Cá Mặn Xuyên Sách Thuần Hóa Trai Bệnh

Chương 10 Đe dọa

Trước Sau

break

Lục Tầm trưa có việc, bảo Thẩm Dược Dược tự đến Thực Đường ăn trưa, dặn dò cô vài câu.

"Tôi đến Công Ty của bố tôi một chuyến."

"Mẹ kiếp đừng có nhân lúc tôi không có mà gây chuyện!"

"Đừng tưởng tôi không nhìn thấy cô mà cô có thể làm vua!"

Thẩm Dược Dược gật đầu

"Được, tôi nhớ rồi."

Đến rồi đến rồi, cảm giác đấm vào bông lại đến, Lục Tầm nhìn xung quanh thấy không có ai, đè Thẩm Dược Dược vào tường hôn một cái thật kêu rồi mới đi.

Phương Linh Lung là hoa khôi của Dục Tài Cao Trung, vẫn luôn theo đuổi Lục Tầm, gần đây phát hiện Lục Tầm và một học sinh mới chuyển đến ở bên nhau, thế là dẫn theo mấy người đi chặn Thẩm Dược Dược, nhân lúc Lục Tầm không có định cảnh cáo học sinh mới.

"Thẩm Dược Dược, ra đây!" Thẩm Dược Dược đang ăn trứng cà chua xào nuốt một miếng nhìn ra ngoài cửa, mấy nữ sinh chặn ở cửa khí thế hung hăng.

"Đợi tôi một chút nhé, tôi ăn trưa xong đã. Anh ăn chưa?" Đùa chứ, là một con cá ướp muối, trời có sập xuống cũng phải ăn trưa xong đã!

Vài nữ sinh chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ. Trước giờ, những nữ sinh khác đều khóc lóc thảm thiết đi theo ra ngoài, chứ chưa từng thấy ai như thế này.

Thẩm Dược Dược ăn xong miếng cuối cùng, thỏa mãn đi theo ra ngoài, Lý Tử Tình thấy cảnh này liền nghĩ hay là báo cho anh Lục, lỡ cô bé bị thương thì sao. Cô do dự một chút rồi nhắn tin cho Lục Tầm.

Thẩm Dược Dược ra ngoài thì bị kéo lên Sân thượng.

"Loại người như cô căn bản không xứng ở bên cạnh Lục Tầm!"

"Đúng vậy, cô nói đúng!"

...

"Lục Tầm sớm muộn gì cũng là của tôi! Loại con gái nhà nghèo như cô đừng có mà không biết xấu hổ!"

"Đúng vậy, tôi cũng thấy thế!"

...

Là một con cá ướp muối, kỹ năng hùa theo châm chọc của Thẩm Dược Dược đã thành công chọc tức mấy người kia muốn ra tay.

Bên này, Lục Tầm vừa ra khỏi Công ty thì thấy tin nhắn, anh cau mày gọi cho Lý Tử Tình.

"Mẹ kiếp, lúc nào thì bị gọi ra ngoài thế? Sao không gọi điện cho tôi!"

"Anh Lục, em sợ anh có việc."

"Có việc quái gì! Cô ấy đâu? Đi đâu rồi?"

"Hình như... hình như lên Sân thượng rồi!"

Lục Tầm bắt một chiếc taxi chạy về, vừa chạy vừa nghĩ mình có phải bị bệnh không, nghe nói cô bé bị gọi đi mà lại sợ cô bé bị bắt nạt! Anh quy kết suy nghĩ này cho bản tính chiếm hữu của mình, đồ chơi của mình! Không được để người khác bắt nạt!

Khi Lục Tầm đến nơi, Thẩm Dược Dược vừa khéo bị đẩy ngã xuống đất, con gái đánh nhau thì chỉ giật tóc đẩy người thôi.

Anh thấy Thẩm Dược Dược nằm sõng soài trên đất thì tức muốn nổ tung, chỉ một buổi trưa thôi mà mấy người này đã vội vàng bắt nạt cô bé. Vài nữ sinh cũng không ngờ anh lại về nhanh như vậy, mấy hôm nay Lục Tầm tính tình tốt quá, khiến mọi người đều quên mất, khi tên ác ma này nổi giận thì đáng sợ đến mức nào.

Lúc này, Lục Tầm mặt mày u ám, cảm thấy thái dương mình đang giật giật, anh đá một cú vào giá để đồ trên Sân thượng, tiện tay nhặt một cái gõ vào bậc thang.

"Á—— cứu mạng!" Còn chưa kịp làm gì thì mấy người kia đã sợ chạy mất.

"Xong rồi." Hắn tùy tay ném cây gậy đó sang một bên: "Còn đi được không?"

"Dạ… Có hơi bị đụng một chút nhưng…"

Trước khi cô ấy kịp nói hết câu, Lục Tầm đã ôm lấy cô. Hương thơm của Thẩm Dược Dược xua tan cơn giận của hắn. Hắn ôm cô ấy đi đến Y Vụ Thất để băng bó vết thương.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc