Cả Nhà Bị Oan Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta, Hoàn Toàn Hắc Hóa

Chương 39: Cô nãi nãi tiễn ngươi lên Tây Thiên

Trước Sau

break

Cố Kinh Thần lần này tới Thanh Vân thành là để xử lý việc, có chuyện quan trọng trên người. Đường phía tây dù là đường nhỏ, nhưng gần hơn.

Nguyên tác hắn chính là bị tập kích ở đường nhỏ này.

Diệp Tịnh Nguyệt còn đang nghĩ nên dùng lý do gì để thuyết phục Cố Kinh Thần, Cố Kinh Thần đã mở miệng.

“Đi đường đông.”

Tiểu Đinh, thị vệ tùy thân bên cạnh Cố Kinh Thần nói: “Cố đại nhân, ngài trước đó chẳng phải nói đi đường nhỏ sao?”

Cố Kinh Thần giải thích: “Biểu muội là nữ hài tử, đường nhỏ khá xóc nảy. Chúng ta đi đường đông, tăng tốc một chút là được, như nhau thôi.”

Hai đường quả thực không chênh lệch bao nhiêu thời gian.

Diệp Tịnh Nguyệt đứng bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu.

“Biểu ca, đường nhỏ khó đi, ta được nuông chiều từ nhỏ, đi bên đó không thoải mái. Chúng ta vẫn nên đi đườngphía đông đi, rộng rãi hơn.”

【Biểu ca à! Ta rõ ràng là nữ hán tử mà! Từ được nuông chiều từ nhỏ từ miệng ta nói ra ta còn thấy bỏng miệng đây. Vì biểu ca ta ngay cả liêm sỉ cũng không nữa rồi, huynh không thể phụ ta.】

Cố Kinh Thần liền dẫn mọi người đi đường đông.

Vừa đi hắn vừa quan sát Diệp Tịnh Nguyệt.

Nữ hán tử?

Thậ sự nhìn không ra.

Diệp Tịnh Nguyệt mắt sáng môi hồng, ngũ quan tinh xảo nhỏ nhắn, nhìn vào như muội muội nhà bên. Thêm vào đó, mỗi lần nàng biểu hiện đều đặc biệt ngoan ngoãn. Nếu không phải hắn nghe được tiếng lòng của nàng, rất dễ bị vẻ ngoài mê hoặc.

Đây rõ ràng là một vị thiên kim tiểu gia được nuông chiều.

Được nuông chiều từ nhỏ, nhu nhược không thể tự lo liệu.

Nữ hán tử, hoàn toàn không liên quan đến nàng.

Đoàn người chừng hai mươi người, có trật tự mà đi trên đường.

Khi đường rẽ vào một con tiểu lộ quanh co, bỗng có một nữ tử y sam tả tơi, chật vật vô cùng, từ góc chết trong tầm nhìn lao ra, loạng choạng chạy về phía đoàn người của Cố Kinh Thần.

Thấy bọn họ mặc quan phục, nàng lập tức kêu lớn: “Quan gia, cứu mạng, có người cướp bóc!”

Nhìn thấy nữ tử chật vật ấy, Cố Kinh Thần nhận ra ngay.

Thuở nhỏ hắn cầu học từng ở nhà một vị bá phụ một năm. Nữ tử chật vật trước mắt này chính là nhi nữ của vị bá phụ ấy.

Cũng xem như nửa muội muội của hắn, Trần An Nhu.

Cố Kinh Thần lập tức nhảy xuống ngựa.

Nhưng có một bóng người nhanh hơn hắn. Diệp Tịnh Nguyệt như một cơn gió lao tới, đỡ lấy Trần An Nhu đang lảo đảo, kéo nàng sang một bên, rồi lớn tiếng gọi với Cố Kinh Thần.

“Biểu ca, phía trước có tiếng đánh nhau, huynh mau đi xem. Cô nương này cứ để ta chăm sóc nàng!”

【Quả nhiên ta đoán không sai, cho dù không đi đường nhỏ, Cố Kinh Thần vẫn sẽ bị Trần An Nhu tập kích. May mà ta đã chuẩn bị trước, trực tiếp chặn nàng ta lại, không cho cơ hội tiếp cận biểu ca.】

【Trong ngực nàng ta có một cây chùy thủ tẩm độc, chỉ cần chạm một chút biểu ca sẽ mất hết công lực. Ai… biểu ca ta sao có thể đề phòng hài tử của nhà bá phụ được chứ?】

Cố Kinh Thần dẫn người chạy về hướng có tiếng đánh nhau.

Nghe được tiếng lòng của Diệp Tịnh Nguyệt, hắn chấn động.

Trong ký ức của hắn, Trần An Nhu luôn là một cô nương ôn nhu nhu nhược. Hắn luôn coi nàng như muội muội.

Kết quả là nàng muốn ám sát hắn.

Trần An Nhu nhìn theo bóng lưng Cố Kinh Thần, trong lòng gấp đến độ phát cuồng. Nàng muốn giãy khỏi vòng tay Diệp Tịnh Nguyệt, nhưng khí lực của Diệp Tịnh Nguyệt lớn đến dọa người, khiến nàng ta căn bản không thoát khỏi.

Bất đắc dĩ, nàng ta hướng theo bóng lưng Cố Kinh Thần hét lớn.

“Cố đại ca, cứu ca ca của ta! Ca ca ta bị sơn tặc chặn lại ở phía trước!”

