Sắc mặt Quách Văn Hùng thoáng hoảng hốt, vội lên tiếng: “Thế tử, lời này không thể nói bừa. Nghĩa phụ bao năm nay đối với ta ân trọng như núi, ông ấy tìm được nhi tử, ta thật lòng vì ông ấy mà vui mừng! Sao có thể muốn hại Chu Úy!”
Những người từng nhận ân huệ của Quách Văn Hùng cũng giúp hắn ta nói đỡ.
“Thế tử, nói năng phải có chứng cứ.”
“Mũi tên trong tay ngài với tên của chúng ta giống nhau, chẳng có gì khác biệt.”
“Đúng vậy, tên của mọi người đều giống nhau, làm sao xác định được đây là tên của Quách giáo úy?”
Cố Kinh Thần, với thân phận Đại Lý Tự Khanh, dùng lý lẽ để thuyết phục người.
“Hãy mang những mũi tên Quách Văn Hùng bắn trên đích tới đây, thuận tiện mang cả của các ngươi lại, sẽ rõ ngay.”
Mọi người lập tức chạy đến bia ngắm của mình, rút các mũi tên đang cắm trên đó xuống.
Tên của Quách Văn Hùng cũng được người khác rút xuống, bỏ vào ống tên rồi mang đến trước mặt Cố Kinh Thần.
Mọi người nhìn tên trong ống của mình mà chẳng phát hiện điều gì.
“Không có gì khác cả! Tên và ống tên đều của trường bắn, lúc chúng ta vào đều là tùy tiện lấy đi.”
“Đúng đó! Tên đều giống nhau, cũng không có ký hiệu gì!”
Mũi tên của trường bắn đều đồng dạng, hoàn toàn không nhìn ra khác biệt.
Cố Kinh Thần mỉm cười nhìn Diệp Tịnh Nguyệt.
“Biểu muội, muội nhìn ra chưa?”
Diệp Tịnh Nguyệt hỏi lại mọi người: “Các ngươi không nhìn ra sao?”
Những kẻ bắn cung toàn là mấy lão đàn ông thô kệch, lại hay sơ suất. Hơn nữa bọn họ thật sự đã nhìn rất kỹ, vậy mà vẫn chẳng thấy có gì khác thường.
“Rốt cuộc có vấn đề gì, ngươi nói đi!”
Diệp Tịnh Nguyệt vô tội đáp: “Lông vũ! Lông vũ ở đuôi tên không giống nhau!”
Nàng giải thích cho họ nghe.
“Các ngươi xem, mũi tên của Chu đại ca, lông đuôi đều gấp về phía trước, vì lúc bắn, huynh ấy thích dùng tay vuốt nhẹ về phía trước để cố định.”
“Còn vị đại ca này, lông tên không có dấu vết gì, chứng tỏ khi bắn cung ngươi không thích chạm vào lông vũ, mà thích nắm vào phần trơn.”
“Vị đại ca này thì lông đều bị gấp ở chiếc thứ mười đến mười hai, chứng tỏ tay to tay dài, lúc nắm tên bị đụng đến phần phía trước.”
“Còn Quách giáo úy…”
“Lông vũ trên tên của hắn một bên bị bẻ ngược lên, một bên bị ép xuống dưới, chứng tỏ khi bắn hắn thích nắm phần dưới của tên. Lông vũ đều bị bẻ mạnh nhất ở chiếc thứ năm. Tất cả mũi tên của hắn đều bị bẻ chính xác như vậy, bởi vì tiễn thuật của hắn rất lợi hại, vị trí đó giúp hắn bắn chuẩn hơn!”
Những người khác sau khi nghe Diệp Tịnh Nguyệt giải thích thì lập tức xem kỹ lại những mũi tên của chính mình.
Phát hiện lông vũ trên mũi tên họ bắn ra quả thật đại đồng tiểu dị. (trông thì gần như giống hệt nhau, chỉ khác chút ít.)
Nhìn dấu vết ở lông vũ liền dễ dàng phân biệt được mũi tên thuộc về ai.
Tương tự như vậy…
Mũi tên đoạt mệnh bắn về phía Chu Úy, dấu vết trên lông vũ hoàn toàn giống y như Diệp Tịnh Nguyệt nói.
Mà mũi tên trên bia của Quách Văn Hùng cũng giống y hệt.
Bởi thế, chứng cứ rành rành!
Quách Văn Hùng nhìn đống chứng cớ như núi, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Hắn nôn nóng nhìn lão tướng quân.
“Nghĩa phụ, không phải như vậy, người nghe ta giải thích!”
Lão tướng quân giận đến mức giơ nắm đấm lên, một quyền nện thẳng vào Quách Văn Hùng, đánh hắn ngã nhào xuống đất.
Lão tướng quân giận dữ cực độ!
“Súc sinh! Tại sao ngươi lại làm vậy! Bao năm nay ta khi nào bạc đãi ngươi!”
Lão tướng quân tự nhận đối với Quách Văn Hùng không tệ.
Ông thu nhận hắn làm nghĩa tử, mọi bản lĩnh đều dạy hắn không hề giữ lại, còn tính toán tương lai cho hắn, tuổi còn trẻ đã có quân công, làm đến chức giáo úy!
