“Huynh đói bụng chưa?” Giang Đường Đường cảm thấy cứ mặt đối mặt với hắn như vậy quá xấu hổ, quyết định dời lực chú ý đi một chút.
Nàng xoa bụng nói: “Con sói mà huynh đã giết cũng rơi xuống vực với chúng ta, để ta đi tìm rồi làm thành bữa tối!”
“Vẫn là để ta đi cho!” Lục Thời Yến vừa mới giết sói đã tiêu hao một số lượng lớn thể lực, tuy rằng bởi vì phong hàn nên trong miệng không có cảm giác thèm ăn, nhưng bụng lại đói đến không chịu được.
“Huynh bị bệnh, vẫn là ở tại đây nghỉ ngơi đi! Chờ trời sáng, còn phải dựa vào huynh tìm đường trở về nữa!”
Giang Đường Đường thấy hắn muốn đứng lên, vội vàng ấn vai hắn khuyên nhủ: “Hơn nữa ta cũng không chắc chắn có phải hoa mắt nhìn lầm rồi hay không, nếu mà không tìm thấy thịt sói thì ta có thể nhìn xem có rau dại gì có thể ăn được hay không.”
Lục Thời Yến không kiên trì nữa, nhưng mà dặn dò: “Vậy ngươi cẩn thận một chút.”
“Yên tâm, nơi này chắc là không có sói, sẽ không có việc gì.” Giang Đường Đường nghĩ đến những con sói đã tấn công bọn họ hôm nay còn thấy tim đập nhanh.
Nhưng mà nghĩ tới bản thân nàng có không gian, khi chỉ có mình nàng ngược lại sẽ càng thuận tiện, gặp phải nguy hiểm thì hoàn toàn có thể trực tiếp trốn vào trong không gian, vì vậy lá gan lại nổi lên.
Sơn động này cách nơi bọn họ rơi xuống cũng không tính là xa, Giang Đường Đường đi tìm một đường, không bao lâu đã tìm được Lang Vương bị Lục Thời Yến giết chết.
Nhìn Lang Vương mắt mở to, máu chảy đầm đìa, Giang Đường Đường có chút sợ hãi.
Nhưng từ sau khi lưu đày nguyên chủ đã không được ăn thịt, trong thân thể vốn đã thiếu dinh dưỡng. Sau khi nàng xuyên qua vì giảm béo, còn cố tình khống chế ẩm thực.
Nhưng mà rất nhanh, cảm xúc muốn ăn thịt đã chiếm cứ thượng phong. Giang Đường Đường kéo con sói ra từ trong bụi cỏ.
Những con sói bình thường chỉ có thể nặng đến bốn năm chục cân, nhưng con sói này có hình thể rất lớn, ít nhất cũng phải sáu bảy chục cân.
Chỉ kéo đi một lúc mà Giang Đường Đường đã mệt đến thở hồng hộc.
Nhìn bờ sông đen tối cách đó không xa, lại nghĩ tới hoàn cảnh ấm áp như mùa xuân trong không gian, nàng thoáng do dự một chút, vẫn là mang theo con sói lặng lẽ tiến vào không gian.
Tuy rằng trước kia Giang Đường Đường chưa từng xử lý sói, nhưng ở nông thôn đã từng xem người giết heo, giết thỏ.
Nàng chọn một con dao sắc bén, sau đó thì bắt đầu bận rộn.
Đầu tiên là lột da sói xuống. Lại mở bụng, móc nội tạng, sau đó thuận tay dỡ sườn sói xuống, dùng hương liệu hành gừng tỏi thì là để ướp.
Sau khi ướp xong, Giang Đường Đường mới nhớ tới nàng phải cầm về sơn động để ăn cùng với Lục Thời Yến.
Nhìn sườn đã ướp, Giang Đường Đường do dự một chút, tay chân lanh lẹ mà tách thịt sói ra khỏi các bộ phận, sau đó ra khỏi không gian ném nội tạng sói đến bờ sông, dùng lá cọ bó thịt sói lại, sau đó cầm về sơn động.
Giang Đường Đường cầm theo thịt sói trở lại sơn động thì phát hiện không biết Lục Thời Yến đã lại hôn mê từ khi nào, vì vậy nàng liền nhẹ nhàng thở ra.