gì.
Kim Tử Hiên bị ánh mắt ân cần của các vị trưởng bối đánh cho tỉnh lại, trong lòng thấy có gì không đúng lắm, tiếp tục kinh ngạc, ném ánh mắt nghi ngờ về phía Ngụy Vô Tiện.
Các vị trưởng bối cũng nhìn theo hắn ta, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện vốn còn đang đắc ý, thấy tất cả mọi người trong phòng đều ghim mắt lên người mình, cảm thấy trên vai giống như đang gánh cái trọng trách gì đó nặng nề lắm, vậy nên lại nhìn về phía đa͙σ lữ tương lai của mình tìm kiếm sự an ủi.
Các trưởng bối đưa mắt từ Kim Tử Hiên sang Ngụy Vô Tiện, cuối cùng tất cả đều dừng mắt trên người Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ: "..."
Lam Vong Cơ vốn không hoạt ngôn, từ nhỏ đã luyện ra một thân định lực phi phàm, người khác muốn nhìn y, y lập tức đứng im không nói một lời cho người ta nhìn.
Căn phòng lại một lần nữa rơi vào tình thế khó xử mười phần.
59.
"Khụ khụ."
Cục diện này cần có một người phá vỡ, ai gánh trách nhiệm trên vai chắc chắn thấy nặng muốn chết.
Không thể trông cậy vào Lam Vong Cơ rồi, y có thể đứng im một chỗ yên lặng không nói cả ngày.
Ngụy Vô Tiện cũng không ổn, hắn nói một hồi sẽ không còn biết mình đang nói cái gì, mọi chuyện chỉ càng nghiêm trọng hơn thôi.
Kim Tử Hiên... Chuyện này là từ hắn ta mà ra, nhưng lại không thể để hắn ta giải quyết được. . ngôn tình ngược
Vậy thì chỉ còn lại mấy vị trưởng bối thôi...
Phải để khách nhân xuất mã thì hình như không hợp lý lắm, vì vậy Thanh Hành Quân thân là chủ nhân phải nhận lấy trọng trách, ông ho nhẹ hai tiếng, cười nói:
"Tử Hiên cùng Ngụy Anh sao rồi? Biết lỗi chưa?"
Ngụy Vô Tiện ném một ánh mắt cho Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ lập tức dùng truyền âm nói:
"Phụ thân ta."
Bình thường trước mặt trưởng bối Kim Tử Hiên vẫn là một đứa nhỏ hiểu chuyện, đang muốn mở miệng nhận sai thì đã bị Ngụy Vô Tiện tranh trước:
"Biết rồi ạ, biết sai rồi ạ!"
Kim Tử Hiên nghiêng đầu, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện đang cười đến mức... nịnh nọt? Còn thêm chút... vồn vã? Lại còn... Kim Tử Hiên cũng không biết nên hình dung thế nào.
Thật ra trong lòng Ngụy Vô Tiện rất không phục. Kim Tử Hiên nói sư tỷ như vậy, nên đánh chết hắn ta mới đúng. Nhưng lão công công* cũng lên tiếng rồi, đưa cho mình bậc thang để bước xuống, cùng lắm thì sau này lén tìm cớ đánh thêm vài trận.
(*Lão công công: Bố chồng)
Thanh Hành Quân còn chưa biết mình đột nhiên trở thành lão công công trong lòng người khác, mỉm cười nói:
"Ngụy công tử thật là hiểu lý lẽ."
Kim Quang Thiện ra hiệu cho Kim Tử Hiên, Kim Tử Hiên cũng vội vàng tiến lên nhận sai. Thanh Hành Quân nhìn hai hài tử đang ầm ĩ trước mặt, thật lòng yêu thích. Đệ tử Lam thị người nào cũng giống nhau, nhìn chẳng có tí sinh động nào. Hằng năm chỉ vào dịp đệ tử thế gia đến xin nghe giảng thì Vân Thâm Bất Tri Xứ mới có thêm chút không khí, trở nên náo nhiệt hẳn. Lại nghĩ đến trò khôi hài năm đó khi Tàng Sắc tán nhân mang theo ŧıểυ Ngụy Anh đến Vân Thâm, không khỏi lắc đầu.
Lam Khải Nhân thấy thế thì lập tức hỏi:
"Chuyện gì vậy huynh trưởng?"
Thanh Hành Quân đáp:
"Không có gì, bỗng nhiên nhớ lại ngày Ngụy công tử còn nhỏ cũng đã từng đến Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi."
Lam Khải Nhân cũng nhớ lại ngày đó, bản thân bị bỏ lại một mình đến tận giữa trưa, khuôn mặt lập tức đen lại.
