"Từ xưa đến giờ ta chưa bao giờ từ từ với ngươi một chuyện gì sất." Thượng Quan ŧıểυ Du tức giận vung tay lên, đáp lại hành động này, chén trà trên bàn đã rơi xuống đất vỡ tan.
"Ngươi cần gì phải tức giận đến thế?" Như là vừa được uống một viên thuốc an tâm, Phượng ŧıểυ Khuynh cũng không bị ngọn lửa hận đang hừng hực cháy của Thượng Quan ŧıểυ Du lấn át, "Nếu như ta không nhớ nhầm, khế ước bán thân của Nhạc Thủy ca ca năm ấy cũng không phải ở trong tay ngươi."
"Ngươi. . ." Thượng Quan ŧıểυ Du tức run cả người, "Phong Nhạc Thủy là ta mua về, thế cho nên hắn là người của ta."
Thế cho nên, giờ khế ước bán thân của hắn đang ở trong tay của đại tỷ.
Nếu nói rõ ra, Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt mới là chủ nhân chân chính của Phong Nhạc Thủy, mà Thượng Quan ŧıểυ Du chỉ là một tên tiểu bá vương chuyên gia "bắt nạt" hắn mà thôi.
"Thượng Quan tổng quản cũng đã ở trong phủ ta được 6 năm, cũng đã trở thành một thành viên trong gia đình Thượng Quan rồi. . ." Lẽ ra Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt cũng không định xen vào cuộc chiến tranh của mấy người bọn họ, nhưng giờ đây lửa đã cháy đến tận trước mặt nàng, nếu như nàng không ra tay xử lý thì đúng là không còn gì để mà nói nữa.
"Hừ! Cho nên, Phượng ŧıểυ Khuynh ngươi tốt nhất nên rút lui có trật tự đi." Thượng Quan ŧıểυ Du nghĩ là đại tỷ đang về phe mình. Vì vậy, nàng ngang nhiên cao ngạo cười lạnh.
"Dạo này ta cũng nghĩ nên để cho Thượng Quan tổng quản thành gia lập nghiệp, để cho hắn thành thân với cháu gái của Mạc má má." Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt rũ mắt, như thể việc này đã sớm được an bài từ lâu.
Lời này vừa dứt, tựa như một viên thuốc nổ, nổ tung lý trí của ba người còn lại trong phòng khách.
Thành. . . Thành thân? !
Hai chữ này nổ tung trong óc Thượng Quan ŧıểυ Du. Nàng không bao giờ có thể nghĩ đến, một ngày nào đó, Phong Nhạc Thủy sẽ thành thân với một người con gái khác.
"Đại cô nương, ngài không cần hao tâm tổn trí vì tiểu nhân như vậy." Phong Nhạc Thủy đã ở trong phủ những 6 năm trời, hắn đã sớm hiểu rõ hết tính cách từng người trong phủ.
"Ngươi cũng đã ở trong phủ 6 năm, cố gắng đi lên vị trí tổng quản, mọi người trong phủ ai ai cũng đều coi trọng ngươi, giờ đây chỉ còn lại chuyện chung thân đại sự của ngươi mà thôi. Ta nghĩ, nếu như ngươi có thể thành hôn, cha của ngươi ở dưới suối vàng cũng có thể an tâm nhắm mắt." Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt nói nghe dễ nghe vô cùng, giống hệt giọng của một vị trưởng bối vậy.
Nhưng mà Phong Nhạc Thủy cũng là có miệng lại khó trả lời. Hắn không thể nói ra, rằng trong lòng hắn đã sớm mang bóng hình của một người con gái. Bởi vì một khi hắn đã mở miệng, bí mật không thể cho ai biết giữa hắn và Thượng Quan ŧıểυ Du sẽ ngay lập tức lộ ra trước ánh sáng.
"Hắn không thể cưới cháu gái của Mạc má má được!" Thượng Quan ŧıểυ Du cắn môi, lớn tiếng phản bác.
