Giang Đường Đường nói xong còn cố ý thân mật mà nhích về phía Lục Thời Yến thật gần nói: “Ngươi như vậy mà bị người ngoài thấ còn tưởng rằng ngươi có lòng dạ đen tối với phu quân ta, muốn làm ra chuyện loạn luân ở trên đường lưu đày! Ngươi không biết xấu hổ thì có thể, nhưng không thể làm hỏng thanh danh của phu quân ta.”
“Ngươi…… Ngươi không được nói bậy!” Mặt Giang Thải Vi đỏ lên, kinh hoảng mà nhìn biểu cảm của Lục Thời Yến.
Nàng ta thật sự không nghĩ tới hôm nay Giang Đường Đường lại trực tiếp chọc thủng tâm tư bí ẩn của nàng ta trước mặt Lục Thời Yến.
Trước kia không phải nàng vẫn luôn rất sợ hãi Lục Thời Yến biết tâm tư của nàng ta đối với hắn sao?
Hôm nay lại làm sao vậy.
Giang Đường Đường nỗ lực xem nhẹ thân thể cứng rắn cao gầy ở bên cạnh, nói: “Không muốn bị người hiểu lầm thì hãy quản đôi mắt của ngươi cho tốt, chăm sóc tốt cho tam bá phụ đi! Đôi mắt đừng có luôn chăm chú vào người phu quân ta.”
Nói xong, Giang Đường Đường dắt tay Lục Thời Yến nói: “Phu quân, chúng ta trở về nấu đồ ăn đi!”
Lúc này buổi chiều đã buông xuống, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng tuấn lãng của hắn một cách mơ hồ.
Rõ ràng đã đi ở trên đường được hơn nửa tháng rồi, rất nhiều phạm nhân trên tóc đều đã bị bết, trên người có mùi lạ, nhưng hắn lại vẫn có phong thái như cũ.
Lại nghĩ đến dáng vẻ hiện giờ của mình, Giang Đường Đường thật sự sợ hắn hất mình ra, làm nàng mất mặt ở trước mặt bạch liên hoa.
Cũng may Lục Thời Yến vô cùng phối hợp, thẳng tới khi hai người cùng nhau trở về chỗ nghỉ tạm của Lục gia rồi thì mới tự nhiên mà buông lỏng nàng ra.
Nhưng hành động thân mật của hai người lại khiến toàn bộ người Lục gia kinh sợ sửng sốt.
Từ khi nào mà tình cảm của hai phu thê này lại tốt như vậy?
Lại còn nắm tay trở về?
Mặc kệ mọi người kinh ngạc như thế nào, Giang Đường Đường rửa sạch khoai lang đỏ đặt ở trong nồi, tăng thêm độ lửa để nấu lên. Rất nhanh, trong nồi lập tức toả ra mùi hương ngọt lịm.
Vốn dĩ mọi người cũng chưa ăn no, vì vậy lại cảm thấy càng thêm đói bụng.
Giang Đường Đường cũng không nghĩ tới khoai lang đỏ bình thường dùng nước trong nấu sẽ thơm như vậy.
Nghĩ đến hôm nay lấy quả nho và cà chua nhỏ từ trong không gian ra có hương vị đều vô cùng ngon, trong lòng Giang Đường Đường có một suy đoán.
Sẽ không bởi vì nàng xuyên qua nên nông trang gieo trồng trái cây rau dưa đều đã xảy ra biến hóa đấy chứ?
“Nương, đây là đang nấu cái gì vậy? Thơm quá!” Lục Điềm Điềm dùng sức mà hít cái mũi, giọng nói non nớt ngây thơ.
Giang Đường Đường nói: “Người miền núi gọi cái này là khoai lang, nhưng mà ta cảm thấy khoai lang này ăn vào chắc chắn sẽ rất ngọt, gọi là khoai ngọt cũng không tồi.”
“Con thích gọi là khoai ngọt.” Lục Điềm Điềm nghiêng đầu nói: “Cũng là ngọt giống tên của con.”
Giang Đường Đường véo cái mũi cô bé một chút, cười nói: “Vậy thì nghe theo tiểu bảo bối chúng ta, về sau gọi nó là khoai ngọt được không?”
Lục Điềm Điềm thò lại gần, thơm một cái ở trên mặt Giang Đường Đường.
Giang Đường Đường được sủng ái mà kinh sợ, lấy chiếc đũa gắp một củ khoai lang đỏ nhỏ lên, thổi thổi rồi đưa cho Lục Điềm Điềm nói: “Mau nếm thử đi, xem có ngọt hay không”