Kết quả lại là một con sói mắt trắng, không biết ơn thì thôi, còn muốn mưu hại nhi tử ruột của ông!
Không thể nhịn!
Đầu Quách Văn Hùng choáng váng hồi lâu, khóe miệng chảy máu, nghe xong lời của lão tướng quân, hắn bật cười.
Trong mắt bùng lên hận ý ngập trời, ánh nhìn dữ tợn độc ác hướng về lão tướng quân.
“Người hỏi vì sao? Ta tính là nửa đứa con của người, mọi thứ của người vốn phải là của ta! Người phải vì ta mở đường, để ta lên địa vị cao! Thế mà giờ lại xuất hiện một nhi tử ruột, người còn nói sẽ đem tất cả cho hắn! Hắn muốn đoạt thứ của ta, ta liền muốn mạng hắn!”
Lão tướng quân nghe lời này tức đến mức xông lên đá hắn một trận!
“Ngươi con mẹ nó muốn chọc tức lão tử chết à! Ta sẽ mở đường cho ngươi, tiền đề là ngươi có bản lĩnh! Chu Úy cũng vậy! Hơn nữa cái gì ta tình nguyện cho mới là của ngươi, ta không muốn cho, ngươi không được đòi!”
ão tướng quân thật sự bị chọc giận không nhẹ.
Ông vốn xuất thân thảo mãng (Kẻ thấp hèn, bình thường), có được thành tựu hôm nay hoàn toàn là dựa vào chính mình lăn lộn mà ra.
Khi ông còn tự mình lăn lộn thì đã bị đám quyền quý và những kẻ đi cửa sau làm cho buồn nôn không chịu nổi; đến khi bản thân ngồi ở vị trí cao rồi, tự nhiên sẽ không dùng quyền thế để đè người.
Quách Văn Hùng có thể làm được chức giáo úy, thực sự là nhờ ông tiến cử.
Nhưng có một tiền đề thực tế, hắn ta thực sự bắn cung rất giỏi.
Nếu không thì ông cũng chẳng nhìn trúng mà nhận làm nghĩa tử.
Kết quả là bắn cung thì giỏi… nhưng đầu óc lại không được!
Lão tướng quân đá Quách Văn Hùng đến nửa sống nửa chết, lúc này mới hả được cơn giận, rồi nói với những người khác: “Kéo hắn xuống!”
Những người khác, sau khi biết Quách Văn Hùng muốn hại chết Chu Úy, thì không còn ai mở miệng nói đỡ cho hắn nữa.
Đám người này đều có tam quan rất chính trực.
Quách Văn Hùng xuất thân cô nhi, bởi được lão tướng quân coi trọng nên mới có được hôm nay.
Kết quả là hắn lại lấy oán báo ơn, muốn hại chết đứa con ruột mà lão tướng quân khổ cực lắm mới tìm lại được!
Bọn họ đều là quân nhân.
Điều họ cần là đồng đội mà họ có thể giao phó cả tính mạng.
Lão tướng quân đối xử tốt với hắn như vậy, thế mà hắn vẫn có thể làm ra chuyện lấy oán báo ơn như thế; đối với đám huynh đệ bọn họ, chỉ càng sẽ độc ác hơn!
Những người khác rời đi xong, ánh mắt lão tướng quân khóa chặt lên người Cố Kinh Thần và Chu Úy, ném cây tên suýt lấy mạng Chu Úy cho Cố Kinh Thần.
“Là các ngươi làm?”
Đừng nhìn ông vẻ ngoài trông không thông minh, thật ra đầu óc linh hoạt.
Nếu không thì sao có thể ngồi ở vị trí cao như vậy.
Hôm nay lông vũ trên loạt tên này không giống nhau; lông vũ trước đây sẽ không bóp một cái là biến dạng.
Rõ ràng là cố ý chế ra.
Cố Kinh Thần cũng không che giấu.
“Lão tướng quân minh sát như thần (Nhìn một cái là hiểu), Cố mỗ chỉ là dùng chút trò vặt mà thôi, mong lão tướng quân đừng trách.”
Chu Úy vội nói: “Phụ thân, đây là ý của con, người đừng trách Kinh Thần.”
Lão tướng quân giật giật khóe miệng.
Cuối cùng thở dài một hơi.
“Có lòng phòng bị là chuyện tốt. Huống chi, sự nhìn xa trông rộng của các ngươi thực sự đã cứu mạng ngươi. Ta sao có thể trách? Chỉ là ta rất tò mò, sao các ngươi lại xác định Quách Văn Hùng muốn hại Chu Úy?”
Cố Kinh Thần: “Khéo lại từng làm chung việc với Quách giáo úy, thấy hắn ta tâm thuật bất chính.”
Sau đó ánh mắt ôn hòa rơi lên người Diệp Tịnh Nguyệt.
“Vừa hay, biểu muội ta gần đây mới về phủ, cũng gặp phải tính toán của thiên kim giả. Bởi vậy mới cẩn thận thêm một phần.”
Diệp Tịnh Nguyệt liên tục gật đầu.
“Bọn người giả thì đều sợ người thật trở về cướp đi những thứ vốn dĩ không thuộc về bọn họ! Tham lam vô độ! Toàn là người xấu! Chúng ta là người thật thì nhất định phải cảnh giác! Biểu ca không sai! Chu đại ca cũng không sai!”