Thanh Hành Quân còn nhắc lại chuyện thú vị năm xưa:
"Năm đó Ngụy công tử ham chơi, rơi xuống suối, cả người ướt nhẹp, đến phòng Trạm nhi đổi bộ khác. Đúng lúc Trạm nhi trở về nhìn thấy, còn đòi phụ trách nữa."
Đây là... nguồn gốc của hôn ước?
Ngụy Vô Tiện lén lút giật giật tay áo người bên cạnh, hứng chí bừng bừng hóng hớt.
Thanh Hành Quân nói tiếp:
"Trạm nhi ôm lấy Ngụy công tử, nhất định không chịu buông ra. Vì để an ủi nó mà ta cùng Tàng Sắc tán nhân phải theo ý nó mà lập một tờ hôn thư giả, xong xuôi đâu đó Trạm nhi mới đồng ý buông Ngụy công tử ra."
Lam Khải Nhân càng nghe thì sắc mặt lại càng đen như đít nồi, nói:
"Huynh trưởng, việc này không ổn."
Thanh Hành Quân nói:
"Chẳng qua lúc đó muốn dỗ dành Trạm nhi nên đùa giỡn chút thôi, cũng không phải thật."
Kim Tử Hiên thì mạnh mẽ nhìn về phía hai người đang đứng ở trung tâm, không thể ngờ rằng lại còn có chuyện như vậy nữa.
Kim Quang Thiện cùng Giang Phong Miên cũng chỉ coi đó như chuyện tiếu lâm, không xem là thật.
Sau đó mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Vong Tiện, muốn xem xem hai người họ sẽ có phản ứng gì.
Chỉ nghe thấy Ngụy Vô Tiện nói:
"Con đã tự đóng gói chính mình tặng lên giường Lam Trạm rồi, bây giờ lại nói với con lúc trước hai người chỉ đùa thôi là sao?!"
60.
Hôn ước là giả.
Tin tức này đối với cặp vợ chồng son đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt đúng là chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang. Lúc đầu Ngụy Vô Tiện còn hào hứng hóng hớt, càng nghe càng thấy có gì đó không ổn, nghĩ thầm còn có loại chuyện máu chó đến mức này sao?! Sắc mặt của Lam Vong Cơ ngày càng kém, kém nhanh đến mức ai cũng nhìn ra Lam nhị công tử vui buồn không hiện lúc này đang vô cùng vô cùng không vui.
Không được, không phải là Lam Trạm thì không được, hôn ước không thể là giả được!
Đó là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Ngụy Vô Tiện. Bàn tay đang nắm lấy tay hắn siết chặt hơn một chút, khiến đáy lòng Ngụy Vô Tiện an ổn không ít.
Chơi ta à?! Ta đã tự đóng gói bản thân đưa lên đến tận giường Lam Trạm rồi, bây giờ lại nói với ta lúc trước hai người chỉ đùa thôi là sao?!
Đây là ý nghĩ thứ hai rơi xuống trước mắt Ngụy Vô Tiện.
Đầu óc Ngụy Vô Tiện loạn thành một đoàn, không có hôn ước, vậy sau này hai người họ sẽ thế nào, phải dừng lại sao.
Rồi sau đó, hắn thấy tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chằm. Lúc này hắn đang cảm thấy vô cùng phiền lòng, rất không kiên nhẫn, vậy nên hắn hỏi:
"Nhìn con làm gì vậy?"
Mọi người vẫn tiếp tục nhìn, Ngụy Vô Tiện thấy có chút sai sai.
Giang Phong Miên là người đầu tiên hồi phục tinh thần, gương mặt nghiêm túc chưa từng thấy, ông hỏi:
"A Anh, con nói lại mấy lời vừa nãy một lần nữa."
"Nói lại cái gì cơ ạ?" Ngụy Vô Tiện ngơ ngác, nghiêng đầu nhìn Lam Vong Cơ, hỏi: "Ta vừa mới nói cái gì à?"
Lam Vong Cơ cứng đờ cả người, miễn cưỡng gật nhẹ một cái.
Vậy thì chắc là trong lòng nghĩ gì ngoài miệng nói nấy rồi. Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm, cẩn thận nhớ lại xem một phút trước mình vừa nghĩ cái gì...
Nghĩ gì nhỉ...
Không phải Lam Trạm thì không được.
Còn có...
Ta đã tự đóng gói chính mình tặng lên giường Lam Trạm rồi, bây giờ lại nói với ta lúc trước hai người chỉ đùa thôi là sao?!