Cả Nhà Bị Oan Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta, Hoàn Toàn Hắc Hóa

Chương 50: Song sinh của hoàng tộc Đông Ly

Trước Sau

break

Diệp Thanh Thanh run rẩy nép sau lưng Thái tử Tiêu Tùng.

Bên phía Diệp Tịnh Nguyệt, nàng ta chắc chắn Tiêu Tùng sẽ đứng về phía nàng, sẽ giúp nàng nói đỡ.

Nhưng Mộ Dung Minh Châu là công chúa Đông Ly Quốc, không thuộc quyền Tiêu Tùng quản.

"Ta… ta không biết bắn tên."

Mộ Dung Minh Châu bị nghẹn khuất ở chỗ Diệp Tịnh Nguyệt, gặp được Diệp Thanh Thanh liền xả ra.

"Không biết bắn tên mà còn đòi! Nàng là dựa vào bản lĩnh mà đường đường chính chính thắng ta, còn ngươi? Ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào ngươi không biết xấu hổ?"

Diệp Thanh Thanh bị mắng cho một trận tơi bời, đến mức đôi mắt cũng đỏ lên.

Tiêu Tùng đau lòng không thôi.

Hắn nói với Mộ Dung Minh Châu: "Minh Châu công chúa nói nặng lời rồi, Thanh Thanh chỉ là tính cách trẻ con, người đừng để bụng."

Mộ Dung Minh Châu hừ lạnh một tiếng.

"Là tính trẻ con hay là vô sỉ, trong lòng nàng ta tự biết."

Ai chẳng biết viên Đông châu quý giá thế nào?

Vừa nãy khi nàng tỉ thí với Diệp Tịnh Nguyệt là thật sự động chân động tay.

Diệp Thanh Thanh không ít lần đứng bên cạnh châm gió thổi lửa.

Tâm tư của Diệp Thanh Thanh thì ai mà không rõ?

Lười so đo với nàng ta thôi.

Kết quả nàng ta hết lần này đến lần khác mon men ra khoe!

Coi như nàng ta đáng đời, tự đụng đúng lúc nàng không vui.

"Minh Châu!" Mộ Dung Tĩnh lườm nàng một cái, "Ngươi còn mắng mỏ cái gì? Ngươi nghĩ xem, hồi cung rồi làm sao giải thích với phụ hoàng mẫu hậu đi! Ngươi đem quốc bảo Đông Ly Quốc thua mất rồi, ngươi giỏi thật đấy."

Mộ Dung Minh Châu bĩu môi, ôm đầu.

Quả thực là đau đầu!

Nếu thua một viên Đông Châu bình thường còn đỡ.

Vấn đề là nàng thua mất viên Đông Châu lớn nhất, đẹp nhất của Đông Ly Quốc.

Xong rồi!

Về nhà chắc chắn bị đánh cho một trận!

Mộ Dung Tĩnh liếc Diệp Tịnh Nguyệt đầy ý tứ sâu xa, rồi nói với Tiêu Tùng: "Đại Kiến quốc quả nhiên nhân tài lớp lớp, ngay cả nữ tử mà thuật bắn tên cũng chuẩn xác thế này. Hôm nay ta đã mở mang tầm mắt."

Ánh mắt đào hoa của Mộ Dung Tĩnh rơi lên người Diệp Tịnh Nguyệt, long lanh lưu chuyển.

"Xin hỏi quý danh của cô nương."

"Họ Diệp, tên Tịnh Nguyệt. Nhị tiểu thư phủ Thừa Ân hầu."

Thân hình Diệp Thanh Thanh khựng lại.

Hiện giờ nàng ta là Nhị tiểu thư, Diệp Tịnh Nguyệt là Tam tiểu thư.

Nàng lại tự giới thiệu mình là Nhị tiểu thư, hiển nhiên là không để nàng ta vào mắt.

Nàng ta cắn môi, căm hận trừng Diệp Tịnh Nguyệt.

Trò hề đến đây xem như kết thúc, hơn nữa ánh mắt Mộ Dung Tĩnh nhìn Diệp Tịnh Nguyệt đã mang theo hàm ý, Cố Kinh Thần mới đứng ra hòa giải.

"Tam hoàng tử, yến hội nghênh tiếp đã chuẩn bị xong, mời đến dịch trạm."

Tiêu Tùng cũng lên tiếng: "Đi thôi."

Mộ Dung Tĩnh gật đầu, mọi người cùng rời đi.

Diệp Tịnh Nguyệt định đi, nhưng cánh tay bị ai đó nắm chặt.

Là Mộ Dung Minh Châu.

Nàng nhíu mày: "Người làm gì?"

Mộ Dung Minh Châu mạnh mẽ ôm lấy cánh tay nàng: "Ngươi đừng đi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!"

Diệp Tịnh Nguyệt trợn mắt kinh hãi.

【Mẹ ơi! Mộ Dung Minh Châu hâm mộ kẻ mạnh, ai thắng nàng, nàng liền thích người đó! Đừng nói nàng thích ta rồi chứ? Trời đất! Đừng hù ta! Ta đối với biểu ca chung tình sắt son, đừng nói ngươi là nữ, dù tiên có hạ phàm ta cũng chỉ yêu một mình biểu ca! Biểu ca mau tới cứu ta! Có nữ sắc lang muốn cướp ta kìa!】

Cố Kinh Thần nghe được.

Hắn giả vờ như không nghe.

Theo bước Tiêu Tùng mà đi luôn.

Để lại mớ hỗn độn cho Diệp Tịnh Nguyệt.

Hắn thật sự cảm thấy, nếu Diệp Tịnh Nguyệt để Mộ Dung Minh Châu cướp mất trái tim cũng tốt.

