Lam Khải Nhân vừa mới quay về Cô Tô đã có dự cảm chẳng lành, mí mắt trái giật liên tục, cầm chén trà trong tay cũng làm đổ mất hơn nửa, tâm trí không yên. Ông luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Khoảng thời gian mầm họa lớn nhất ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chính là Ngụy Anh, chắc chắn nguyên nhân của sự bất an này chính là do ŧıểυ tử kia đã chọc vào chuyện gì đó. Ông đi qua đi lại, nghe nói hai ngày trước Vong Cơ mang theo Ngụy Anh xuống núi trừ tà túy. Hôm qua môn sinh kia cũng báo cáo lại, tà túy đã trừ xong, nhưng không thấy hai đứa nó quay về, nhất định là do Ngụy Anh giống con thiêu thân lao đầu vào rắc rối gây ra.
Sáng sớm, Lam Khải Nhân lập tức ra lệnh cho môn sinh đưa tin tới Lam Vong Cơ, bảo y và Ngụy Anh lập tức lên đường quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Hôm nay ông sẽ đích thân lên lớp giảng bài.
50.
Lam Vong Cơ khó khăn lắm mới đánh thức được Ngụy Vô Tiện rời giường vào giờ Mão.
Đêm qua Ngụy Vô Tiện mệt vô cùng, đặt lưng xuống giường lập tức ngủ say như một con lợn chết. Lúc này vẫn còn vừa mê man vừa ôm lấy Lam Vong Cơ hôn trái hôn phải, làm nũng:
"Nhị ca ca, cho ta ngủ thêm một chút, thêm một chút chút nữa thôi mà."
Giọng nói kia vẫn còn khàn khàn, những dấu vết hoan ái trên người còn chưa tan hết, khiến cho vành tai Lam Vong Cơ lại đỏ lên, không dám nhìn thẳng, nhưng vẫn kiên quyết gọi người rời giường. Y gọi:
"Ngụy Anh, dậy đi."
Nhưng cái người kia lại không chịu ngoan ngoãn nghe lời, đẩy nhẹ y ra. Ngụy Vô Tiện quấn chăn thành một cái kén, lăn vào trong mạn giường gần tường, co thành một cục, không chịu nhúc nhích. Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói:
"Ngụy Anh, thúc phụ gọi hai người chúng ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Kẻ luôn vỗ ngực tự xưng Ngụy mỗ ta đây dám làm dám chịu kia thế mà vừa nghe đến đây lại có chút sợ hãi, cả người run lên, thò đầu ra khỏi chăn, vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, mơ hồ hỏi y:
"Thúc phụ? Thúc phụ ngươi? Không đúng... cũng có thể gọi là thúc phụ của ta. Khoan đã, ông ấy gọi chúng ta về làm gì? Bị phát hiện rồi? Không phải, đây cũng đâu phải là Vân Thâm Bất Tri Xứ, không thể nào bị thúc phụ ngươi bắt gian tại giường được..."
"..."
"Lam lão tiên sinh!!!"
Nói một thôi một hồi câu chuyện vẫn mờ mịt xa xăm, đầu óc Ngụy Vô Tiện cũng chưa tỉnh táo hẳn, vừa gào lên câu này mới ngồi phắt dậy, sau đó ngay lập tức đỡ lấy eo:
"Ối đau đau đau!!!"
Lam Vong Cơ vội đỡ lấy hắn, ngưng tụ linh lực trong lòng bàn tay, giúp hắn xoa bóp thắt lưng, mày kiếm chau lại giống như đang tự trách mình. Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, hất hất cằm, trêu chọc:
"Lam nhị công tử, đây là như nào? Ăn sạch ăn sẽ xong rồi thì muốn chối bỏ trách nhiệm?"
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói:
"Ngụy Anh, ngươi biết là ta..."
Ngụy Vô Tiện biết rằng y thấy mình đau eo đến vậy nên tự trách bản thân, lập tức an ủi:
"Ta biết, sao ta lại không biết được chứ? Đau cũng là ta đau, ta còn chưa kêu ca gì, khuôn mặt của Lam Trạm ngươi đã nhăn tít thành như vậy. Người không biết còn tưởng rằng đêm qua ta đây làm gì ngươi cơ!"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện lại nói:
"Trong lúc phu thê chi thực có thể làm đến mức này người ta gọi là tình thú! Là tình thú đấy hiểu không?! Nếu ngươi không có khả năng làm ta thành dạng này ta mới nên khóc đấy! Nếu như vậy chẳng phải là đời này ta phải sống thủ tiết giống như quả phụ sao?!"