"Vì sao không thể?" Phượng ŧıểυ Khuynh chớp chớp tròng mắt tròn vo, "Chẳng lẽ bát cô nương và Thượng Quan tổng quản lại có một loại bí mật không thể để cho bất kì ai biết?" Nàng nói như thể đang tường thuật một sự kiện bình thường đến không thể bình thường hơn.
Lúc này, nam nữ nhân vật chính không một ai dám mở miệng trả lời.
Phong Nhạc Thủy lại càng không có dũng khí mở miệng, chỉ sợ vừa nói ra, cả đại cô nương lẫn Thượng Quan ŧıểυ Du đều bị hắn chọc giận.
Hắn còn chưa biết được Thượng Quan ŧıểυ Du có để hắn ở trong lòng hay không, hay lại chỉ đúng như trong tưởng tượng của hắn, hắn chỉ là một tên 'nam sủng' hay một 'món đồ chơi' của nàng?
Vấn đề này, không có đáp án.
Bởi vì hắn vẫn không có dũng khí hỏi ra miệng.
Dù cho người ta có cười nhạo hắn nhu nhược, cười hắn tự làm chuyện đáng hối tiếc đi chăng nữa.
Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt cũng không bắt buộc hắn, chỉ khẽ cười, "Tổng quản, niện tình ngươi làm trâu làm ngựa cho phủ ta không oán không hối, ta cho ngươi tự mình quyết định!"
"Cái gì? !" Thượng Quan ŧıểυ Du nhíu mày, cắn môi nhìn đại tỷ, "Đại tỷ, ngươi định cho hắn làm ra quyết định gì?"
Thượng Quan ŧıểυ Du nhíu mày, chuyển mắt về phía hắn, hy vọng hắn dứt khoát nói ra câu nói: hắn muốn ở lại.
Nàng chờ hắn mở miệng!
Thời gian thấm thoắt trôi, hắn vẫn đang mím môi không chịu nói.
Hai người bọn họ đối mắt với nhau, ai cũng đều có tâm sự của riêng mình, nhưng lại không có cách nào hiểu được tâm sự của đối phương.
Nhưng mà đây cũng phải đáp án mà Thượng Quan ŧıểυ Du mong được nghe.
★ ☆ ★ ☆ ★
Như thể bị sét đánh ngang tai, Thượng Quan ŧıểυ Du siết chặt nắm tay đang không ngừng run lên của mình, nhìn vào tấm giấy mỏng manh trước mặt.
Nàng không bao giờ có thể nghĩ đến, tờ giấy trắng mực đen kia, lại có thể khiến cho con tim nàng giá băng đến thế.
"Ngươi xem hiểu sao?" Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt cùng Thượng Quan ŧıểυ Du trở về phòng mình, lấy ra tờ khế ước bán mình của Phong Nhạc Thủy.
"Làm, làm sao có thể?" Thượng Quan ŧıểυ Du cắn môi, không thể tin được nội dung trên tờ khế ước này.
"Vì sao không thể?" Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt xoay người, đi ngồi vào trên ghế, hỏi lại.
"Rõ ràng hắn đã ký khế ước bán mình, cả đời đều ở trong phủ chúng ta, không phải sao?" Thượng Quan ŧıểυ Du nhăn lại hàng lông mày đẹp, cắn răng hỏi.
Thượng Quan ŧıểυ Nguyệt nghĩ, nếu như Phong Nhạc Thủy thật sự lựa chọn rời đi phủ Thượng Quan, đó chính là một tổn thất vô cùng to lớn đối với chị em các nàng.
Như là đột nhiên tỉnh ngộ, Thượng Quan ŧıểυ Du lắp bắp, "Ta. . . . hình như ta đã hiểu ra rồi."
Nàng hiểu phương pháp làm việc của đại tỷ!
Nếu như Phong Nhạc Thủy lựa chọn thành thân cùng cháu gái của Mạc má má, sẽ thể hiện là trong lòng hắn không có bất kì ai, chỉ là vì hắn không có nơi đi, thế cho nên vẫn đang do dự.