Ít ra hắn còn có thể có một vị cô mẫu.

Ở chung với Diệp Tịnh Nguyệt càng lâu, hắn càng cảm thấy cô mẫu xa xôi vời vợi…

Sự lúng túng của Diệp Tịnh Nguyệt, ai cũng nhìn thấy, nhưng không ai can thiệp.

Chỉ nhìn việc Mộ Dung Minh Châu đưa viên Đông Châu lớn nhất, sáng nhất cho nàng một cách dứt khoát đã đủ thấy Minh Châu là người rộng rãi, không phải kẻ sẽ làm khó nàng đến đường cùng.

Đợi tất cả rời đi, Mộ Dung Minh Châu mới buông nàng ra.

"Ngươi nói cho ta biết, mũi tên ban nãy ngươi bắn thế nào?"

Diệp Tịnh Nguyệt: "Ta nói rồi là nhờ may mắn mà!"

"Ngươi nói dối!" Mộ Dung Minh Châu không dễ bị qua mặt, "Ngươi nhất định phải nói cho ta biết ngươi bắn thế nào, nếu không hôm nay ngươi đừng hòng đi! Đừng hòng ăn cơm!"

"Ặc…"

Diệp Tịnh Nguyệt thật sự đói bụng rồi.

Nàng bực mình gãi đầu.

Rồi nghĩ một lát: "Được, ta dạy ngươi."

Tại sao lại dạy Mộ Dung Minh Châu?

Vì Mộ Dung Tĩnh.

Đừng hiểu lầm, không phải theo nghĩa đó.

Chuyến đi này của Mộ Dung Tĩnh vốn sẽ bị thích sát, chết rất thảm, là loại bị phân thây.

Sau đó dẫn đến chiến tranh hai nước, đánh suốt năm năm, dân chúng ly tán.

Diệp Tịnh Nguyệt khó khăn lắm mới xuyên tới đây, nàng muốn sống yên ổn.

Càng phải cố gắng duy trì hòa bình thế giới.

Cho nên Mộ Dung Tĩnh không thể chết.

Ít nhất không thể chết trong chuyến hữu nghị thăm quốc lần này.

Nhưng mà… lúc tỉ thí vừa rồi, đề nghị của Mộ Dung Tĩnh đối với nàng rất bất lợi, nàng không ưa hắn.

Không muốn tự mình ra tay cứu hắn.

Nhiệm vụ này giao cho Mộ Dung Minh Châu vậy!

Đành trách Mộ Dung Tĩnh quá khó ưa.

Diệp Tịnh Nguyệt để Mộ Dung Minh Châu cầm cung lên, nói với nàng: "Thật ra kỹ thuật của ngươi không tệ, nhưng bắn tên không chỉ là lực đạo và kỹ xảo, còn có góc độ và lực khéo. Ngươi ở cung độ này, nâng mũi tên lên chút, rồi kéo căng cung đến vị trí này…"

"Được, bắn!"

Mũi tên "vút" một tiếng bay ra.

Rồi, thẳng tắp cắm vào hồng tâm.

Hồng tâm cách trăm trượng!

Mộ Dung Minh Châu há hốc miệng thành hình chữ O.

Hồi lâu không khép lại được.

Diệp Tịnh Nguyệt chỉ đứng sau nàng điều chỉnh chút vị trí cung, rồi sửa lại tư thế cơ thể và điểm kéo dây, sau đó để nàng bắn.

Là trúng!

Thần kỳ!

Rõ ràng là cùng một cây cung, cùng mũi tên, chỉ vì góc độ, lực đạo và trọng tâm cơ thể khác mà trúng mục tiêu!

"A a a!!! Ngươi giỏi quá, ta muốn bái ngươi làm sư phụ!"

Mộ Dung Minh Châu kích động nhào tới ôm Diệp Tịnh Nguyệt, kết quả ôm phải không khí.

Nàng ngơ ngác nhìn quanh, bên người còn đâu bóng dáng của Diệp Tịnh Nguyệt, nàng đã sớm chuồn đi chẳng biết từ lúc nào!

Nàng tức giận dậm chân!

"Ngươi chạy cái gì, ta có ăn thịt người đâu! Ta trả học phí không được sao? Ta cho ngươi mười viên Đông Châu, không, một trăm viên, ngươi dạy ta đi!"

Đáp lại nàng, chỉ là khoảng không tĩnh mịch.

Nàng dậm chân hét lên: "Đáng ghét! Diệp Tịnh Nguyệt! Cả đời này ngươi đừng hòng chạy khỏi lòng bàn tay ta!"

Đằng sau nàng bước ra một nam tử tuấn mỹ, gương mặt giống hệt Mộ Dung Tĩnh, chỉ khác là khi nãy Mộ Dung Tĩnh mặc hắc bào, còn người này mặc bạch bào.

"Nữ nhân này, thú vị thật."

"Tam ca, người nhìn thấy rồi chứ!" Mộ Dung Minh Châu kích động ôm lấy cánh tay Mộ Dung Uyên, "Vừa rồi ta bắn trúng rồi! Thật sự trúng rồi! Một trăm trượng, một trăm trượng đó!"

Hắn nhìn về hướng Diệp Tịnh Nguyệt rời đi, nụ cười trên môi thâm sâu khó dò.

Mộ Dung Uyên và Mộ Dung Tĩnh là huynh đệ song sinh, hai người giống nhau như đúc.

Sự tồn tại của Mộ Dung Uyên, ngoài người trong hoàng thất Đông Ly Quốc, không ai biết.

Chuyến này hắn đến Đại Kiến quốc, là mang theo nhiệm vụ.

Không ngờ lại gặp được một người khiến hắn hứng thú như Diệp Tịnh Nguyệt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc