Thẩm Dược Dược theo Lục đại ma vương đi học, là một con cá ươn, đi học nên làm gì, đương nhiên là pháo nổ rền vang trống đánh ầm ĩ ngồi phía sau im như gà.
Lục Tầm trên xe vẫn còn hồi tưởng lại cảm giác lúc nãy, sờ xuống giống như một cục bột nhão thấm nước, anh ta vẫn luôn cho rằng mình thích kiểu ngực lép eo thon + mông cong chân dài nhưng nhìn thấy bụng nhỏ ngấn mỡ của Thẩm Dược Dược vậy mà anh ta lại chảy máu mũi!
Nhưng cô ấy quá mềm mại, thật thèm! Cho nên trên xe, trong đầu anh ta đã nghĩ đến những ý nghĩ đen tối.
"Khụ..." Lục Tầm ho một tiếng không tự nhiên, dùng cặp sách che đi cậu em trai Lục Tầm đã ngóc đầu dậy.
"Ở Học Hiệu, không được nhắc đến quan hệ của chúng ta, hiểu chưa?" Anh ta hung dữ nói với Thẩm Dược Dược.
Đùa à, nếu người khác biết cô vợ hờ của tôi lại học cùng lớp với tôi thì tôi biết giấu mặt vào đâu! Chẳng lẽ phải đứng trên đỉnh dãy Himalaya để gió lạnh thổi vào mặt trong khi bị mọi người chế giễu sao? Không thể nào được!
Tôi! Lục Tầm! Cho dù có chết ngoài đường! Nhảy từ đây xuống! Cũng sẽ không thừa nhận quan hệ của tôi với cô ẻo lả này!
Nhanh lên! Cảnh tiếp theo hẳn là cô bị tôi mắng rồi khóc lóc gật đầu!
"Hả? Anh vừa nói gì vậy." Thẩm Dược Dược hoàn hồn.
... Trong xe im lặng như tờ.
"Anh vừa... nói chuyện với em sao, em vừa buồn ngủ nên ngủ gật, không nghe thấy gì hết." Thẩm Dược Dược ngây ngốc nhìn Lục Tầm.
Trời ơi, có phải vì thấy cậu ấm Lục này cả đời thuận buồm xuôi gió nên cố tình phái một cô gái đần độn đến hành hạ tôi không! Nếu đúng thì làm ơn hãy mang cô ta đi!
"Anh vừa nói, đến Học viện, không được nói với người khác là cô quen anh, lần này nghe rõ chưa?" Lục Tầm lại nhắc lại một lần nữa.
"Vâng vâng được, không vấn đề gì!" Chỉ mấy chữ này bị Thẩm Dược Dược đọc lên với giọng đại công vô tư thậm chí còn mang theo vẻ tự tin.
Đến Học viện, Lục Tầm bảo Thẩm Dược Dược ở trong xe, đợi năm phút rồi hãy xuống, Thẩm Dược Dược ngoan ngoãn ngồi trong xe đếm số đợi năm phút.
Năm phút sau cô hỏi thăm người của Học viện rồi đến phòng giáo vụ lấy sách giáo khoa và đồng phục.
Thẩm Dược Dược và Lục Tầm học cùng lớp, mỹ danh là để chăm sóc lẫn nhau.
Lớp a là một lớp đặc biệt, trong lớp có đủ mười học sinh đứng đầu khối và đủ loại quan hệ, đúng là một cái vạc dầu, Thẩm Dược Dược nhớ nguyên chủ học hành bình thường chỉ ở mức trung bình Lục Tầm thì vững vàng đứng nhất khối, dù sao thì hào quang nam chính nhất định phải chói lọi! Tốt nhất là có thể làm mù mắt chó của một số người.
Giáo viên chủ nhiệm là một ông già trông có vẻ hiền lành, lúc ký tên thấy tên là Lý Phúc An thật là cái tên phúc khí đầy mình.
Nghe giáo viên chủ nhiệm khoác lác về bầu không khí trong lớp đến môi trường của Học viện, đúng là có thể đưa vào bài phát biểu của học trưởng xuất sắc và làm thành văn án tuyển sinh năm sau.
Thẩm Dược Dược đã bắt đầu ngẩn ngơ rồi bầu trời bên ngoài thật xanh. Mây bên ngoài, thật mềm.
Sau khi nói dài dòng xong thì dẫn Thẩm Dược Dược đến lớp A.
Không khí trong lớp vẫn yên tĩnh như mọi khi, có thể coi là tiêu chuẩn yên tĩnh của bệnh viện, cô còn nghĩ không biết có bác sĩ y tá nào đến nói một câu: "Thưa ông, xin hãy giữ trật tự."
Giáo viên chủ nhiệm trông vui vẻ hơn, lên bục giảng đánh thức những người đang học và ngủ trong lớp.
"Được rồi, được rồi, các em, lớp chúng ta có bạn mới! Mọi người chào mừng nào!"
Học sinh lười biếng vỗ tay.
"Xin chào mọi người, tôi tên là Thẩm Dược Dược, mong rằng trong những ngày tiếp theo có thể trở thành bạn tốt của mọi người."
Nghe xem! Lời giới thiệu chuẩn mực đến thế nào! Đùa thôi! Tôi! Sinh viên năm tư tốt nghiệp xuất sắc! Đừng nhìn vào hai câu ngắn ngủi này, trong đó chứa đựng cả cuộc đời, lý tưởng và tình bạn! Đây mới là sự tu dưỡng cần thiết!