Lam Vong Cơ dùng tay bịt kín cái miệng đang lải nhải kia lại. Ngụy Vô Tiện người này nói nhiều vô cùng, cái miệng nhỏ vừa mở ra thì sẽ không dừng, hắn giật tay Lam Vong Cơ xuống, nói tiếp:
"Chúng ta bây giờ gọi là gì nhỉ? Phu thê sinh hoạt hòa hợp, hiểu không? Không đúng, ta nói với ngươi mấy cái chuyện này làm gì nhỉ? Ngươi vừa nói thúc phụ ngươi đến cơ mà, thúc phụ ngươi đâu?!"
Lạc đề một lúc lâu, cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng quay lại việc chính, xoay người nhanh đến mức tí nữa thì lại trật eo. Lam Vong Cơ nói:
"Thúc phụ gọi chúng ta về nghe giảng."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện gượng cười hai tiếng, nói:
"Ha ha! Thật, thật không hổ là Lam lão tiên sinh... Sáng sớm gửi thư tín chỉ vì muốn chúng ta về nghe giảng?!"
Ngoài miệng không ngừng oán thán, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn nhận mệnh đứng dậy mặc quần áo. Hắn nghĩ, nếu như Lam lão tiên sinh biết hai người họ dám làm bậy trước khi thành thân thì nói không chừng sẽ tức đến mức máu dồn lên não mất. Cho nên hắn nhờ Lam Vong Cơ sửa sang cổ áo thật kỹ càng, chắc chắn không để lộ cái gì đáng nghi mới lên đường, vất vả lắm mới có thể trở về Lan thất trước giờ lên lớp.
51.
Lam Khải Nhân nhìn hai người Vong Tiện vội vàng trở về, im lặng quan sát một lúc lâu, không phát hiện được điều gì khác thường, cảm giác bất an trong lòng lại càng dâng lên mãnh liệt. Ông chỉ cảm thấy, Ngụy Vô Tiện chắc chắn đã gây ra họa lớn, nhưng lại không thể vì lý do này mà phạt hắn, chỉ đành nhắm mắt coi như xong.
Chẳng qua, ông trời không phụ lòng người, hôm nay trên lớp Ngụy Vô Tiện cũng không ngoan ngoãn như mấy hôm trước, bị Lam lão tiên sinh bắt được tận tay, thế là lại phải chép thêm một lần gia quy nữa.
Ngụy Vô Tiện oan ức nói:
"Do ta không nề nếp sao?! Đã muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do! Chẳng qua là Lam lão tiên sinh muốn phạt ta thôi!"
Lam Vong Cơ: "..."
Trong lúc thúc phụ giảng bài đã ngủ gật còn ngáy to đến mức cả lớp nghe thấy, đã thế còn... Nghĩ lại thì chính mình là nguyên nhân gây ra việc này, y càng thêm áy náy, linh lực bàng bạc không ngừng truyền ra từ lòng bàn tay, rót vào thắt lưng thon gọn, làm hắn bớt đau nhức một chút. Ngụy Vô Tiện không phục, nằm lăn ra sàn, mặt dán xuống nền gỗ mun, yên tâm thoải mái mà hưởng thụ sự chăm sóc của Lam nhị công tử, thỉnh thoảng còn lôi Lam lão tiên sinh ra cằn nhằn một phhen, hắn nói:
"Ngươi có thấy ta và Lam lão tiên sinh giống hệt sửu tức phụ* và ác bà bà* không? Ngươi nói xem, có khi nào sau này ngày nào ta cũng sẽ bị Lam lão tiên sinh phạt đi quét nhà không?"
([*] Sửu tức phụ: nàng dâu xấu.
[*] Ác bà bà: mẹ chồng caynghiệt)
Lam Vong Cơ nghiêm túc trả lời:
"Không đâu. Ngươi không phải là sửu tức phụ, thúc phụ cũng không phải là ác bà bà."
Giang Trừng thấy sắc mặt của Ngụy Vô Tiện không đúng lắm, cho nên mới mò đến Tàng Thư Các thăm hỏi một chút, sợ Ngụy Vô Tiện kiểu này dễ bị Lam Vong Cơ đánh thành tàn tật. Ai ngờ vừa đi đến cửa lại bị câu "Ngươi không phải là sửu tức phụ, thúc phụ cũng không phải là ác bà bà" cùng với cảnh ai người đang nghiêng ngả bám dính lấy nhau đập vào mắt, lập tức chịu đả kích nặng nề. Giang Trừng đen mặt đi thẳng vào, nói:
"Các ngươi đang làm gì đấy?"
Ngụy Vô Tiện nói như thật:
"Ta trêu Lam Trạm, sau đó tự gánh hậu quả, thắt lưng đau nhức. Lam Trạm nhận thấy chính mình ra tay quá nặng, cho nên ở đây đền bù cho ta."
Lam Vong Cơ: "..."
Hình như mọi chuyện cũng đúng như lời Ngụy Anh nói thì phải...