Vậy thì nếu như hắn lựa chọn đi đến phủ Phượng, mà hắn lại vẫn luôn cam tâm tình nguyện lựa chọn ở lại trong phủ Thượng Quan, vậy nhất định là đã có người bắt nạt hắn, thế cho nên hắn mới không muốn thành thân với cháu gái của Mạc má má.
Một kẻ mất cha như hắn, đã mất đi người thân duy nhất còn lại trên đời, cũng đã không biết tương lai ra sao, muốn đi con đường nào cũng không còn là một chuyện hệ trọng.
Đến đây, rốt cục hắn cũng có phản ứng, ngập ngừng như là muốn nói lại thôi, trong lòng hắn hình như đã bị thuyết phục một chút.
"Này. . ."
Trong lúc lòng hắn vẫn đang đắn đo do dự, một thanh âm vang lên đánh vỡ cuộc đối thoại của hai người, quay đầu nhìn lại, thì ra là Thượng Quan ŧıểυ Du.
"Ta mặc kệ Phượng ŧıểυ Khuynh ra điều kiện gì, ta không bao giờ cho phép ngươi đáp ứng nàng!" Nàng dám xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu căng của mình lên.
Ngay lập tức, Thượng Quan ŧıểυ Du nghẹn họng không thể trả lời.
Vừa bị Phượng ŧıểυ Khuynh nói như vậy, nàng nghĩ lại thì hình như đúng thật là nàng không có bất kì một thứ quyền gì để ngăn cản hắn đi đến nơi tốt hơn cả.
Nhưng mà. . .
"Phượng ŧıểυ Khuynh, ngươi cho là những thứ ngươi có thể cho, Thượng Quan ŧıểυ Du ta không thể cho hay sao?" Đúng thế! Kẻ địch có thể cho Phong Nhạc Thủy những gì, nàng cũng có thể cho hắn giống hệt như vậy, "Chỉ bằng ngươi mà cũng dám cướp người của ta hay sao?"
"Ha ha!" Phượng ŧıểυ Khuynh che miệng cười. Xem ra con cá ngốc ngếch này đã rơi vào cạm bẫy mà còn không biết, "Ta cũng có muốn thế đâu, ta vẫn đang thực lòng hỏi ý kiến của Nhạc Thủy ca ca, mà không phải như ngươi, chỉ biết cậy mạnh ép bức hắn."
"Ta ép bức hắn?" Thượng Quan ŧıểυ Du bất mãn nhíu mày, "Ta muốn hắn vĩnh viễn ở lại trong phủ, chỗ nào cũng không cho đi."
"Dù cho hắn có thành thân sinh con với cháu gái Mạc má má, cũng không liên quan gì đến ngươi đúng không?" Phượng ŧıểυ Khuynh quyết định cho nàng một đao chí mệnh, đánh trúng vấn đề mấu chốt nhất.
Nếu như hắn thật sự thành thân với người con gái của mình, chẳng lẽ nàng lại không để tâm? Vấn đề này, đã quyện chặt ở trong lòng hắn từ lâu lắm rồi.
"Mặc kệ hắn có thành thân với người con gái nào đi nữa, ta vẫn sẽ muốn hắn ở bên cạnh ta, trừ khi ta tự nguyện đưa hắn cho ngươi, nếu không ngươi vĩnh viễn không bao giờ có được hắn hết." Thượng Quan ŧıểυ Du bốc đồng nói ra.
Nhưng, họa cũng từ mồm mà ra.
Bởi vì ngay sau khi nàng nói như vậy, đã làm cho Phượng ŧıểυ Khuynh đắc ý mở miệng, "Ồ? Thì ra ngươi chỉ vì để ý đến đối thủ là ta, thế nên mới tình nguyện làm cho hắn cưới người con gái khác, mà không thể đưa hắn cho ta?"