Mùi hương trên người cô bé thoang thoảng bay tới, khiến Lục Tầm tâm phiền ý loạn, sau khi làm xong bài, Thẩm Dược Dược mắt sáng lấp lánh cảm ơn anh.
Có... có gì mà phải khách sáo chứ! Đừng nhìn tôi như vậy! Tôi... tôi chỉ là ngại thôi! Đừng nghĩ nhiều!
"Tôi nghĩ nhiều gì chứ." Phát ngốc...Jpg
"Không nghĩ nhiều là tốt rồi! Cậu đừng có mà thèm thuồng nhan sắc của tôi!" Lục Tầm hung dữ nói một câu, nói xong lại hối hận... không biết mình có dữ quá không... dọa khóc thì sao...
"Vâng ạ anh trai! Yên tâm đi ạ!"
... Lục Tầm một trận chửi thề.
"Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi, nằm lên giường đi."
Xong rồi, quên mất còn chuyện này... Thẩm Dược Dược mặt mày như sắp chết, ngoan ngoãn nằm lên giường... rồi tự não bổ ra một màn hầu hạ hoàng đế, tôi dơ bẩn rồi, hoàng thượng tha cho tôi đi.
Tối qua ánh sáng tối, hơn nữa Thẩm Dược Dược suốt quá trình đều nhắm mắt làm đà điểu nên không nhìn thấy Lục Tầm cái đó như thế nào. Nhưng lúc này ánh sáng đầy đủ, cái vật to lớn kia hoàn toàn bại lộ, những đường gân trên đó nổi lên, Thẩm Dược Dược chống hai tay, nuốt một ngụm nước bọt... cái này to quá rồi! Mông không giữ được mất! Còn nữa! Anh cứng từ lúc nào thế hả, ham muốn cũng nhanh quá!
Thẩm Dược Dược chống khuỷu tay vào mặt giường rồi dịch về phía sau, muốn trốn lúc nào hay lúc đó.
Nhưng mà tối qua em không nhìn thấy mà!
Mau chạy! Thẩm Dược Dược nhảy xuống giường chân còn chưa chạm đất, đã bị lật người... đè lên giường, tôi đã là con cá mặn không thể lật mình rồi jpg
Chiếc váy ngắn bị kéo lên tận eo, cái mông nhỏ nhắn trắng trẻo mịn màng, giống như quả trứng mới luộc xong còn mỏng vỏ, Lục Tầm lúc này mới phát hiện ra sở thích tìиɧ ɖu͙© của mình, anh đặc biệt thích cái mông của Thẩm Dược Dược, vừa trắng vừa mềm, đổi tư thế kéo qυầи ɭóŧ xuống, tối qua không kịp nhìn kỹ, lúc này tất cả đều bại lộ dưới ánh đèn... vừa mờ ám vừa khiêu gợi, cái huyệt nhỏ của Thẩm Dược Dược hồng hồng mềm mềm, không có mấy sợi lông, thưa thớt che chắn hoa huyệt, anh nhìn đến nóng mắt, liền hôn một cái.
"Ư... không được..." Thẩm Dược Dược ngửa đầu ra sau... hai chân kẹp chặt đầu Lục Tầm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá... cái lưỡi ấm áp liếʍ láp, sướиɠ hơn tối qua nhiều... cái lưỡi liếʍ vài cái rồi bắt đầu chui vào, đẩy mở miệng huyệt.
Thẩm Dược Dược cảm thấy đầu óc choáng váng, tim như bị anh ta hút đến mức sắp ngừng đập. Anh ta thè lưỡi ra, lướt qua khe hở, thậm chí còn nhích thiển r vào lỗ một cách nhẹ nhàng. Cảm giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như bị treo trên ánh đèn, trong đầu cô nổ tung từng mảnh, nhìn mờ mờ qua nước mắt, như thể có điện chạy qua, gây ra cảm giác tê rần.
Lục Tầm liếʍ lên trên, cắn vào hạt nhỏ, nơi đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh hơn, co lại thành một điểm, khiến Thẩm Dược Dược cong người muốn trốn nhưng bị Lục Tầm ấn xuống và tiếp tục cắn và liếʍ. Cao trào đến một cách đột ngột và nhanh chóng, cô ấy phun ra một lần.
Miệng Lục Tầm ẩm ướt, anh ôm lấy cô ấy và hôn tiếp, đưa chất dịch của cô ấy trở lại miệng cô ấy. Thẩm Dược Dược thở gấp, nằm trên giường, đầu óc choáng váng, nghe thấy Lục Tầm cười.
"Không thể làm được sao?"
"Không muốn nữa..."
"Hãy giúp tôi bằng miệng một lúc? Đừng quan hệ với em."
Thẩm Dược Dược ngoan ngoãn đứng dậy, quỳ trên giường và đưa vào miệng, cô chưa từng làm điều này nhưng đã xem nhiều video.
Lục Tầm giữ lấy đầu cô, cử động còn vụng về và chậm chạp, cố gắng đẩy dươиɠ ѵậŧ vào miệng cô. Cô cảm thấy thái dương phát tê, kìm nén cơn đam mê, cô sẽ không thoải mái...
"Ư..." dươиɠ ѵậŧ đã đi vào hơn nửa, chạm đến cổ họng. Lục Tầm kìm nén tốc độ, rút ra từ từ, vừa thoải mái vừa đau đớn. Anh muốn đẩy vào sâu hơn nhưng thử khám phá phản ứng của cổ họng cô, nhanh chóng rút ra.
Thẩm Dược Dược vô thức nâng mắt nhìn anh, đôi mắt mờ ảo vì hơi nước, vẫn còn dươиɠ ѵậŧ trong miệng, rõ ràng là trong sáng nhưng lại gợi cảm vô cùng, khiến người ta không thể kiềm chế.
Lục Tầm không nhẹ nhàng, đẩy mạnh vào, chạm đến cổ họng, khiến Thẩm Dược Dược nôn khan. Anh lại thử, đẩy vào, đầu dươиɠ ѵậŧ bị cổ họng bao chặt, cậu ấy chưa từng trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, lập tức xuất ra.
"Ho...Ho..." Thẩm Dược Dược ho, mắt đỏ ngầu, nước mắt không ngừng rơi, Lục Tầm dùng tay đón lấy.
"Thổ ra, đừng ăn thứ đó..."
"Đã... đã nuốt rồi, hu hu hu..."
Lục Tầm cười khẽ, hôn Thẩm Dược Dược một cái.
"Được rồi, anh cũng ăn rồi, không tủi thân nữa."