Giang Trừng nghe xong gật gật đầu tin tưởng, rồi lập tức hỏi lại:
"Ác bà bà cùng sửu tức phụ là chuyện quái gì?"
Ngụy Vô Tiện bắt đầu nói lung tung:
"Chúng ta đang nói chuyện gia đình thôi! Biểu tỷ của Lam Trạm làm dâu xa, bà bà nhà nàng lại không thích nàng, luôn nói lời cay nghiệt."
Lam Vong Cơ: "..."
Giang Trừng hoài nghi:
"Gia quy Lam thị cấm không được bàn tán chuyện thị phi sau lưng người khác cơ mà."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Lam Trạm và ta chơi thân với nhau, nói vài câu thì đã làm sao?"
Giang Trừng nói:
"Chơi thân với ngươi mà y còn đánh ngươi?"
Ngụy Vô Tiện hỏi lại:
"Ai nói là Lam Trạm đánh ta?"
Giang Trừng nói:
"Không đánh ngươi mà ngươi lại biến thành cái dạng này à?"
Ngụy Vô Tiện nói một cách thần bí:
"Giang Trừng, chuyện này ngươi không hiểu được đâu, có những lúc đau nhưng lại không phải do bị đánh."
Giang Trừng: "..."
Bỗng nhiên Giang Trừng có chút không hiểu lý do vì sao mà Ngụy Vô Tiện có thể bị thương thành như vậy.
Hai kẻ lắm lời đấu khẩu, Lam Vong Cơ cũng chẳng can làm gì. Bỗng nhiên y nghe thấy một trận xôn xao ngoài cửa, những thiếu niên đến cầu học vừa đi ngang qua Tàng Thư Các, ríu ra ríu rít đi về hướng hậu sơn. Ngụy Vô Tiện vừa thấy thì trong lòng lập tức ngứa ngáy, cũng muốn đi ra ngoài chơi cơ, hắn nhìn nhìn về phía Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ nói:
Sau đó cùng Giang Trừng đi tìm đám hồ bằng cẩu hữu làm loạn.
52.
Ngụy Vô Tiện về muộn mất nửa canh giờ. Hắn đứng bên ngoài Tàng Thư Các, vừa rướn cổ nhòm vào thì thấy một khuôn mặt như trong dự đoán, Lam Vong Cơ đang đoan đoan chính chính ngồi bên cửa sổ viết viết cái gì đó, khuôn mặt bạch ngọc tựa như trăm hoa đua nở, đẹp đến kinh tâm động phách. Hắn nhảy lên cây ngọc lan, rung mạnh, từng cánh hoa rì rào buông mình xuống như mưa. Nghịch một lúc thấy người kia vẫn không để ý thì mới chuyển sang một cành khác, gõ gõ mái hiên cửa sổ, gọi:
"Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ không để ý đến hắn.
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Lam nhị công tử?"
Lam Vong Cơ vẫn như cũ, mắt không thèm liếc hắn một cái.
Ngụy Vô Tiện gọi tiếp:
"Lam nhị ca ca?"
Lúc này Lam Vong Cơ mới nhìn về phía hắn, nói:
"Muộn nửa canh giờ."
Ngụy Vô Tiện cười hì hì nhảy xuống, lập tức nhào vào trong ngực đối phương, nói:
"Còn không phải do có chuyện đột xuất xảy ra sao!"
Lam Vong Cơ hỏi:
"Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Ta mang thai rồi, con của ngươi."
Lam Vong Cơ quay đầu sang chỗ khác, nói:
"Đừng đùa kiểu đó."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Thật mà! Không tin ngươi nhìn đi!"
Dứt lời thì nhấc vạt áo lên, khoe ra cái bụng tròn vo.
Lam Vong Cơ nhìn cái bụng kia, bắt đầu hoài nghi chính mình. Bỗng nhiên cái bụng kia nhô lên một góc.
Lam Vong Cơ: "..."
Cái bụng kia lại nhô lên thêm vài góc:
Ngụy Vô Tiện: "..."
Cái bụng kia sôi trào kịch liệt. Ngụy Vô Tiện im lặng lôi hai con thỏ con ra, đưa cho Lam Vong Cơ, nói:
"Ta sinh, sinh đôi."
Lam Vong Cơ nhận lấy hai cục bông kia, là hai con thỏ béo tròn, thở dài nói:
"Đừng đùa kiểu đó."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ai bảo là ta đùa? Đúng là ta sinh ra hai con này thật mà! Con kia nề nếp theo họ cha, tên là Lam ŧıểυ Trạm. Con này nghịch ngợm theo họ mẹ, gọi Ngụy ŧıểυ Anh là được."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Lam nhị công tử, đây chính là món quà đầu tiên mà Ngụy mỗ tặng cho ngươi, phải giữ gìn cẩn thận đấy!"