Diệp Tịnh Nguyệt chau mày, kéo nàng ta chạy theo.

【A a a! Trần An Nhu và ca ca nàng ta Trần An Khang đúng là một bọn! Ta phải chạy nhanh lên, đợi biểu ca thu dọn xong bọn sơn phỉ thì phải lập tức ám sát Trần An Khang!】

【Biểu ca thân là nam chính quả thực quá thảm! Bằng hữu phản bội, huynh đệ đen lòng. Những kẻ hắn ta chân tâm đối đãi đều chẳng có kết cục tốt đẹp, còn những kẻ làm hại hắn thì sống nhởn nhơ! Nam chủ mỹ cường thảm giai đoạn đầu nào chẳng là một bao tải chịu ngược! Phải đem cái buff bi thảm này chồng chất lên cho đủ!】

Cố Kinh Thần thu ánh mắt.

Chỗ giao chiến ngay tại một khoảng đất trống sau khúc quanh.

Khi hắn đến nơi, mười mấy kẻ giả dạng sơn tặc đang vung đao tàn sát Trần An Khang cùng đám tùy tùng.

Cố Kinh Thần dẫn quan binh xông lên cứu viện.

Trần An Khang vừa thấy Cố Kinh Thần liền vội la lớn.

“Cố huynh! Cứu mạng!”

Cố Kinh Thần rút kiếm, thân hình lập lòe giữa ánh đao bóng kiếm; kiếm quang lóe lên, hai tên địch thủ đã gục xuống.

Giao thủ chốc lát, Cố Kinh Thần liền nhận ra đám người trước mặt tuyệt đối không phải sơn tặc. Đao pháp sắc bén, chiêu nào cũng mang sát khí lạnh lẽo rõ ràng là sát thủ chuyên nghiệp!

Mục tiêu của chúng là hắn. Ngặt nỗi thân thủ hắn quá lợi hại, chúng không tìm được cơ hội xuống tay, nên chuyển mũi đao sang Trần An Khang kẻ không biết võ công, buộc hắn phải phân tâm bảo vệ.

“Cố huynh! Cứu mạng!” 

Cố Kinh Thần đá bật một nhát đao đang bổ xuống người Trần An Khang, thân hình cao ngất chắn trước hắn ta.

Đám sát thủ thấy Trần An Khang là nhược điểm của Cố Kinh Thần thì đồng loạt vung đao về phía hắn ta, chiêu đầy trí mạng.

Cố Kinh Thần bị buộc phải áp chế công lực, vừa chống đỡ vừa tìm cách che chở Trần An Khang, động tác bị tiết chế nên càng dễ lộ sơ hở.

Diệp Tịnh Nguyệt kéo Trần An Nhu chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này liền giận đến muốn đập đầu vào tường.

Nàng lớn tiếng kêu: “Biểu ca, cẩn thận! Trăm ngàn lần đừng để bản thân bị thương! Nếu không, ta với cô nương này, hai nữ tử yếu đuối sẽ bị bọn chúng bắt, rồi tiên dâm hậu sát (làm chuyện đồi bại rồi giết người diệt khẩu) đó a…!”

【Hy vọng biểu ca tự biết quý sinh mệnh của mình một chút! Trong lòng thương ta một chút cũng được! Tuyệt đối không thể vì Trần An Khang mà liều mạng! Hắn ta muốn chết thì cứ để hắn ta chết! Tôn trọng số mệnh người khác cũng là một loại mỹ đức!】

Cố Kinh Thần vừa nghe câu tiên dâm hậu sát thì tay liền run lên, suýt bị sát thủ hạ ngay lập tức!

Nàng… đúng là khẩu xuất kinh nhân! (mở miệng liền nói ra lời khiến người ta kinh hãi)

Một tiểu thư lại có thể giữa tình thế này hét to hai chữ “tiên dâm hậu sát”, quá mức phõng đãng rồi đấy!

Cố Kinh Thần thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Người ta vốn không có ý ấy, nàng chẳng phải nhắc người ta nhớ đến nó sao?!

Trần An Nhu bị Diệp Tịnh Nguyệt đỡ, cũng kinh hãi nhìn nàng, không thể tin nổi một tiểu thư mảnh mai giữa ban ngày ban mặt lại nói lời cuồng vọng như vậy!

Những kẻ trước mặt là sát thủ.

Không phải dâm tặc!

Trần An Nhu không biết võ công, càng không hiểu võ nghệ. Trong mắt nàng ta, chỉ thấy Cố Kinh Thần vừa bảo vệ ca ca mình, vừa ứng phó sát thủ, vẫn ung dung tự tại.

Nàng ta gấp đến phát khóc.

Nàng ta đột nhiên vùng khỏi Diệp Tịnh Nguyệt, chạy về phía Trần An Khang:

“Ca ca!”

【Hỏng rồi! Nàng ta lại muốn giở trò!】

【Không được! Ta cũng phải giở trò! Thề bảo vệ biểu ca đến cùng!】

Quả nhiên, Trần An Nhu cố tình đưa lưng mình cho sát thủ. Trần An Khang lập tức hiểu ý nàng ta, phối hợp với nàng ta, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, buộc Cố Kinh Thần chỉ có thể cứu được một người.

Cố Kinh Thần muốn bảo vệ cả hai, nhưng lại chỉ có thể chắn cho một thế nào cũng loạn thế chân.

Chỉ cần lúc này Cố Kinh Thần lộ ra một chút sơ hở, tất sẽ là thời cơ đoạt mạng!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc